Tình Yêu Trở Lại

Chương 13:




“Con nhớ bác Azelea Lingo chứ?”
“Không ạ,” Daisy trả lời trong vô thức khi nhìn chăm chăm ra cửa sổ phòng khách của mẹ mình.
“Chắc chắn là con nhớ, bà ta là người đã mua tặng Lily nửa cái máy hút bụi khi con bé làm đám cưới,” bà Louella tiếp tục như thể Daisy đã tham dự lễ cưới của Lily, mà cô thì không.
“Làm sao người ta có thể mua được nửa cái máy hút bụi làm quà cưới vậy?” Daisy hỏi, dù thật sự thì vào lúc này cô chẳng thèm quan tâm. Đã hơn một tiếng trôi qua từ lúc Jack đến rồi đi. Hơn một tiếng cô chẳng thấy bóng dáng của anh lẫn Nathan đâu cả.
“Bà ấy đặt cọc và Lily phải trả tiền để lấy nó về. Làm con bé tốn năm mươi đô cho một chiếc máy hút bụi chín mươi đô. Và con biết đấy, bà Azelea có nghèo đâu. Bà ta béo đến nỗi phải ngồi từng bên xuống, vậy nên đâu phải là bà ta không đủ sức mua cả một cái máy hút bụi chứ.”
Daisy đã dợm bỏ đi cả tá lần nhưng rồi quyết định rằng ở yên tại chỗ là phương án tốt nhất.
“Dẫu sao đi nữa, chồng của Azelea, Bud, đã bỏ bà ta vài năm trước và cưới một cô nàng ở Amarillo. Chỉ có cô nàng ở Amarillo đó không biết rằng suốt ngày Bud lẻn về Lovett để yêu đương lén lút với Azelea.”
Daisy xoa xoa vết nhăn sâu hoắm đã hình thành giữa hai hàng chân mày. Đầu cô sắp nổ tung rồi.
“Có chuyện gì vậy, cháu yêu?” Bà Louella dừng kể chuyện để hỏi han Pippen. “À, cháu muốn có mũ hả? Daisy, con yêu, mũ của Pip đâu rồi?”
Daisy đang căng thẳng đến mức cô có cảm giác như mình phải mở khóa cằm mới nói được. “Chắc là ở trong phòng ngủ của mẹ.”
“Vào kiểm tra giường của bà ngoại nào.”
“Bà đi đi,” Pippen đòi bằng giọng bé xíu.
“Chúng ta sẽ đi cùng nhau.”
Khi họ rời phòng, Daisy vẫn nhìn ra ngoài cửa sổ. Cô nắm lấy rèm cửa sổ bằng nhung màu xanh dương sậm của mẹ mình và ép trán vào kính. Vì Nathan chưa về, cô cho là Jack đã tìm được cậu, và đủ các thể loại viễn cảnh tua qua trong đầu cô. Từ cảnh hai người họ ngồi trò chuyện đâu đó cho tới cảnh Jack bắt cóc Nathan và đi tới một chỗ mà cô sẽ chẳng bao giờ tìm ra họ. Viễn cảnh cuối cùng cô không nghĩ là có nhiều khả năng xảy ra, nhưng với Jack thì cô chẳng bao giờ biết được.
Cô mở cửa trước và thò đầu ra ngoài để nhìn dọc con đường. Chẳng có dấu hiệu của ai trong hai bọn họ hết.
“Con đang để không khí mua bằng tiền bay ra ngoài đấy. Đóng lại đi,” mẹ cô nói khi bà vào phòng. Daisy liếc ra sau lưng, nhìn mẹ mình trong chiếc áo hồng có ngọc trai giả đính trên thân áo và váy xòe dài bằng vải denim. Pippen đứng cạnh bà, đội mũ lông chồn và mặc tã Big Bird.
