Tô Mộ

Chương 8:




8.
Tháng bảy, Chu Liễu Liễu tốt nghiệp Đại học Denver, cha cô đến dự lễ tốt nghiệp của cô, một lần nữa bày tỏ hy vọng muốn cô về nước. 
Chu Liễu Liễu vẫn từ chối như mọi khi: “Xin lỗi cha, con không muốn trở về.”
Bao nhiêu năm nay, cha Chu đã dùng đủ mọi cách cũng không dỗ được cô về nước, trước khi tức giận rời đi, ông để lại chiếc điện thoại cô dùng trong nước: “Đi tìm cậu ta đi, muốn đi tìm cậu ta thì đi đi.”
Chu Liễu Liễu phút chốc liền biết người cha mình nói là ai, cô do dự một lúc lâu, cuối cùng vẫn lắc đầu.
Sau đó, cha Chu đi rồi lại quay về, tức giận muốn chết, giống như hết cách với cô: “Lâm Xán là nhận tiền của người khác đi lấy mạng Tô Mộ, không liên quan gì đến con cả.”
Chu Liễu Liễu tựa như nhất thời nghe không hiểu, mờ mịt nhìn cha mình.
“Tô Mộ trở về Thượng Hải cũng là vì sợ liên lụy đến con, sau này nó từng quay lại tìm con.”
Chu Liễu Liễu phản ứng mất một lúc, chấn động không nói nên lời.
“Mẹ cậu ta nghi ngờ là người phụ nữ cha cậu ta mới cưới kia sai khiến Lâm Xán nên đã lái xe đâm chết người phụ nữ đó, cha không muốn con qua lại với người có quan hệ gia đình phức tạp như vậy nên đã đuổi cậu ta đi, đứa nhỏ Tô Mộ ấy rất hiểu chuyện, nó đều biết, nó cũng là sợ làm hại đến con.”
“Cha…”
***
Trong chiếc điện thoại cũ cha cô để lại kia, trước khi cô rời khỏi Trung Quốc từng nhận được tin nhắn từ một dãy số lạ, cô đã từng hy vọng nó là do Tô Mộ gửi tới, nhưng cũng lại không hi vọng là do anh gửi.
Sau khi cha rời đi, Chu Liễu Liễu mở tin nhắn cuối cùng kia ra. 
Vẫn là ngày tháng của bốn năm trước.
Gửi tới một câu không đầu không đuôi: Cậu sẽ đợi một người rất nhiều năm chứ?
Cô trả lời: Sẽ không.
——Tại sao?
——Dựa vào đâu?
Bên dưới, có ba tin nhắn mới cô chưa từng đọc qua. 
——Tớ sẽ làm vậy.
——Dựa vào người mà tớ đợi, là Chu Liễu Liễu. 
——Số xx, đường xx, khu xx, thành phố Thượng Hải, trước khi cậu đến, tớ sẽ không chuyển đi.
Phần kết.
Chu Liễu Liễu mua vé máy bay bay thẳng từ Denver tới Thượng Hải.
Địa chỉ kia rất dễ tìm, là một căn nhà nhỏ đẹp đẽ theo phong cách Châu Âu, trong sân trồng đầy hoa cỏ, từ ngoài nhìn vào sẽ cảm thấy chủ nhân của nó là người rất biết hưởng thụ cuộc sống.
Tháng bảy ở Thượng Hải rất nóng, như muốn thiêu đốt con người ta vậy, Chu Liễu Liễu cầm một chiếc ô che nắng màu xanh lam, thấp thỏm bấm chuông cửa, cô đoán đây là nhà của Tô Mộ, lại sợ không phải là nhà của Tô Mộ.
Người ra mở cửa là một chàng trai trẻ, không phải Tô Mộ. 
Người đó hỏi: “Cô tìm ai vậy?”
“… Xin lỗi, tôi đi nhầm rồi.” Rất lâu sau Chu Liễu Liễu mới tìm lại được giọng nói.
Ngay lúc cô quay người, người đó đột nhiên nói: “Ơ, hình như tôi đã từng gặp cô rồi, cô chẳng phải là vị bạn học kia của Tô Mộ sao?”
Chu Liễu Liễu phút chốc liền sững sờ, người đàn ông hướng bên trong cửa hét lên: “Tô Mộ, cô gái Cáp Nhĩ Tân năm đó hiểu nhầm cậu thích cô ấy đến tìm cậu rồi.”
Ngay lập tức, sau cánh cửa vang lên tiếng loảng xoảng như có vật gì đó rơi xuống đất.
Trong ánh nắng chiều gay gắt của Thượng Hải, người đứng ở cửa bước tới mở cánh cổng sắt, đồng thời, có một người từ trong nhà lao ra.
Vẫn giống như chàng thiếu niên năm ấy. 
Rất lâu sau đó…
Nhiều năm sau cô lại đón sinh nhật, Cáp Nhĩ Tân vẫn rơi tuyết lớn như thế, hôm ấy, anh bỗng nổi lên xúc động nói: “Câu hỏi hồi đó em hỏi anh, hỏi lại một lần nữa đi.”
“Trước kia trên thế giới chỉ có hai người, một người tên anh thích em, một người tên anh không thích em, một ngày nọ, anh không thích em chết đi, anh nói xem còn lại ai?”
“Anh thích em.”
— HOÀN —

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.