Tinh Vân Đồ Lục Truyện

Chương 87: Kiêu ngạo đối chiến Cự đầu




Bên ngoài Yêu Huyết thành, một thân ảnh hóa thành lưu quang đang tốc lực chạy trốn, tốc độ cực nhanh. Thậm chí rất nhiều mãnh thú còn không nhận biết.
"Chạy đi đâu!"
Một tiếng gầm chấn động trời xanh.
Ầm ầm, ầm ầm. . .
Cơ Trường Không cảm thấy một khí tức rất lớn mạnh đang lao đến gần hắn từ phía sau lưng, khí tức không thèm che giấu, để cho nó tự do bộc phát. Những nơi nó đi qua, vô số cổ thụ cao lớn ầm ầm nổ tung, rất nhiều Yêu thú tan xác, núi cao thành bình địa, mặt đất thì bị cày ra một con rãnh lớn.
Từ trên cao nhìn xuống vẫn có thể nhìn thấy một con đường rộng hơn nghìn mét trong cánh rừng vô tận.
Toàn bộ cây trên đường đi của nó đều bị nghiền nát, gỗ vụn lá nát bay tán loạn, tất cả sườn núi, thậm chị một đỉnh núi cao hơn trăm mét cứ thế bị sang bằng. Nếu không thì cũng không tạo ra một con đường như vậy.
Cự đầu đúng là quá kinh khủng mà, đặc biệt là một Cự đầu đang tức giận cùng cực, thề phải gạt bỏ Cơ Trường Không.
Nhiều thợ săn, nhiều tu giả thấy một màn này cũng phải líu lưỡi không thôi, ai cũng cố gắng hết sức tránh xa chỗ này, miễn cho hoạ rơi trúng đầu.
Thiên tử giận dữ, trăm vạn thây người nằm xuống; Cự đầu giận dữ, bài 'sơn đảo hải'!
Oanh!
Một đạo pháp lực đánh nổ tung một ngọn núi nhỏ cách Cơ Trường Không chưa đến một nghìn mét, nhưng hắn cũng bị lực dư chấn đánh bay ra xa.
Độ chênh lệch giữa hai người quá lớn. Sau nửa nén hương, vị Cự đầu kinh khủng kia rốt cuộc cũng đã đuổi kịp hắn.
"Lại là ngươi, lão cẩu." Cơ Trường Không thời dốc, buông một câu nói lạnh lùng.
"Nghiệt súc, ngươi giết bốn người cháu trai của ta, lại giết hậu bối Lâm Tôn Thiên, hiện tại Lâm Phá Thiên cũng khó giữ được mạng. Hôm nay bổn toạ xem ngươi chạy đi đâu!" Lâm Vân Loạn tức giận muốn điên lên.
Người lão coi trọng nhất là hai hậu bối Lâm Tôn Thiên và Lâm Phá Thiên nhưng đều gần như bị huỷ trong tay Cơ Trường Không, còn bốn vị cường giả Đạp Hư Lâm gia cũng chết dưới tay hắn. Bất kể trực tiếp hay gián tiếp, chết trong tay hắn cũng hơn mười người, càng đáng giận hơn chính là lão đã bỏ ra tám trăm thọ nguyên.
Hiện tại mọi chuyện đều biến thành trò cười, đặt biệt là lúc Cơ Trường Không một thân một mình nhảy vào Yêu Huyết thành đại sát bốn phương, gần như san bằng phân điện Chiến Hồn điện ở Yêu Huyết thành. Tin tức này mà truyền ra ngoài thì chắc chắn mặt mũi Lâm gia sẽ không còn.
Dù trong này có điều khó nói đi chăng nữa thì một khi chuyện này truyền ra ngoài thì mọi người đều chê cười Lâm gia vô năng, và còn không biết tứ đại gia tộc Yêu Huyết thành sẽ chê cười đến trình độ nào.
Bởi vì Lâm gia là đại biểu của Chiến Hồn điện, mà tứ đại gia tộc cũng chỉ là bốn gia tộc ở Yêu Huyết thành.