“Chiều nay khi mẹ rời bệnh viện, người ta đang đưa ông Bud Lingo vào,” mẹ cô tiếp tục ở đoạn bà đang dở. “Có vẻ như ông ta bị đau tim lúc đang ở cùng Azelea. Mẹ không thể ở lại viện, nhưng mẹ cực kỳ tò mò muốn biết chuyện gì sẽ xảy ra khi vợ Bud mò từ Amarillo lên đây.” Bà Louella đi tới chiếc tủ mà bà cất băng VHS và mở nó ra. “Và con gái út của họ, Bonnie, cũng ở đó. Cô ta là người sinh đứa con xấu hoắc vào ngày Valentine năm ngoái. Chúa ơi, khi mẹ bỏ khăn trùm ra khỏi mặt đứa bé ở nhà thờ, chính mẹ cũng suýt đau tim. Nó trụi lủi, đỏ hỏn và gầy nhẳng như một con chuột con, tội nghiệp cô ta. Tất nhiên, mẹ đã nói dối cô ta là nó thật xinh đẹp. Con nhớ Bonnie chứ. Lùn tịt. Tóc đen...”
Mẹ cô đang quyết tâm khiến đầu Daisy nổ tung. Daisy bước ra ngoài hiên và đóng sập cửa lại sau lưng. Cô ngồi xuống bậc thềm trên cùng và tựa thái dương vào chiếc cột trắng chống mái nhà. Các dây thần kinh của cô đã xơ xác hết rồi. Đầu cô nện như búa bổ và tính kiên nhẫn đã rời bỏ cô từ cách đây khá lâu rồi. Bây giờ là gần một giờ chiều, và cô biết ngày hôm nay nhất định sẽ tồi tệ hơn. Jack đang ghét cô, và anh sẽ khiến cuộc đời cô trở nên khốn cùng, hệt như những gì anh đã hứa vào buổi tối đầu tiên họ gặp nhau. Cùng lúc cô hiểu được nỗi tức giận anh dành cho mình, cô cũng không thể để mọi sự trở nên xấu đi. Nếu họ làm vậy, người duy nhất hoàn toàn vô tội sẽ là người phải chịu đựng nhiều nhát. Nathan.
Cô liếc xuống nhìn bàn chân trần và bộ móng đỏ của mình. Mãi đến giờ cô để ý thấy những vết bầm hình ngón tay hiện rõ trên đùi mình. Cô không cần phải thắc mắc vì sao lại có chúng. Jack. Anh để lại dấu ấn của mình trên người cô rất lâu sau khi anh làm tình với cô.
Cô cho là mấy cái dấu đó mới thích hợp làm sao. Nhiều năm trước Jack cũng đã để lại dấu ấn của anh trên người cô, và không phải cô đang nói đến Nathan. Anh đã đánh dấu lên cô ở một nơi mà không ai có thể nhìn thấy. Anh đã bỏ lại một dấu ấn không thể gột sạch trong trái tim và linh hồn cô. Một dấu ấn mà bất kể cô đi xa đến đâu, ở xa bao lâu, hay trốn tránh nó nhiều thế nào, thì cũng không phai nhạt được nhiều như cô từng nghĩ.
Bất chấp những cảm xúc anh dành cho cô, cô rất sợ là mình sẽ yêu Jack một lần nữa. Cô biết rõ những dấu hiệu ấy cũng như biết tốt nhất là không nên để chuyện đó xảy ra.
Cô túm lấy Nathan và rời khỏi thị trấn càng sớm bao nhiêu thì càng tốt bấy nhiêu. Giờ Jack đã biết mình có một cậu con trai rồi. Sau này anh có thể gọi điện, viết thư hay đến Seattle chơi một lúc nào đó. Lily đang bình phục và sẽ sớm về nhà, nhưng em cô vẫn còn điên điên. Tuy vậy, Daisy cũng có những rắc rối của riêng mình, và cô phải ra đi trước khi cuộc đời mình hoàn toàn tan nát.
Từ cách đó nửa khu phố, cô nghe thấy tiếng gầm ghè không thể nhầm lẫn từ chiếc Mustang của Jack. Cô ngẩng lên và tập trung chú ý vào chiếc xe màu đen đang tiến về phía mình. Khi cô đứng dậy, cỗ xe lăn bánh chầm chậm rồi dừng lại sát vỉa hè trước cửa nhà mẹ cô. Jack tắt máy rồi quay sang nhìn cô. Từ xa, ánh mắt họ giao nhau: anh giận dữ, cô cam chịu đón nhận cơn giận của anh. Daisy nghiêng đầu sang một bên và đưa mắt nhìn Nathan ở sau người Jack. Con trai cô ngồi trên ghế hành khách và chỉ chăm chăm nhìn vào lòng mình. Cậu nói gì đó rồi hai người họ ra khỏi chiếc Mustang. Cả hai người đóng cửa cùng một lúc, và Jack chờ Nathan ở đầu xe. Ánh mặt trời Texas nóng bức đốt cháy vai Daisy, và cô phải dùng đến toàn bộ khả năng tự kiểm soát của mình mới đứng chôn chân được ở chân cầu thang và không chạy về phía con trai mình.
