Tổ Thần Chí Tôn

Chương 197:




- Thương thế kia quá nghiêm trọng, từ nay về sau chậm rãi trị liệu.
Diệp Thần đối với Tiểu Dực, tóm lại là có một chút đề phòng, vạn nhất là lão yêu quái đã sống mấy trăm năm, bị bề ngoài đáng yêu này lừa, chẳng phải là muốn không xong? Hơn nữa Diệp Thần quả thật thể lực có hạn, chỉ có thể tạm thời khống chế thương thế không hề chuyển biến xấu, trong thời gian ngắn muốn đem thương thế của Tiểu Dực chữa tốt cũng không thực tế.
- Ân.
Tiểu Dực nặng nề mà nhẹ gật đầu, Diệp Thần thoáng cái liền đem thương thế đã chuyển biến xấu ngừng lại, hắn đối với Diệp Thần mà nói cơ hồ là tin tưởng không nghi ngờ.
- Ngươi bao nhiêu tuổi rồi?
Diệp Thần hỏi, hành vi cử chỉ của Tiểu Dực, xác thực rất giống một đứa bé.
- Ta năm nay năm tuổi.
- Năm tuổi? Từ khi ngươi sinh ra đến bây giờ?
Diệp Thần kinh ngạc nhìn về phía Tiểu Dực, có điểm không thể tưởng tượng nổi, năm tuổi liền tu luyện đến cảnh giới cao như vậy? Chẳng lẽ phương thức yêu thú huyền thú tính toán tuổi cùng nhân loại bất đồng sao?
- Hẳn là năm tuổi, ông nội của ta nói, người trong tiểu trấn mỗi đến thời điểm lễ mừng năm mới, sẽ đốt pháo, sau khi ta sinh ra, người trong tiểu trấn đốt năm lần pháo, thì phải là năm tuổi.
Tiểu Dực mấp máy miệng, khóe miệng hiện ra má lúm đồng tiền nhẹ nhàng.
- Vậy gia gia của ngươi đâu? Đi đâu?
Diệp Thần hỏi, gia gia Tiểu Dực, chỉ sợ cũng là hạng người phi phàm.
- Ông nội của ta chết rồi.
Tiểu Dực ảm đạm nói.
- Vậy cha mẹ ngươi đâu?
- Ông nội của ta nói, ta không có cha mẹ, ta là một cái trứng, ở trong sơn động này thả đã rất lâu, về sau có một ngày trứng nứt ra, chính là ta, gia gia mang ta dẫn về trong nhà, về sau gia gia chết rồi, ta liền trở lại nơi này. Thời điểm gia gia lâm chung, bảo ta đừng thương tổn người trong tiểu trấn, ta sẽ không ăn bọn họ, nhưng mà ta bụng quá đói, thật sự nhịn không được, sẽ đem gà cùng dê bò trong tiểu trấn ăn hết.
Bộ dạng Tiểu Dực tràn đầy áy náy.
Nguyên lai con dực xà này, từ ấp trứng đến bây giờ cũng bất quá năm sáu năm mà thôi, bởi vì cùng nhân loại ở chung được tương đối nhiều, cho nên có trí tuệ tiểu hài tử năm sáu tuổi, bất quá vẫn là tương đối thuần phác. Đạm Đài Lăng nói dực xà là thượng cổ dị chủng, không biết cái dạng yêu thú gì xem như thượng cổ dị chủng, sau khi Tiểu Dực ấp trứng năm sáu năm thời gian, tu vi đã đạt đến trình độ kinh người như thế, có thể thấy được thượng cổ dị chủng không phải chuyện đùa.
Một kích của Đạm Đài Lăng, làm cho thân thể cùng hồn niệm của Tiểu Dực đều nhận lấy trọng thương, tu vi hiện tại của Tiểu Dực, nhiều lắm là tương đương với một Địa Tôn cấp cường giả, bất quá cũng là vô cùng được, dù sao hắn hiện tại mới năm tuổi mà thôi, nếu chờ hắn khôi phục đến trình độ toàn thịnh, kia là cấp bậc gì? Huyền sư, Yêu Vương hoặc là rất cao? Dù sao so với Thiên sư mạnh hơn rất nhiều!
A Ly nhảy tới trên bờ vai của Diệp Thần, trong ánh mắt có vài phần đắc ý, Diệp Thần không thể không nói, A Ly thật sự rất có thể làm, rõ ràng bất động thanh sắc kéo một cao thủ trở về như vậy.
- Ngươi từ nay về sau hãy cùng Diệp Thần ca ca lăn lộn a, chờ đến đế đô, mỗi ngày quản ngươi ăn no bụng, bất quá khi có người, ngươi không thể biến thành bản thể, bằng không rất nhiều người sẽ bị ngươi hù chết.
Diệp Thần ngồi xổm xuống, vỗ vỗ phía sau lưng Tiểu Dực, dặn dò nói.
- Ân, ta biết rõ. Những người trong trấn nhỏ kia chứng kiến ta, đều nói ta là yêu quái.