Hoàng Đế với tên ăn mày đồng thời rơi vào hố phân, người bị chê cười nhất định chính là Hoàng Đế mà không phải là tên ăn mày. Đây là ví dụ chưa hẳn hợp lý nhưng cũng nói lên được khó khăn và hoàn cảnh khốn cùng của Lâm gia bây giờ.
Cho nên, vì thanh danh Lâm gia, vì danh dự Chiến Hồn điện, Cơ Trường Không chắc chắn phải chết!
"Ta muốn ngươi chết một cách khuất nhục nhất." Nghĩ đến đây, Lâm Vân Loạn liền tức giận đến cùng cực, hận không thể xé xác Cơ Trường Không thành vạn mảnh.
Nếu có khả năng, thậm chí lão còn muốn nuôi nhốt Cơ Trường Không rồi hằng ngày tra tấn vạn lần, nhưng tiếc là lão không thể bởi vì cần phải giết chết Cơ Trường Không nhanh một chút. Sau đó cố gắng hết sức có thể tiêu trừ ảnh hưởng xấu của chuyện này, nếu không thì việc này sẽ khó mà thu dọn.
Oanh!
Lão đứng thẳng trong không trung, pháp lực mênh mông cuồn cuộn hoá thành một thân ảnh khổng lồ gấp trăm lần lão, khí diễm ngập trời, mãnh liệt bành trướng. Sau đó, lão đạp xuống một cước!
Một cước muốn đạp Cơ Trường Không thành đống thịt nát. Dù không thể giải hết nỗi tức giận của lão nhưng ít nhất cũng làm lão bớt tức hơn.
Thật là xui xẻo! Cơ Trường Không nhìn thấy bàn chân to đạp xuống thì không khỏi thở dài.
Trên thực tế, vì hành động lần này, hắn đã chuẩn bị rất chu toàn. Hắn đã nhờ nhóm người Liễu Chiến thăm dò hư thật Chiến Hồn điện ở nội thành, rồi lại nhờ bọn họ chiếu cố cho hai huynh đệ Ngưu Nhị, rồi sau đó hắn còn vào Chấp Pháp Điện mời Liễu Thiết Trưởng lão...
Có thể nói, việc to việc nhỏ gì hắn cũng đã sắp xếp ổn thoả, thậm chí con đường chạy trốn của mình hắn đã an bài rất tốt.
Tiếc là người tính không bằng trời tính, dù có chuẩn bị thoả đáng thế nào đi nữa thì cũng có chuyện ngoài ý muốn phát sinh.
Chẳng ai ngờ rằng Chiến Hồn điện lại làm chuyện điên rồ, cách Yêu Huyết thành không xa lại giấu diếm một Cự đầu không ai biết. Theo lý mà nói, một đại nhân vật như Cự đầu sẽ không làm chuyện như vậy, vì dù sao bọn họ cũng có thân phận cao quý, việc ẩn nấp đúng là hạ sĩ diện của họ xuống một bậc.
Cho nên, dù là Cơ Trường Không hay là tứ đại gia tộc đều không nghĩ tới, và đương nhiên, thế là bây giờ hắn phải chịu bi kịch.
Trên thực tế, hắn có thể chạy xa được như vậy cũng phải kể đến công lao bốn người Lâm Phong. Nếu họ không nói có Cự đầu mai phục thì có lẽ đến khi lão gia hoả này đến tới nơi, tứ đại gia tộc mới biết cũng nên.
Nếu là một Đạp Hư đỉnh phong, thậm chí dù mạnh hơn một chút nữa thì hắn cũng có một tia cơ hội chạy trốn tìm đường sống, chỉ tiếc người đến là một Cự đầu!
Ầm ầm!
Pháp lực hội tụ tạo thành một bàn chân to như cột chống trời đánh xuống, che khuất bầu trời. Hiện tại Cơ Trường Không gầy trơ cả xương, pháp lực cạn kiệt, ngay cả chạy trốn đều không có cơ hội, bởi vì cỗ lực lượng cuồn cuộn kia đã tập trung vào hắn. Chạy trốn sao, đó là hy vọng xa vời!
