Tổ Thần Chí Tôn

Chương 235:




Diệp Thần chậm rãi ẩn núp đến cách Tịch Dương còn có trăm mét, trong đôi mắt thần quang đại phóng, sau lưng trong hư không, kim giáp binh sĩ lăng không ngưng hóa, tay cầm trường đao, gào thét lên hướng Tịch Dương phóng đi.
Tịch Dương đột nhiên cảm thấy cái gì, nghiêm nghị cả kinh, giương đôi mắt, liền trông thấy trong hư không có một kim giáp binh sĩ toàn thân thiêu đốt hỏa diễm, đang lăng không đánh tới.
Yêu quái? Quỷ hồn?
Chứng kiến con mắt tinh hồng của kim giáp binh sĩ này, Tịch Dương sợ hãi cả kinh, lập tức nhảy dựng lên trận địa sẵn sàng đón quân địch.
- Thiên Khôi băng!
Tịch Dương không dám ở chỗ này lớn tiếng gầm lên, để tránh kinh động đám cao thủ Hiên Dật dược tôn, một chưởng hướng kim giáp binh sĩ này oanh qua.
Một chưởng oanh ra, cỏ dại cây cối chung quanh bị cương phong chà xát đến bay phất phới.
Thiên Khôi băng vũ kỹ này chính là Thiên Khôi Tinh Tông bí kỹ, một trong số ít vài cái lục phẩm vũ kỹ, có thể kích phát tiềm năng thân thể, bộc phát ra lực lượng gấp mấy lần bản thân, tăng thêm thực lực bản thân là Địa Tôn cấp cường giả, một chưởng này tuyệt đối là bá đạo tuyệt luân, hắn không rõ ràng lắm thực lực của kim giáp binh sĩ, cho nên không dám có bất kỳ lưu thủ.
- Xem ta một đao!
Trong đôi mắt của Diệp Thần kim quang nổ bắn, kim giáp binh sĩ ở trong hư không kia vung lên trường đao trong tay chém xuống, kim giáp binh sĩ giống như thiên thần buông xuống, tản ra một loại uy nghiêm tuyên cổ tang thương, một đao kia, càng là ẩn chứa uy thế vô cùng.
Một cổ uy áp cường đại phô thiên cái địa áp xuống, Tịch Dương cảm giác thân thể bỗng nhiên trầm xuống, giống như là bị vật gì đó một mực cố định ở trên mặt đất.
Tịch Dương hoảng sợ thất sắc, kim giáp binh sĩ giống như núi lớn áp đỉnh, làm cho hắn không thể động đậy!
Tên này rốt cuộc là vật gì! Sao lợi hại như vậy! Nội tâm Tịch Dương sợ hãi điên cuồng gào thét, huyền khí toàn thân từ Thiên Khôi băng đổ xuống mà ra, một chưởng chống lại trường đao của kim giáp binh sĩ.
Oanh!!!
Một tiếng vang thật lớn, giống như long trời lở đất, cả mặt đất bị oanh ra một cái hố sâu dài đến năm sáu thước.
Trong hố sâu, quần áo Tịch Dương vỡ vụn, nội giáp nhất phẩm linh bảo bị xé nứt, toàn thân hiện đầy từng đạo vết thương rậm rạp, hướng ra phía ngoài bắn máu tươi.
Lục phủ ngũ tạng của hắn nhận lấy trọng thương, huyền khí trong cơ thể mười không còn một.
Từ khi hắn tấn chức Địa Tôn cường giả đến nay, liền không có thụ qua bị thương nặng như vậy, để cho hắn cảm giác được đáng sợ chính là, hắn căn bản không biết kim giáp binh sĩ kia rốt cuộc là vật gì!
Cái này phải chết sao?
Tịch Dương sợ hãi ngẩng đầu lên, giữa thiên không nào còn có bóng dáng của kim giáp binh sĩ, trong rừng cây trống rỗng, từng đợt gió lớn thổi qua, lá cây bay phất phới.
Chuyện gì xảy ra, chẳng lẽ là mình đang nằm mơ sao? Chỉ là trên thân thể truyền đến đau đớn lại là rõ ràng như vậy.
Đi!
Bất chấp nghĩ lại, Tịch Dương tranh thủ thời gian ăn một khỏa đan dược, bỗng nhiên lướt lên, giống như chó nhà có tang, hướng bên hồ chạy như điên.
Sau khi kim giáp binh sĩ của Diệp Thần hoàn thành một kích, thần hồn cũng nhận được một chút chấn động, vội vàng đem kim giáp binh sĩ thu vào, dù sao thần hồn mới vừa vặn cô đọng ra chút thực hình, chiến đấu kịch liệt như vậy, còn phải thích ứng một chút mới được!
Vừa rồi một kích kia của kim giáp binh sĩ, làm cho Diệp Thần hưng phấn không thôi, lần đầu tiên chính thức lãnh hội thần hồn uy lực!