Hai người họ đi lên vỉa hè, nhịp chân bước ăn khớp hoàn hảo với nhau. Tay Nathan vung vẩy hai bên người, cậu bước đi theo kiểu tôi-mười-lăm-và-đang-cố-quá-sức-để-ra-vẻ-phong-độ. Tuy vậy, đôi mắt xanh dương của cậu rất dè dặt, cậu đang tự hỏi liệu mình có gặp rắc rối hay không.
Jack đút một tay vào túi trước chiếc quần Levi’s, tay còn lại thả lỏng bên người. Như thường lệ, anh di chuyển như thể anh không vội vã đi đến bất kỳ nơi nào hết.
“Con đã ở đâu vậy, Nathan?” cô hỏi khi cậu dừng lại trước mặt cô. Cô phải kìm lại thôi thúc vòng tay ôm lấy cậu và bảo cậu rằng tất cả mọi chuyện sẽ ổn thôi. “Mẹ đã rất lo cho con. Con biết là mẹ rất ghét những lúc con rời nhà và không nói cho mẹ khi nào con về mà.”
“Chúng tôi đã lái xe đi dạo một chút,” Jack bảo cô.
Chân mày Nathan hơi nhíu lại và cô hỏi cậu, “Con ổn chứ?”
“Vâng.”
Nhưng trông cậu không hề ổn. Trông cậu mệt mỏi ủ rũ và má cậu hồng lên vì nóng. “Con có đói không?”
“Hơi ạ.”
“Sao con không vào trong và nhờ bà làm gì đó cho con ăn nhỉ.”
Cậu quay sang Jack. “Chắc là con sẽ gặp lại chú sau.”
“Cứ thế nhé,” anh nói. “Ta sẽ gọi con sau khi ta nói chuyện với Billy.”
“Tuyệt.” Với chiếc quần trễ nãi trên hông và dây xích kêu leng keng, Nathan đi lên thềm.
“Anh đã tìm thấy nó ở đâu vậy?” Daisy muốn biết khi cô nhìn con trai đóng cửa lại.
“Ở trường trung học. Nó đang nói chuyện với một cô gái nào đó.”
“Sau đó anh đã đưa nó đi đâu?” Cô quay lại đối mặt với anh. Ánh nắng mặt trời chói chang chọc thủng qua các mũi đan dày của chiếc mũ, tạo ra các lỗ ánh sáng trên mũi và miệng anh.
“Lòng vòng.”
“Lòng vòng ở đâu?”
Anh mỉm cười. “Chỉ đi lòng vòng thôi.”
Cô đặt tay lên ngang chân mày và che mắt khỏi mặt trời. Anh thật sự đang rất thích thú với việc này. “Hai người đã nói chuyện gì?”
“Ô-tô.”
“Và?”
“Hè này thằng bé sẽ làm thêm cho tôi.”
“Không thể được,” cô nói và vẫy tay để gạt ý tưởng đó đi.
“Chúng tôi có kế hoạch rồi.”
“Thay đổi chúng đi. Nathan nói là nó muốn làm việc cho tôi vào hè này.”
Cô ngước nhìn đôi mắt xanh được bao quanh bởi hàng mi đen dài của anh. “Anh định nói với tôi là tự nó đã nảy ra ý đó phải không?”
Anh lắc đầu và những lỗ sáng lướt dọc môi trên của anh. “Ai nảy ra ý tưởng đó không quan trọng. Đó là điều mà cả hai chúng tôi đều muốn.”
“Chúng tôi không thể ở lại đây cả mùa hè.” Cô cảm thấy một giọt mồ hôi chảy dọc ngực mình. “Tôi đã ở đây lâu hơn dự tính rồi.”
“Chẳng có lý do gì để cô ở lại hết. Thực ra thì, có lẽ cô đi thì tốt hơn.”
“Tôi sẽ không bỏ con trai mình lại đây với anh. Anh chỉ mới biết nó được một giờ, vậy mà đã dụ được nó ở lại rồi.”
