Tổ Thần Chí Tôn

Chương 151:




Trên mặt Tịch Dương có mấy phần bộ dạng không bỏ, cắn răng một cái đem chất lỏng trong bình đổ xuống trong đầm nước, chỉ thấy nước hồ chạm đến chất lỏng kia, trong nháy mắt biến thành một mảnh màu xanh biếc, hơn nữa đang không ngừng hướng bốn phía khuếch tán, đoán chừng dùng không được bao lâu sẽ khuếch tán tới cả đầm nước.
- Cho ngươi nếm thử ngàn năm thi độc lợi hại!
Tịch Dương âm hiểm cười một tiếng.
Đang ở nháy mắt Tịch Dương đem thi độc ngã vào trong nước hồ, thần hồn Diệp Thần vừa động, đã đem một tia mộc hệ huyền khí trên bao tay kia xóa đi, thúc dục Thủy Thần Quyết, giống như cá lội, cực kỳ nhanh hướng mặt nước phóng đi.
Thừa dịp thi độc còn không có khuếch tán tới cả mặt đầm, đây là cơ hội cuối cùng!
Mắt thấy sẽ phải đến mặt nước rồi, Diệp Thần khẽ quát một tiếng, Nộ Toái Sơn Hà!
Đem huyền khí toàn thân ngưng tụ ở chung một chỗ, một chưởng đánh đi ra ngoài.
Đám người Tịch Lệ, Tịch Dương, Tịch Phong đang chú ý đến tình huống thi độc khuếch tán trên mặt nước, đúng lúc này, trong đầm nước đột nhiên nhấc lên một cột nước tráng kiện, hướng bọn họ bắn nhanh mà đến, ba người trong nháy mắt biến sắc.
Đây cũng không phải là cột nước bình thường, mà là cột nước hỗn hợp ngàn năm thi độc a!
- Nhanh tránh!
Tịch Lệ, Tịch Dương, Tịch Phong rối rít đánh ra từng đạo chưởng phong, một bên thúc dục thuần dương cương khí hộ thể, một bên né tránh nước hồ vẩy ra mà đến.
Ba Tôn cấp cường giả là tránh né được, nhưng mà những người khác của Thiên Khôi Tinh Tông lại không may mắn như thế, một ít thập giai cao thủ bị nước hồ vẩy ra bắn trúng, trên người nhất thời bốc lên từng đạo khói trắng, một đám đau đến kêu thảm thiết ngã xuống đất.
Diệp Thần đã từ một chỗ mặt nước sạch sẽ chạy ra khỏi đầm nước, thấy thảm trạng của những môn nhân Thiên Khôi Tinh Tông bị nước hồ vẩy đến, trong lòng rùng mình, ngàn năm thi độc này quả nhiên lợi hại, nếu mình chậm một bước, ngàn năm thi độc khuếch tán tới toàn bộ đầm, Diệp Thần có thể tưởng tượng sẽ là loại tình huống gì.
Đám người Thiên Khôi Tinh Tông này thật là ác độc!
- Đồ vật ở trong tay tiểu tử kia!
- Đừng cho hắn chạy!
Tịch Lệ, Tịch Dương, Tịch Phong dừng lại cước bộ, thấy Diệp Thần lao ra mặt nước, giận quát một tiếng, một đám bắn lên, huy chưởng hướng Diệp Thần công tới.
- Tiểu tặc, lại dám đả thương đệ tử Thiên Khôi Tinh Tông ta, lưu mạng lại!
Thuần dương cương khí trên người Tịch Dương quét ngang đi, hộ thể cương khí trong cơ thể Địa tôn cấp cường giả đã hoàn toàn chuyển hóa thành thuần dương cương khí, so sánh với cương khí bình thường muốn cô đọng nhiều lắm, thuần dương chưởng kình xuyên suốt mà đến.
Một Địa tôn cấp cường giả Diệp Thần còn chịu không được, huống chi ba Tôn cấp cường giả!
Nếu đón đở một chưởng của Địa tôn cấp cường giả, tất nhiên hẳn phải chết không thể nghi ngờ! Thập giai cùng Ttôn cấp trong lúc đó, kém không phải là nhỏ tí tẹo!
- Muốn ta để mạng lại, phải xem các ngươi có bổn sự kia hay không!
Diệp Thần hừ lạnh một tiếng, một chưởng phách về phía mặt hồ, hồ nước hướng bốn phía bắn nhanh ra, phóng mạnh về đám người Tịch Dương.
Đám người Tịch Dương thấy hồ nước bắn nhanh mà đến, thân thể dừng lại, ngàn năm thi độc này có thể hủ thực hộ thân cương khí, ngay cả bọn họ những Tôn cấp cường giả này cũng không dám khinh thường.
Bọn hắn dừng lại chốc lát, Diệp Thần mượn lực đạo một chưởng này, chợt dâng lên cao hơn mười thước.
Ba người Tịch Dương đem hồ nước phách tán, ngẩng đầu nhìn lại, đang muốn bay lên chặn Diệp Thần lại.
- Đám lão đầu tử Thiên Khôi Tinh Tông, đón thêm một chiêu!
Diệp Thần cười hắc hắc, một vật màu đen hướng Tịch Dương bay tới, chính là Lôi Chấn Tử!
