Tình Yêu Mau Biến Dùm!

Chương 2: Góc nhìn của thư kí dương




Tôi có một ông chủ, tên Thành Tương, anh ta là tổng tài của tập đoàn C, mà tôi là một trong những thư ký của hắn.
Thành tổng năm nay ba mươi hai tuổi, đẹp trai, giàu có, lúc nào cũng có vẻ mặt nghiêm túc. Mấy cô gái trẻ trong công ty đều gọi hắn là “tổng tài Băng Sơn”. Lúc làm việc hắn đều vô cùng nghiêm khắc, theo thống kê, Thành tổng đã mắng hơn 44 nhân viên của công ty, cả nam cả nữ đều có đủ, mắng đến độ bọn họ khóc lóc không ngừng. Mỗi ngày đều bày ra cái vẻ mặt không cao hứng, chỉ điên cuồng làm việc, không biết kẻ có tiền làm sao mà cứ không cao hứng mãi như thế.
Trong mắt người khác, Thành tổng có sự nghiệp thành công, gia đình hạnh phúc, nhưng một thư ký riêng như tôi lại hiểu rõ hơn những người khác 1 chút, chẳng hạn, tôi biết hắn ta có tình nhân, tên là Giang Du.
Cái cô Giang Du này khá khó lường, diện mạo bình thường, thân hình cũng không có gì đặc sắc, mấy năm trước cô ta còn chuyển đến biệt thự của Thành tổng, 1 nhà 3 người sống với nhau. Đúng vậy, chính thất ở chung với tình nhân, thế nhưng hoàn toàn không có chuyện gì xảy ra! Cho 1 tràng pháo tay đến Thành tổng đi mọi người, thật quá lợi hại.
Haiz, mấy kẻ có tiền thật chẳng ra gì mà. Tôi nhớ lại khuôn mặt như tảng băng của Thành tổng, nhanh chóng sắp xếp tài liệu cẩn thận gửi cho anh ta.
Hôm nay tâm trạng Thành tổng đặc biệt không tốt, mấy vị trưởng phòng đến họp đều cúi đầu nhìn tài liệu, nghịch ngón tay, thầm niệm kinh phật, không ai dám hé miệng nói gì.
“Bang!” một tiếng, anh ta đặt tài liệu xuống, trầm giọng nói câu đầu tiên, “Báo cáo đi, bắt đầu từ quản lý Lưu.
Quản lý Lưu cố giả bộ bình tĩnh đứng dậy, duỗi người, đi tới chỗ Thành tổng, lặng lẽ thu nhỏ lại thành một quả bóng trong mắt anh. Cuộc báo cáo này giống như 1 trận chiến vậy. Mọi người đều cảm thấy sống còn hơn chết, tôi cũng vậy. Đứng sau Thành tổng, tôi có thể cảm nhận được khí lạnh trên người anh ta đang thoát ra. Chắc hôm trước vừa cãi nhau với vợ, tôi nghĩ thế.
Cuộc họp diễn ra được 1 nửa, không khí vô cùng nặng nề, điện thoại di động trong túi Thành tổng bỗng vang lên. Tôi liếc nhìn cái tên hiển thị trên điện thoại, tranh thủ thời gian rồi nhanh chóng lấy ra đưa cho anh ta, giống như đưa thuốc hạ huyết áp lên vậy. Nhưng từ 1 khía cạnh nào đó, đây đúng là thuốc hạ huyết áp thật, có thể dập tắt ngọn lửa trong lòng Thành tổng.
Quả nhiên, lúc nhìn thấy cái tên kia, vẻ mặt Thành tổng ngay lập tức dịu đi, tảng băng biến thành hồ nước, hình tượng dịu dàng êm ái, mọi tức giận vừa nãy đều tan biến. Anh cầm điện thoại di động lên, ra hiệu cho những người khác tiếp tục, còn bản thân ra ngoài nghe điện thoại.
Tôi đi theo anh ta, đóng cửa lại, sau đó liền nghe thấy giọng nói nhẹ nhàng ôn nhu như gió xuân tháng 3 của vị tổng tài Băng Sơn này, “Du Du, có chuyện gì thế, sao tự nhiên lại gọi cho tôi? Làm tôi sợ hết hồn, có chuyện gì thì chị cứ nói đi, tôi nghe đây “
Đầu dây bên kia là tình nhân của Thành tổng, Giang Du, là trái tim linh hồn, nốt ruồi chu sa của anh ta. Theo dõi sự tương phản của Thành tổng trong nhiều năm như vậy, tôi cũng đã quen rồi, đôi khi còn cảm thấy giọng điệu sến súa thắm thiết của anh ta thật kì quái.