Tiểu Dực có chút thương tâm, nhẹ gật đầu.
- Bất quá ta còn có thể biến thành như vậy, từ nay về sau có thể tránh ở trong tay áo Diệp Thần ca ca.
Tiểu Dực sưu hạ xuống, biến thành một lam sắc tiểu xà dài ước chừng hai tấc, hoàn toàn là dực xà thu nhỏ lại bản, sau lưng ba đôi cánh trong suốt, tựa như một con chuồn chuồn hình thể khá lớn, cánh khẽ vỗ, ông thoáng cái bay lên, chui vào trong tay áo Diệp Thần.
Tiểu Dực rõ ràng có thể thu nhỏ lại chui tại trong tay áo, điều này làm cho Diệp Thần cảm thấy kinh hỉ.
- Diệp Thần ca ca, Tiểu Dực từ nay về sau thật có thể đánh xấu nữ nhân kia sao?
Thanh âm củaTiểu Dực từ trong tay áo Diệp Thần truyền đến.
Diệp Thần biết rõ Tiểu Dực chỉ chính là Đạm Đài Lăng, gật đầu nói:
- Nhất định có thể!
- Ân, ta tin tưởng Diệp Thần ca ca.
Thanh âm non nớt của Tiểu Dực truyền đến.
- Tiểu Dực, những tảng đá trong đầm nước kia là cái gì?
Diệp Thần mở miệng hỏi, tảng đá dưới đáy đầm bộ dạng thật không đơn giản.
Xèo xèo, A Ly nói vài câu.
- A Ly tỷ tỷ nói, đó là Băng Hàn Thạch, là một bảo bối.
Tiểu Dực lại bay ra, biến thành bộ dáng hài đồng.
- Băng Hàn Thạch? Chúng ta có thể đem những Băng Hàn Thạch này lấy ra không?
Diệp Thần hỏi, trên những tảng đá này ẩn chứa băng hàn chi khí phi thường nồng đậm, đối với tu luyện băng hệ huyền khí vô cùng có trợ giúp, hơn nữa sau nay nói không chừng có thể phát hiện những công dụng khác của Băng Hàn Thạch.
- Những Băng Hàn Thạch này ta vừa ra đời đã ở chỗ này, gia gia nói, cái này có thể là ba mẹ ta để ở chỗ này, chúng nó quá lạnh, tay của ta duỗi ra tiến vào trong đầm nước, đã bị đông cứng, căn bản cầm không nổi.
Tiểu Dực ngồi xổm ở biên giới hàn đàm, nhìn xem Băng Hàn Thạch ở đáy đầm nói.
Ngay cả Tiểu Dực vươn tay vào cũng sẽ bị đông cứng?
Diệp Thần có chút kinh ngạc, nước hàn đàm này, thực có lạnh như vậy?
Đưa tay vào phía trên hàn đàm, một cổ băng hàn chi khí theo lòng bàn tay xuyên suốt mà đến, chỉ cần là vật thể, tiếp xúc đến băng hàn chi khí này, cũng sẽ bị đông cứng, Diệp Thần vận chuyển Băng Huyền Quyết, loại cảm giác rét lạnh đó lúc này mới giảm vài phần.
Loại băng hàn chi khí này, đối với Băng Huyền Quyết trong cơ thể Diệp Thần rất có giúp ích, Diệp Thần đem tay phải duỗi nhập trong đầm nước, loại cảm giác rét lạnh kia làm cho Diệp Thần mạnh mẽ run rẩy một cái, mắt thấy tay phải muốn kết băng, vội vàng đem Băng Huyền Quyết vận chuyển tới tay phải, ngưng kết băng kia lúc này mới nhanh chóng hóa đi.
Trong cơ thể Băng Huyền Quyết từng điểm từng điểm tăng cường, Diệp Thần đem trọn cánh tay đều đâm vào trong hàn đàm, cánh tay không có bị đông cứng, Diệp Thần cảm thấy hưng phấn, chuẩn bị nếm thử một chút, có thể hạ đến trong hàn đàm hay không, hai chân duỗi xuống dưới, sau đó là thân thể, từng điểm từng điểm, nước hàn đàm chậm rãi bao trùm đầu Diệp Thần.
A Ly cũng không dám xuống dưới, xa xa đứng ở bờ đàm, hai mắt sáng ngời có thần nhìn Diệp Thần.
Đôi mắt Tiểu Dực sáng như tinh thần, nhìn chằm chằm vào Diệp Thần, cái nước hàn đàm này, hắn cho tới nay cũng không dám đụng chạm, nhưng không nghĩ tới, Diệp Thần rõ ràng dám đem cả người đều nhập trong hàn đàm, hắn đối với Diệp Thần bội phục phải chết, tán thán nói:
- Trách không được A Ly tỷ tỷ nói Diệp Thần ca ca rất lợi hại!
Cái đuôi A Ly đong đưa, một mực nhìn chăm chú Diệp Thần, tiến vào hàn đàm là phi thường nguy hiểm, hơi không cẩn thận, thì có thể bị đống kết thành băng điêu!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.