- Chút tài mọn!
Tịch Dương hừ lạnh một tiếng, vung lên chưởng kình đem vật kia vỗ ra, oanh một tiếng nổ đùng, Lôi Chấn Tử ở bầu trời nước hồ nổ bung.
Uy lực Lôi Chấn Tử nổ tung, chỉ tương đương với một kích của cấp chín cao thủ, nhưng mà ở trên bầu trời đầm nước nổ bung, hiệu quả vẫn là tương đối kinh người, sóng xung kích nổ tung tạo thành cột nước ngập trời, hướng đám người Tịch Dương dũng mãnh lao tới.
Lại là loại chiêu số này! Nước hồ kịch độc hướng mình mãnh liệt mà đến, ba người Tịch Dương nào dám khinh thường, vội vàng huy chưởng đem nước hồ bắn nhanh mà đến đánh bay, tự lo không xong.
Tịch Lệ cùng Tịch Phong thực lực hơi kém, bị nước hồ dính đến chút ít, một đám nhe răng nhếch miệng, ngàn năm thi độc này coi như là Tôn cảnh cường giả thuần dương cương khí, cũng rất khó ngăn cản, một đám vội vàng ăn giải dược.
Bọn họ làm sao cũng không nghĩ tới, ở trong đầm nước hạ độc lại là mua dây buộc mình, nước hồ kịch độc này liên tiếp bị Diệp Thần lợi dụng.
Đang ở ba người Tịch Dương mệt mỏi ngăn cản nước hồ kịch độc, chiêm chiếp, trên bầu trời truyền đến mấy tiếng chim hót, một con Hắc Ưng cùng một con Hỏa Linh Điêu bay đến bầu trời Diệp Thần, Diệp Thần một tay nắm chân Hắc Ưng, một tay nắm chân Hỏa Linh Điêu.
- Ba vị trưởng lão Thiên Khôi Tinh Tông, sau này còn gặp lại!
Tiếng cười của Diệp Thần từ không trung truyền đến.
- Muốn đi, không dễ dàng như vậy!
Ba người Tịch Dương vẫn chỉ là Địa tôn cảnh giới, không cách nào ngự không phi hành, bất quá bọn hắn có thể nào cam tâm bị Diệp Thần chạy mất như vậy.
Tịch Lệ chợt bắn lên, từ trong lòng ngực móc ra một món đồ, tay phải run lên, món đó kia hóa thành một đạo tàn ảnh, hướng Diệp Thần kích bắn đi:
- Tiểu tử ghê tởm, cho ngươi kiến thức Hỏa Lôi Toa lợi hại!
Tiếng gió gào thét mà tới, thần hồn Diệp Thần quét qua, phát hiện là một đạo thiết thoi, phía trên điện quang lượn lờ, ánh lửa thoáng hiện, Tịch Lệ này lại có ám khí bực này, hắn tay trái bắt được chân Hỏa Linh Điêu, ý niệm vừa động, Phá Ngục Kiếm trong không gian bao tay lập tức xuất hiện ở trong tay phải, chợt hướng Hỏa Lôi Toa kia chém tới.
Thình thịch một tiếng nổ vang, Hỏa Lôi Toa bị Phá Ngục Kiếm một kiếm chém rách, trên không trung nổ tung, mảnh vụn văng khắp nơi. Cánh tay phải Diệp Thần tê dại, Phá Ngục Kiếm cơ hồ rời tay bay đi, trên Hỏa Lôi Toa ẩn chứa huyền khí cường đại, làm bộ ngực Diệp Thần buồn bực, suýt nữa trọng thương.
Cách xa như vậy, Hỏa Lôi Toa này lại còn có uy lực bực này, thực lực Tôn cấp cường giả quả nhiên mạnh mẽ.
Hắc Ưng cùng Hỏa Linh Điêu mang theo Diệp Thần bay vào bầu trời tối như mực, độ cao nhanh chóng kéo lên, càng bay càng xa.
Thấy Hỏa Lôi Toa bị Diệp Thần một kiếm chém vỡ, trong lòng Tịch Lệ rỉ máu, Hỏa Lôi Toa này là một kiện nhất phẩm linh bảo, tài liệu chế luyện cực kỳ hiếm thấy, ít nhất giá trị tám chín vạn Tụ Khí Đan, tuy nói hắn là trưởng lão Thiên Khôi Tinh Tông, một món đồ như vậy đối với hắn mà nói, cũng là bảo bối cực kỳ cần.
Thanh kiếm trong tay Diệp Thần kia rốt cuộc là bảo bối gì, một kiếm chém vỡ Hỏa Lôi Toa, ít nhất hẳn là tam phẩm linh bảo trở lên! Cả Thiên Khôi Tinh Tông cũng chỉ có năm kiện tam phẩm linh bảo mà thôi!
Tịch Lệ không khỏi mắng một tiếng.
Sắc mặt Tịch Dương xanh mét, không nghĩ tới cư nhiên bị Diệp Thần ở dưới mí mắt chạy mất, ngay cả Tịch Lệ Hỏa Lôi Toa cũng bị phá hủy, nói:
- Nhanh một chút xem hắn bay hướng nào!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.