“Tôi chỉ đề nghị Nathan giúp Billy dỡ một động cơ Hemi 426 thôi. Thằng bé đã chớp ngay lấy đề nghị đó.”
Cô giơ hai bàn tay lên. “Tất nhiên là vậy. Thằng nhóc đó đã ngủ trên ga trải giường hình NASCAR gần như cả cuộc đời và đã chọn chiếc xe đầu tiên cho mình năm lên ba. Một chiếc Porsche 911.”
“Chúa ơi!” anh kêu lên. “Cô đã để con trai tôi chọn một cỗ xe châu Âu tởm lợm hả?”
Trong một hoàn cảnh nào khác, có thể cô đã bật cười. “Chuyện đó thì quan trọng quái gì?”
“Nó là người nhà Parrish.” Anh bỏ mũ khỏi đầu và lau trán vào ống tay áo ngắn ngủn. “Điều đó quan trọng với chúng tôi.” Anh cào tay qua một bên đầu và đội mũ lại. “Nếu nó được nuôi dạy tử tế thì nó đã khôn ngoan hơn,” anh nói bằng giọng gầm ghè.
Làm sao anh dám chỉ trích cách cô nuôi dạy Nathan chứ. Có lẽ không phải lúc nào cô cũng là người mẹ tuyệt vời nhất, nhưng cô luôn cố gắng hết sức mình. Cô sẽ không tha cho bất cứ ai cố làm tổn thương cậu.
“Nếu nó được nuôi dạy tử tế,” Jack tiếp tục, “thì nó hẳn đã chẳng xỏ khuyên qua môi và đeo dây xích trên người.”
Dây thần kinh của cô đứt phựt, và trong khoảnh khắc cô quên sạch ý nghĩ cố hòa thuận với Jack vì lợi ích của Nathan. Cô không thèm quan tâm liệu Jack có quyền giận dữ hay không nữa, anh vừa mới bước qua ranh giới và sỉ nhục con trai cô. “Nó là một đứa trẻ tuyệt vời,” cô nói và chọc ngón tay vào ngực Jack. “Vẻ bề ngoài không quan trọng bằng những gì có ở bên trong.”
Jack liếc xuống nhìn ngón tay cô rồi ngước lên nhìn vào mắt cô. “Trông nó như một con nhím.”
“Rất nhiều cậu bé nơi chúng tôi sống trông như vậy.” Cô chọc anh thêm hai lần nữa. “Đồ chăn bò!”
Mắt anh mở to rồi nheo lại. Anh nắm lấy tay cô và gỡ ra. “Cô vừa biến thành một cô nàng Bắc Mỹ không biết phép cư xử và nói chuyện bằng thứ giọng đinh tai đấy.”
Daisy há hốc miệng, và lần này cô tung đòn chí tử. Cô đứng kiễng chân và nói, “Tôi sẽ xem đó là một lời khen từ một con khỉ dầu mỡ hạng hai.”
“Đồ khốn kiêu ngạo.” Anh nắm chặt vai cô như hồi họ mười tuổi và tranh cãi xem ai có xe đạp đẹp nhất. Họ mắng mỏ nhau, đánh nhau hết sức bình sinh, và trong toàn bộ quá trình đó không bao giờ cao giọng hơn một tiếng gầm ghè. “Lúc nào cô cũng nghĩ là mặt trời mọc và lặn trên cái mông lép kẹp của mình,” anh nói.
“Còn anh thì lúc nào cũng nghĩ mình là món quà Chúa ban cho quần jeans.” Cô đặt tay lên ngực anh rồi đẩy mạnh, nhưng anh không hề nhúc nhích. “Nhưng tôi ở đây để thay mặt toàn bộ phụ nữ nói cho anh biết rằng, thứ anh có trong quần jeans chẳng phi thường đến thế đâu.”
“Cô đã nghĩ vậy vào hôm thứ Bảy trên nắp ca-pô chiếc Custom Lancer đấy. Thực ra thì, cô đã bật khóc vì quá thích thứ tôi có trong quần jeans.”
“Đừng phỉnh phờ mình nữa. Đã lâu quá rồi tôi không làm tình thôi. Với ai điều đó cũng có thể xảy ra.” Cô mỉm cười, quá giận dữ để cảm thấy xấu hổ. “Anh có thể là Tucker Gooch,” cô thêm vào, biết quá rõ là Jack luôn không thích Tucker.
