Tinh Vũ Cửu Thần

Chương 52: Yêu cầu




Tạ Tinh nhìn về hướng Lý Thiếu Nghiệp rời đi, nghĩ hoài cũng không ra là bản thân mình có gì để người ta xem trọng, liền không nghĩ nữa tiếp tục thu thập nguyên liệu trên người con yêu thú
Thu thập nguyên liệu xong, Tạ Tinh nhanh chóng chạy ra khỏi sơn mạch rồi tiện thể ghé qua động khoáng thạch xem sao, phát hiện rằng người ở đây cũng rất đông, càng không ngờ lúc này lại có thêm một số Tinh giả đến, không biết đã xảy ra chuyện gì
Nhưng những chuyện này không phải là chuyện Tạ Tinh có thể can thiệp, bây giờ cậu đã có nhiều tiền, không cần phải tiết kiệm nữa, liền đi đến thị trấn gần đó tắm táp rồi mua mấy bộ đồ sau đó mới về Thiên Tử cốc
Theo như tính toán của Tạ Tinh, chắc phải một thời gian nữa Vương Thọ mới tu luyện xong, lúc đầu hắn nói khoảng năm tháng, nhưng khi Tạ Tinh về đến vườn thảo dược đã thấy Vương Thọ đang ngồi đó, trên mặt không chút biểu cảm, nhưng nhìn thấy Thẩm Tam cũng ở đó liền hiểu ra là chuyện trộn tinh thạch vào nước tưới linh thảo đã bị bại lộ
Tạ Tinh bây giờ đã kết thành nhất tinh, nhìn qua là biết Vương Thọ cũng là nhất tinh tinh giả, xem ra hắn đã thành công rồi, nghĩ đến đây liền đi đến chúc mừng: “Vương quản sự xuất quan rồi, chúc mừng, chúc mừng”
Vương Thọ sắc mặt không đổi chỉ nói nhẹ nhàng liếc nhìn Tạ Tinh: “Bảo ngươi chăm sóc vườn thảo dược, ngươi lại để Thẩm Tam làm, nếu như vậy thì cần ngươi làm gì?”
Tạ Tinh nghe thấy vậy liền biết Vương Thọ không có ý trách mắng mà chỉ muốn hỏi chuyện của nguyên liệu bèn giả bộ không biết nói: “Vì lúc trước vườn thảo dược có vấn đề, ta phải nhanh chóng ra ngoài tìm cách khắc phục, sau đó nghe một vị sư huynh nói là linh khí không đủ, nên muốn đi kiếm một số nguyên liệu có thể hồi phục lại linh khí”
“Nhưng lại không biết được nguyên liệu nào mới có linh khí nên mới đến Côn Triết sơn mạch, phát hiện được ở đó có một khoáng động bị bỏ hoang, rồi đào được một ít đá. Mấy loại đá này hình như ta đã thấy qua ở Tu Tinh Các, có vẻ là Tinh thạch nên ta liền trộn nó với nước tưới lên không ngờ thảo dược lại phục hồi như cũ”
Sau đó thấy vườn dược của Thẩm Tam cũng gặp phải vấn đề y hệt nên ta đưa những nguyên liệu còn dư lại cho y, tự mình đi ra ngoài tìm tinh thạch xem còn không, vì vậy Thẩm Tam mới thay ta chăm sóc mấy ngày
Vương Thọ không hề ngạc nhiên, rõ ràng hắn biết trong nước có trộn Tinh thạch nên mới hỏi để xác nhận mà thôi: “nhiều linh thảo như vậy, ngươi dùng một viên chắc không đủ, không lẽ người đào được nhiều khoáng thạch lắm sao?”
Tạ Tinh liền nói: “Cũng không nhiều, lần trước đào được 2 viên, sau đó thì không đào được gì nữa nên đành phải quay về”
Quả nhiên Vương Thọ nghe xong liền nghi ngờ, một viên tinh thạch mà có thể làm cho cả 2 vườn sinh trưởng nhanh như vậy sao
“Ngươi không phải nói còn một viên sao? đưa ta xem xem” Vương Thọ hỏi
“Thượng phẩm tinh thạch?” Vương Thọ cầm trên tay viên tinh thạch của Tạ Tinh, sắc mặt biến đổi: “Ngươi nói là tinh thạch này là do ngươi đào được ở một động khoáng bị bỏ hoang?”
Tạ Tinh giả bộ nói: “đúng rồi? thì đào ở chỗ đó, nhưng mà khi đến lần thứ 2 thì đã có rất đông người đến, làm ta không đào được gì cả”
Vương Thọ thất vọng ngồi xuống nói: “Chuyện này cũng dễ hiểu thôi, vì động khoáng bị bỏ hoang mà, nhưng ai lại đi lấy tinh thạch thượng phẩm làm nguyên liệu, thật là …” Vương Thọ cầm viên Tinh thạch không có ý trả lại cho Tạ Tinh
