Tô Oản Thầm Mến!

Chương 5:




Đến tối, Lịch Thừa Nhiên lại gọi điện thoại làm cho cô đem bao cát cầm trả lại cho hắn…
Tô Oản xám xịt mang theo bao cát đi, liếc nhìn Lịch Thừa Nhiên, co rúm lại đem bao cát đưa cho hắn “Buổi chiều hôm nay…”
“Buổi chiều tớ cùng bọn A Mao ở bên ngoài chơi”
A Mao là bạn học thời trung học của bọn họ, bình thường vài người bọn họ đều là ở Internet chơi trò chơi.
Tô Oản biết mình gây họa, nhỏ giọng hỏi hắn “Thật xin lỗi a… Đều là tớ nói lộ hết… Cậu không bị đánh chứ?”
Lịch Thừa Nhiên nhìn cô một cái, tiếp nhận bao cát, lại bỗng nhiên nâng tay lên, lần đầu tiên xoa xoa đầu cô, đem một đầu tóc của cô xoa thành loạn như ổ gà, sau đó hắn ghét bỏ cô nói “Ngu xuẩn chết”
Nói xong, hắn xoay người bước đi, rất giống như vừa rồi không có bắt nạt cô.
“A! Cậu!” Tô Oản theo bản năng tức giận, nhưng chờ Lịch Thừa Nhiên đi xa, cô lại vuốt đầu mình, cầm lấy tóc mình, bật cười giống như con ngốc, Tô Oản cảm thấy mình… có lẽ là không cứu được.
Mấy ngày kế tiếp, mỗi buổi tối huấn luyện xong, Tô Oản ra khỏi lớp tập võ đều có thể thấy Lịch Thừa Nhiên ở bên ngoài. Ngay từ đầu cô cảm thấy là vô tình, nhưng sau lại, cảm giác Lịch Thừa Nhiên đang “chờ” cô lại càng ngày càng rõ ràng.
Mặc dù buổi tối lớp cấp cao không có tiết, lúc cô tan học Lịch Thừa Nhiên đã ở cửa chờ cô. Cùng cô ngồi xe, cùng nhau về nhà.
Cuối cùng Tô Oản đã nhận ra quan hệ giữa cô và Lịch Thừa Nhiên ở cái mùa hè này, trở nên có chút… tiến triển?
Ở một buổi tối, trên đường về nhà, Tô Oản suy nghĩ rõ thật lâu, cuối cùng thì cố lấy dũng khí “Lịch, Lịch, Lịch…”
Lịch Thừa Nhiên quay đầu nhìn cô.
Lập tức mặt Tô Oản liền sung huyết, đợi thật lâu, câu tiếp theo cô cũng không nói ra, Lịch Thừa nhiên lại quay đầu đi về phía trước, Tô Oản nóng nảy “Lịch Thừa Nhiên a…”
“Ừ”
“Cậu… Vì sao mấy ngày nay cậu đều ở đây chờ… chờ tớ về nhà a?”
Lịch Thừa Nhiên không lên tiếng trả lời, xoay người tiếp tục đi về phía trước.
Lúc này Tô Oản cũng bất chấp thẹn thùng, vội vàng nhấc chân đuổi kịp “Lịch Thừa Nhiên… Lịch Thừa Nhiên a!” Dưới tình thế cấp bách cô liền kéo lấy quần áo Lịch Thừa Nhiên. Sau đó giật mình ý thức được mình đã làm gì, cô lại liên tục không ngừng buông tay, sau khi buông lại không cam lòng, vẫn là vội vàng nắm lấy.
Giống như cô hơn nửa năm qua, nắm một cái lại sợ hãi, buông một cái lại không tha.
Rốt cuộc Lịch Thừa Nhiên quay đầu nhìn cô.
Tô Oản cúi đầu, còn đang do dự nắm hay buông thì một bàn tay khác đã đem tay cô cầm.
“Cậu hỏi thẳng như vậy, không sợ người bị hỏi xấu hổ sao?” Hắn nói, bộ dáng lại không có nửa điểm xấu hổ, ngược lại biến thành Tô Oản sửng sốt một chút, lại giống như không nghe hiểu hắn nói “Hơn nữa, hành động rõ ràng như vậy, cậu cần người ta nói ra mới hiểu được sao?”
Hiểu được? Cô chính là bởi vì không hiểu mới hỏi a…
Lịch Thừa Nhiên lé mắt nhìn vô “Ngu chết” Nói xong hắn lại đứng đắn lên “Tô Oản. Cậu còn nhớ rõ có một lần cậu gọi điện nói với tớ cậu thích tớ không?”
Cô nhớ rõ a, cô còn nhớ rất rõ. Cái thổ lộ liền cái cự tuyệt chính thức đều không có. Làm sao có thể không nhớ.
“Cậu nói cái thổ lộ kia còn đang kì bảo đảm chất lượng chứ?”
“Thổ lộ coi như kì bảo đảm chất lượng?”
“Vẫn còn ở đi?”
Tô Oản lại không ngốc, vội vàng đỏ mặt lên nói “Ở khắp nơi”
Sau đó Lịch Thừa Nhiên lấy điện thoại ra, chỉ chốc lát điện thoại Tô Oản vang lên, là Lịch Thừa Nhiên gọi tới, Tô Oản ngơ ngác nhận điện thoại, nghe được đầu điện thoại bên kia cùng Lịch Thừa Nhiên trước mắt cùng nói ra “Tô Oản, tớ cũng vậy”
Bỗng chốc Tô Oản khóc lên “Này cái gì… Sao hôm nay mới trả lời a, làm sao hôm nay cậu mới trả lời a…”
Lịch Thừa Nhiên ngẩng đầu nhìn trời “Tớ nói buổi tối gọi điện thoại trả lời chắc chắn cho cậu…”
Lại chưa nói là buổi tối nào…
The End

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.