Anh cười lớn. “Tucker không có thứ cần phải có để khiến cô la khóc như thể cô vừa cải đạo.”
Cửa trước bật mở và bà Louella thò đầu ra. “Các con đang cho hàng xóm đã mắt đấy.”
Jack buông vai Daisy ra và lại còn biết đường mà tỏ vẻ xấu hổ. “Chào bác, bác Brooks.”
“Xin chào, Jackson. Trời nóng nhỉ?”
“Nóng hơn cả món tamale[17] đi ăn cắp,” anh nói, bỏ mũ xuống và hỏi thăm vài câu như để tỏ ra là mình đã được nuôi dạy tử tế.
[17] Một món ăn Mexico làm từ ngũ cốc, thịt băm, ớt, dầu, rồi đem hấp.
“Lâu lắm rồi bác không gặp cháu.”
“Đúng vậy ạ.”
“Em trai cháu thế nào rồi?”
“Nó ổn ạ. Cảm ơn bác vì đã hỏi.”
“Được rồi, bảo cậu ta là bác chào một tiếng nhé.”
“Cháu sẽ bảo nó. Bác thế nào ạ, bác Brooks?”
Daisy ngồi xuống bậc thềm thứ hai tính từ dưới lên. Cô tựa trán vào tay và chờ mẹ mình bắt đầu kể câu chuyện dài đứt hơi về việc tim bà suýt ngừng đập khi nhìn thấy đứa con xấu xí của Bonnie Lingo. Và duy nhất lần này, Daisy thấy biết ơn bởi vì nó sẽ cho cô thời gian để trấn tĩnh lại.
Thay vì thế bà Louella nói, “Chà, cháu thật tử tế khi hỏi thăm. Bác cũng ổn thôi.”
“Rất mừng được nghe điều đó, thưa bác.”
Daisy gần như có thể cảm thấy mẹ đang nhìn đến thủng cả một lỗ sau đầu mình. Vì cô cũng đã thấy mình như đứa ngốc khi cãi nhau với Jack ở sân trước, cô từ chối quay lại và đón nhận cái trừng mắt đầy ý nghĩa của mẹ mình. “Nathan có nghe thấy bọn con không?” cô hỏi.
“Không. Từ bên trong chúng ta không nghe thấy gì, nhưng có nhìn thấy các con đang phồng mang trợn má.”
“Tuyệt,” Daisy thì thầm.
Cô nghe tiếng cửa trước đóng lại sau lưng mẹ cô, và cô thả tay xuống và ngước lên nhìn Jack. “Chúng ta phải hòa thuận.”
Anh lắc đầu. Thậm chí với mái tóc rối bù do cái mũ, anh vẫn trông thật tuyệt. “Không đời nào.”
“Vậy thì chúng ta sẽ phải giả vờ như vậy. Vì Nathan.”
“Chà, tôi sẽ nói cho cô biết điều này nhé, mao lương,” anh nói khi đội mũ lại lên đầu. “Tôi không nghĩ là mình giỏi nói dối đâu.”
Lời nói dối mới đây của anh về chuyến đi tới Tallahassee nảy đến trong đầu cô. “Phải rồi.”
Hai hàng chân mày anh nhíu lại. “Dẫu sao thì cũng không giỏi như cô.”
Cô đứng ở bậc thềm dưới cùng và nhìn thẳng vào anh.
“Anh có nghĩ là Nathan sẽ muốn ở đây với anh nếu biết anh ghét tôi không?” Cô không chờ anh trả lời. “Thằng bé thích tỏ vẻ là đã trưởng thành. Nó thích nghĩ rằng tôi quá chăm bẵm nó, nhưng sự thật là, nó vẫn cần tôi.”
Nếp nhăn trên trán anh dãn ra. “Có phải cô đang nói rằng cô sẽ để thằng bé ở lại cả mùa hè không?”
Cô không nghĩ là mình có lựa chọn. Cô sẽ nói chuyện với Nathan, nếu cậu thực sự muốn làm việc trong xưởng xe của Jack và muốn biết nhiều hơn về anh, Daisy sẽ không cản đường cậu. “Nếu đó là những gì nó muốn - nhưng tôi sẽ không bỏ nó lại đây một mình với anh. Tôi đã bỏ nó lại với họ hàng ở Seattle trong chưa đầy hai tuần, vậy mà nó chẳng thể chịu nổi.”