Thấy vậy Tạ Tinh liền nói: “Lúc đó ta thấy cũng có người đào được viên tinh thạch giống viên của ta, nhưng đã bị rất nhiều người vây cướp, ta nghĩ viên tinh thạch này không hề đơn giản nên định mang đi tặng cho Vương quản sự, cái này chỉ có tu tinh giả mới cần dùng tới”
Tạ Tinh đương nhiên sẽ không nói cho Vương Thọ biết mình làm vậy là vì không biết giá trị của tinh thạch, mà cậu muốn Vương Thọ thấy rằng bản thân biết rất rõ viên tinh thạch quý cỡ nào mà vẫn mang tặng hắn
Nghe xong lời của Tạ Tinh, sắc mặt Vương Thọ tốt hơn rất nhiều, nói với Thẩm Tam: “ngươi về vườn của ngươi đi, chuyện ở đây cứ để cho Tạ Tinh xử lý”
Thẩm Tam chào một tiếng rồi đi ra, cứ phải ở đây làm hắn cảm thấy không thoải mái
Thấy Thẩm Tam đi rồi, Vương Thọ cất tinh thạch rồi nói với Tạ Tinh: “ngươi chăm sóc vườn thuốc rất tốt, còn kiếm được một viên tinh thạch, Vương Thọ ta sẽ không bạc đãi ngươi, bây giờ ta đã là nội môn đệ tử, nói đi, ngươi có yêu cầu gì, chỉ cần ta có đủ điều kiện …”
Quả nhiên tên họ Vương này rất biết điều, nếu như Tạ Tinh muốn được hắn chiếu cố thì sẽ nói không có vấn đề gì cần phiền hắn nhưng mà Tạ Tinh lại không muốn kết giao với hắn, một nhất tinh tinh giả chã là gì cả nên nói: “Mong muốn lớn nhất của ta là có một ngày trở thành ngoại môn đệ tử của Thiên Tử cốc. nhưng ta cũng sẽ nghe theo Vương quản sự …”
Vương Thọ nghĩ hắn là nội môn đệ tử, nhận một người vào làm ngoại môn cũng không khó, nhưng Tạ Tinh phải làm Tạp dịch thì rất có khả năng tinh nguyên rất kém hoặc thậm chí là không có tinh nguyên
Muốn hắn giúp việc này cũng được, nhưng chỉ một viên tinh thạch xem ra không đủ
Tạ Tinh thấy Vương Thọ chê tiền phí không đủ, trong lòng nghĩ người này thật tham lam, cậu tuy không biết giá trị của viên thượng phẩm Tinh thạch, nhưng cũng biết giá trị không hề nhỏ. Chỉ là một ngoại môn đệ tử thôi, cơ bản không cần động đến những người cấp trên
Tạ Tinh không đợi Vương Thọ nói, lại lấy từ trong túi ra một bao linh thảo cấp thấp nói: “Vương quản sự, đây là số linh thảo mà lần này ta đi Côn Triết sơn mạch kiếm được, ngài xem có dùng được không?”
Vương Thọ nhìn sơ qua, cũng không mấy quan tâm, nhưng thầm thán phục sự nhanh trí của Tạ Tinh, đang muốn mở miệng bảo Tạ Tinh làm thêm một thời gian thì đột nhiên thốt lên kinh ngạc: “Song Diệp Cô?”
Đưa tay cầm lấy một đóa trăm năm Song Diệp cô mà run run, là linh thảo cấp 4, không biết Tạ Tinh từ đâu mà có được
“Đây là Song Diệp Cô sao? ta nhìn thấy nó mọc ở một nơi không gây chú ý, nhìn thấy đẹp mắt nên hái về. Vương quản sự, song diệp cô này có tác dụng gì?” Tạ Tinh giả bộ hỏi
Vương Thọ cạn lời, nhìn nhìn Tạ Tinh, thằng này vận khí sao lại tốt như vậy, không chỉ đào được thượng phẩm linh thạch, ngay cả dược thảo cấp 4 cũng có thể kiếm được luôn, không lẽ xung quanh không có yêu thú sao
Nhưng mà một thượng phẩm tinh thạch thêm một cây song diệp cô, Vương Thọ biết rõ giá trị của nó đã vượt xa mức phí cho việc mà Tạ Tinh nhờ hắn giúp, cũng không dám từ chối nữa, liền nói: “chuyện ngươi muốn làm ngoại môn đệ tử cứ để ta lo. Ta lập tức phải vào nội môn tu luyện, nếu như ngươi có thể vào ngoại môn thì chức quản sự của vườn thuốc này giao lại cho ngươi”
Mỗi năm cần giao cho tông môn một lượng linh thảo nhất định, lát nữa ta sẽ nói rõ hơn, ngươi về đợi tin đi”
Vương Thọ gật gật đầu, rất hài lòng với biểu hiện của Tạ Tinh, tên tạp vụ này tuy không phải người tu luyện nhưng rất biết điều, chẳng trách lại được phân đến vườn thảo dược

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.