Thần hồn đảo qua, bên Trí Hiên Các kia, ba đạo khí tức bay vút đến, đang hướng bên này bay nhanh mà đến, là ba Địa Tôn cường giả bên người Hiên Dật dược tôn!
Phải mau chóng giải quyết chiến đấu mới được, Diệp Thần vài cái nâng mình, hướng Tịch Dương đuổi theo.
Tịch Dương mất mạng chạy như điên, cảm giác được sau lưng có người càng đuổi càng gần, hồn đảm đều tang, chẳng lẽ hôm nay ta phải chết tuyệt ở nơi này? Tịch Dương bị trọng thương, nào còn có một chút khí thế của Địa Tôn cường giả?
Cùng Tịch Dương ở giữa cự ly càng ngày càng gần, chỉ có năm thước tả hữu, Diệp Thần tay phải vừa động, huyền khí trong cơ thể đã ở trước người ngưng hóa thành một ngọn phi đao, ý niệm vừa động, ngọn phi đao này sưu một tiếng, hướng Tịch Dương kích bắn đi.
Tịch Dương cảm giác được sau lưng truyền đến một cổ khí tức đáng sợ, giống như là muốn xuyên thủng thân thể của hắn, trong lòng hắn mạnh mẽ cả kinh, vừa quay đầu lại, chỉ thấy một đạo bạch quang kích xạ đến, vội vàng chém ra tay áo, sưu sưu sưu, vài đạo chông sắt hướng về bạch quang kích bắn đi, ngẩng đầu nhìn đến Diệp Thần trước mặt, không khỏi mặt mũi tràn đầy hoảng sợ:
- Là ngươi!
Thời điểm ở Hạ Địa Quỳnh Lâu, Tịch Dương đã từng gặp mặt Diệp Thần, bảo vật bị mất, Tịch Dương đem gương mặt của Diệp Thần thật sâu ký trong đầu, nghĩ nếu như khi nào gặp được Diệp Thần, nhất định sẽ đánh chết Diệp Thần, đoạt lại bao tay, không nghĩ tới hôm nay ngược lại trước bị Diệp Thần ám toán!
Lúc trước Diệp Thần, chẳng qua là một thập giai cao thủ mà thôi!
Diệp Thần hừ lạnh một tiếng, thời điểm ở Hạ Địa Quỳnh Lâu, nếu mình không đủ cơ linh, chỉ sợ sớm đã bị ngàn năm thi độc hóa đến hài cốt không còn, hôm nay oan gia ngõ hẹp, há có thể cho ngươi cơ hội chạy trối chết!
Tịch Dương còn chưa kịp có động tác khác, chỉ thấy vài đạo chông sắt kia cùng đạo bạch quang chạm vào nhau, bùm bùm bùm, trong nháy mắt toàn bộ cắt thành hai đoạn, bạch quang thế tới không giảm, hướng mình kích xạ mà đến.
Tại sao có thể như vậy!
Lúc này Tịch Dương mới nhìn rõ ràng, đạo bạch quang kia là một thanh phi đao!
Thật nhanh!
Bên ngoài cơ thể rậm rạp Thuần Dương cương khí, trong nháy mắt bị xé mở một lỗ hổng.
Tịch Dương không kịp né tránh, phù một tiếng bị phi đao xuyên thủng vai phải, oa một cái, hộc ra một ngụm máu tươi, phi đao này chẳng những ở trên thân thể của hắn để lại một lỗ máu, còn đem kinh mạch cả ngực trái của hắn toàn bộ phá hủy.
Phi đao thật đáng sợ!
Tịch Dương lảo đảo ngã ngồi dưới đất, sợ hãi mà nhìn xem Diệp Thần.
- Ta là Thiên Khôi Tinh Tông Trưởng lão, nếu ngươi giết ta, nhất định sẽ bị Thiên Khôi Tinh Tông vĩnh viễn không chừng mực trả thù!
Tịch Dương ngoài mạnh trong yếu điên cuồng gào thét, càng không ngừng lui về phía sau, Diệp Thần trước mắt này, như một cái ác ma, hắn cảm nhận được bóng tối tử vong hướng mình quét tới. Không, ta không muốn chết!
- Nếu như ta lo lắng Thiên Khôi Tinh Tông trả thù, liền sẽ không tới giết ngươi!
Diệp Thần cười lạnh một tiếng nói, không nghĩ tới một Địa Tôn trung cấp cường giả không chịu được một kích như thế, xem ra hắn đánh giá thấp sức chiến đấu của thần hồn cùng phi đao, Diệp Thần cảm giác được, huyền khí phi đao còn có một tia huyền khí lưu lại trong cơ thể Tịch Dương.
- Không nên, ta sẽ trả một cái giá lớn, tha ta một mạng!
Trong đôi mắt Tịch Dương tràn đầy sợ hãi, liên tiếp lui về phía sau, thê lương gọi.
- A Ly, chúng ta đi thôi.
Diệp Thần nhìn thoáng qua A Ly ở một bên nói.
- Hộ vệ của Sư tôn đã tới.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.