Cô thở dài và nghĩ thành tiếng. “Nó chỉ mang theo một ba lô quần áo. Tôi có mỗi một va-li. Không ai trong chúng tôi sẽ trụ nổi qua mùa hè với những gì chúng tôi đã mang.” Cô sẽ phải đi về nhà ở Seattle để lấy ít đồ đạc.
Jack khoanh tay trên bờ ngực rộng và mỉm cười. Anh đã thắng vòng này và anh biết điều đó.
“Anh phải hứa là sẽ không cãi nhau nữa.”
“Đồng ý.”
“Chúng ta phải hòa thuận.”
“Trước mặt Nathan.”
Nhưng Daisy chưa xong với anh. “Anh sẽ phải giả vờ thích tôi.”
Anh ngửa đầu ra sau và bóng mũ lướt xuống mũi anh, qua môi, tới cằm anh. “Đừng lạm dụng may mắn của mình.”
Daisy đổ thêm nước vào lọ hoa lily tươi và bỏ nó lại trên cái bục cạnh giường bệnh của em cô. Daisy không thích mùi hương ngọt ngào giả tạo của hoa lily. Chúng làm cô nhớ đến Sự tang tóc. “Chị sẽ không có ở đây khi em về nhà vào ngày mai đâu,” nói rồi cô vươn tay lấy lọ hoa chứa đầy tuylip màu hồng đào và hoa hồng trắng.
“Chị và Nathan định về nhà à?” Lily hỏi khi với tay lấy viên thạch Jell-O vị chanh trên khay đồ ăn.
“Chỉ mình chị, và trong vài ngày thôi.” Daisy đi tới bồn rửa và cho thêm nước vào bình hoa. “Có vẻ như là bọn chị sẽ ở lại cả mùa hè,” Lily không nói gì nữa và Daisy ngoái qua vai nhìn em gái. Cô đang quấn băng gạc trắng ở các vết khâu trên trán. Một mắt cô bầm tím, mắt còn lại đã nhạt đi bớt. Môi trên vẫn hơi sưng, cẳng tay trái băng kín và mắt cá chân cùng bàn chân phải được nẹp lại.
“Chuyện gì xảy ra thế?” cuối cùng Lily hỏi. “Chị đã kể Jack nghe về Nathan rồi à?”
“Không hẳn vậy.” Cô đặt hai bình hoa cạnh nhau và ngồi xuống một cái ghế cạnh giường Lily. “Gần như là Nathan đã kể cho anh ấy,” cô trả lời và kể hết mọi chuyện cho em gái. “Chị cố nói với Jack là chị hối hận đến mức nào, nhưng anh ấy chưa sẵn sàng để nghe điều đó.”
Lily quay đầu trên gối và từ những màu sắc loang lổ trên mặt cô, đôi mắt xanh dương nhìn thẳng ra. “Xin lỗi chỉ là hai từ mà thôi, Daisy. Nó chẳng có nghĩa gì trừ phi chị thực sự thấy vậy. Ronnie thường hay nói với em là anh ta xin lỗi mỗi lần lừa dối em. Nhưng điều anh ta thực sự muốn nói là anh ta xin lỗi vì lại bị bắt quả tang. Đôi khi xin lỗi là chưa đủ.” ở bên ngoài, bác sĩ Williams được gọi trên loa để tới phòng bốn; bên trong, Daisy thoáng hiểu được những đau khổ ở vị trí của người còn lại, vị trí người cảm thấy đau khổ nhất.
“Phải chị biết.” Cô bám lấy tay vịn bằng gỗ của chiếc ghế.
“Đó là lý do chính khiến chị đồng ý ở lại cả mùa hè. Chị nợ Jack. Có thể chị đã làm những việc vì lý do mà chị nghĩ là đúng, nhưng lẽ ra chị không nên chờ đến mười lăm năm mới kể cho Jack về Nathan. Chị cảm thấy rất tội lỗi về điều đó.”
“Đừng để cảm giác tội lỗi làm chị phát điên.” Lily đặt lại viên thạch xuống khay. “Có nhớ buổi tối chúng ta tới quán Slim Clem không?”