Tiểu yêu tinh chân chính của Thành tổng, bình thường không mấy khi chủ động gọi điện, mà nếu có gọi thì ắt hẳn là chuyện quan trọng, cho nên tôi cũng có chút tò mò, chân ái không bao giờ muốn làm phiền này lại đột nhiên gọi điện thoại đến.
Cảm ơn mẹ đã cho tôi một đôi tai nhạy bén, làm tôi nghe được người gọi bên kia đang nói gì.
Cô ấy nói: “Hôm qua giáo viên của Thành Quỳnh Ngọc gọi tôi đến trường”
Thành Quỳnh Ngọc là con trai của Thành tổng với người vợ quyền lực của anh ta. Haiz, trường học của tiểu thiếu gia gọi phụ huynh đến, không hiểu sao lại gọi cho cô gái này, thần kì thật đấy.
Thành tổng cầm điện thoại, gật đầu: “Ừ ừ”
Giọng Giang Du có chút lo lắng: “Cô giáo nói môi trường sống của Quỳnh Ngọc không tốt, tâm lý bị áp lực quá. Tôi cũng đọc được bài văn của con, cậu với Giản Trinh lúc nào ở nhà cũng cãi nhau, ảnh hưởng không tốt đến đứa trẻ đấy”
Thành tổng liên tục gật đầu:” Ừ, Du Du khổ cực rồi, lúc đến trường học có bị ai mắng không?”
Giang Du:” Không có, giáo viên ở đấy rất tốt”
Thành tổng lại hỏi: “Hai giờ chiều rồi, Du Du ăn cơm trưa chưa?”
Giang Du: “Mới ăn một chút…”
Thành tổng tiếp tục quan tâm hỏi: “Chị ăn cái gì rồi? Phải chú ý dinh dưỡng, hôm nay có phải chị lại ở trong phòng vẽ tranh không? Phải để ý đến thân thể chứ, tôi mà không ở nhà là chị lại chẳng ra ngoài hoạt động gì cả, như vậy không được đâu đấy!”
Giang Du không để Thành tổng tiếp tục làm kẻ gian mê hoặc lòng người kia nữa, nhanh chóng chuyển về chủ đề chính: “Đang nói vấn đề của Quỳnh Ngọc mà, cậu đừng cãi nhau với Giản Trinh nữa”
Thành tổng không lên tiếng
Ở đầu dây bên kia, Giang Du đột nhiên tăng âm lượng: “Lần sau 2 người lại cãi nhau là tôi dọn ra ngoài ở có nghe không!”
Sau đó cô ấy cúp điện thoại, treo máy…?
Thành tổng, người vừa bị cúp máy bỗng ngây ngốc hồi lâu, có lẽ anh ta chưa bao giờ nghĩ rằng Giang Du, người không bao giờ nổi giận lại thực sự phát giận như vậy … Đấy chắc là nổi giận nhỉ? Bởi trước đây tôi cũng chưa từng nghe cô ấy nói với giọng điệu như vậy.
Thành tổng cầm điện thoại ngơ ngác một lúc rồi mới phản ứng lại, điện thoại “bộp” 1 tiếng, rớt xuống đất, anh lại nhanh chóng cầm lên, do dự không biết có nên gọi hay không. Thấy tôi cứ đứng đó như cái bình hoa, anh ta vội vàng quay sang hỏi tôi: “Tiểu Dương, cậu nghĩ Giang Du có phải đang tức giận không?”
Cái này nên trả lời như nào giờ? Tôi gật đầu, thận trọng nói: “Có thể.”
Thành tổng xoa xoa tóc, giống như 1 tên nhóc lần đầu làm bạn gái tức giận, không biết phải làm gì “Làm sao giờ? Cô ấy thật sự tức giận sao? Mà tại sao lại tức chứ, tôi chưa nói gì, cũng chưa làm gì cả mà, chuyện cãi nhau cũng đâu phải tôi sai, cái cô Giản Trinh cũng ầm ĩ khác gì!”
Băng Sơn Thành tổng ủy khuất như vậy, trông chẳng khác nào 1 đứa trẻ chín tuổi cao 1m8 mà.
Sau đó anh ta lấy điện thoại ra gọi điện, khí thế hung hăng, vừa nãy ấm áp dịu dàng với Giang Du thế nào thì bây giờ đã khôi phục lại phong thái oai phong lẫm liệt của tổng tài. Tôi tinh mắt nhìn thấy Thành tổng định gọi cho vợ là Giản Trinh, quả nhiên vẫn không dám gọi điện cho Giang Du, quả thực không có tiền đồ với mắt nhìn gì cả.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.