“Tất nhiên.”
“Tối đó em đã ngủ với Buddy Calhoun.”
Daisy quá sững sờ nên chẳng nói được gì.
“Anh ấy ghé qua sau khi em về nhà và bọn em đã làm chuyện đó. Anh ấy rất ngọt ngào và màn vui vẻ cũng rất tuyệt. Nhưng sau khi anh ấy đi, em bắt đầu cảm thấy mình có lỗi, như thể em đang ăn ở hai lòng trong khi kết hôn. Ronnie đã lừa dối em nhiều năm trời, bỏ lại Pippen và em vì một phụ nữ khác, vậy mà em lại cảm thấy tội lỗi.” Cô gãi trán ở chỗ cạnh băng gạc. “Điều đó thật điên rồ, và em đã tức đến mức lái xe qua nhà hắn ta. Hắn không có nhà, nhưng em lượn xe lòng vòng quanh đó để chờ hắn, ngày càng trở nên bực tức hơn. Em không nhớ được nhiều chuyện sau đó, nhưng em cho là mình đã tức giận đến nỗi đâm xe vào phòng khách nhà hắn.”
“Lily.” Cô đứng dậy và đi tới bên giường. “Em đang nói gì vậy? Đừng để cảm giác tội lỗi làm chị điên rồ đến vậy, hay có lẽ chị nên chờ đợi chiếc Mustang của Jack đâm qua phòng khách nhà mẹ?”
“Chẳng cái nào hết. Em không biết. Em chỉ biết là em muốn cảm thấy bình thường trở lại.” Cô đẩy khay đồ ăn đi. “Chị có thể gãi ngón cái giúp em được không?”
Daisy đi tới cuối giường và gãi ngón chân của em gái. Mắt cá chân Lily vẫn sưng to.
“Em đã nói gì với cảnh sát về vụ tai nạn?”
“Nói là em tới gặp Ronnie để bàn về tiền nuôi con và em hẳn đã bị đau nửa đầu rồi vô tình đạp chân ga thay vì thắng phanh.”
“Họ đã tin câu chuyện đó sao?”
Cô nhún vai. “Em là bạn học của Neal Flegel. Cậu ấy chưa bao giờ thích Ronnie lắm. Cậu ấy đã phạt em vì tội không kiểm soát được tốc độ. Em sẽ bồi thường cho hư hại của ngôi nhà bằng tiền bảo hiểm của mình, nhưng chắc chắn là phí bảo hiểm sẽ lên cao đến mức trong một thời gian tới em sẽ không đủ khả năng lái xe.”
Một việc mà Daisy cho là đáng ăn mừng.
“Em đã nghĩ thêm đến việc gặp tư vấn viên chưa?”
“Rồi, em đã nghĩ đến việc đó. Có lẽ không phải là một việc gì xấu.” Lily với tay lấy điều khiển và hạ giường xuống. “Nhưng em nghĩ đâm xe vào nhà Ronnie khiến em nhìn nhận mọi việc rõ ràng hơn.”
Nghe có vẻ sáng suốt đấy.
“Không một gã đàn ông nào đáng để khiến em thấy bản thân mình kém cỏi đến vậy. Khi không điên, em cũng là một con người khá tử tế.”
Daisy mỉm cười. “Quá đúng.”
“Ronnie không đáng để nhổ nước bọt vào, chứ đừng nói là xứng đáng với em.”
“Không hề.”
“Em sẽ tập trung vào việc bồi dưỡng sức khỏe và nuôi dạy Pippen. Em sẽ không cảm thấy tồi tệ về chuyện Ronnie nữa. Em không cần một gã đàn ông trong đời để khiến em cảm thấy quan trọng.”
“Đúng vậy.” Lily nói như thể thật sự là cô đang dần trở nên sáng suốt.
“Vì sao em lại đặt giá trị của bản thân vào một tên đàn ông tính số lần cương cứng là sự trưởng thành chứ?”
Daisy bật cười. “Đúng là không nên.”
Lily giật lấy một mẩu băng dính dán một quả bóng cotton vào trong khuỷu tay. “Đàn ông là thứ cặn bã của trái đất và nên bị giết hết.”
Chà, có lẽ đầu óc em cô vẫn chưa sáng suốt cho lắm.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.