Cự đầu chú ý đến nơi này tuyệt đối không phải là ít. Cho dù Cơ Trường Không hay Lâm Vân Loạn đều đoán được như vậy nhưng bọn họ sẽ không ra tay!
Cho dù là Cự đầu tứ đại gia tộc Yêu Huyết thành cũng không dám. Bọn họ có coi trọng Cơ Trường Không thế nào đi nữa, dù không muốn hắn chết cũng không có cách nào để giải vây, chỉ có thể trơ mắt nhìn mà thôi
Những hành động lúc trước cũng không nói đến, Chiến Hồn điện chỉ có thể ngậm bồ hòn làm ngọt mà thôi. Nhưng nếu hiện tại bọn họ ra tay can thiệp thì chiến tranh bắt buộc sẽ có!
Chuyện này bọn họ sẽ không kham nổi, bọn họ cũng không muốn như vậy vì bọn họ vẫn còn quá yếu!
Bành!
Bàn chân to đạp xuống, đạp xuống bên cạnh Cơ Trường Không. Một cái hố sâu mấy chục thước hình bàn chân lập tức xuất hiện.
Cơ Trường Không đầu tiên là sững sờ rồi sau đó giận tím mặt.
Đây là vũ nhục, hắn nhìn cái là đã hiểu.
Lâm Vân Loạn không muốn giết hắn ngay mà muốn đùa giỡn hắn, muốn từng chút sỉ nhục hắn, để hắn cầu xin tha thứ, để tất cả mọi người nhìn thấy hắn không chịu nổi mà cầu xin, rồi sau đó y sẽ cho hắn một kích chí mạng.
Oanh!
Lại một cước nữa, vẫn là ngay bên cạnh hắn, loạn thạch bay tứ tung, nhưng không hề làm hắn bị thương.
"Lâm Vân Loạn, lão thất phu." Cơ Trường Không ngửa mặt lên trời hét lớn.
"Tiểu bối, thấy thế nào? Lão phu muốn ngươi chết trong tuyệt vọng. Không chỉ ngươi, cho dù là muội muội kia của ngươi cũng không ngoại lệ. Lão phu sẽ hảo hảo bồi dưỡng sau đó tặng cho nàng một cái thân phận nô bộc Lâm gia, để con của nàng vĩnh viễn đều làm con chó trung thành của Lâm gia." Lâm Vân Loạn thoải mái cười to.
"Ngươi. . . " Cơ Trường Không giận tím mặt. Hắn không ngờ Lâm Vân Loạn là cái loại người vô sỉ như vậy. Với thân phận của lão lại nói ra được chuyện không biết xấu hổ như vậy.
"Ngươi là người như vậy, ta thật sự rất hiếu kì là rốt cuộc ngươi đã tu thành Cự đầu như thế nào đấy? Cổ nhân nói có đức lưu muôn đời, còn ngươi, phẩm tính ti tiện, thủ đoạn hạ lưu, tâm tính hung ác, ngươi mà cũng xứng làm Cự đầu hưởng thọ nguyên vạn cổ sao?" Cơ Trường Không bỗng nhiên hét lớn.
Lời vừa nói ra, bốn phía hư không liền chấn động một lúc.
Phần lớn Cự đầu đang chú ý nơi đây đều cảm thấy thú vị, Lâm Vân Loạn bị một vãn bối nho nhỏ vũ nhục như vậy đúng là làm cho bọn họ cảm thấy mới lạ.
"Muốn chết." Vốn dĩ Lâm Vân Loạn tràn đầy khoái ý lập tức sắc mặt liền vặn vẹo. Cho dù là ai bị người khác mắng trước mặt nhiều người là không có đức thì chỉ sợ cũng sẽ thấy xấu hổ, huống chi là một Cự đầu được vạn người sùng kính.
Một bàn chân to đạp xuống, tốc độ nhanh hơn lúc trước nhiều, Cơ Trường Không cũng vì vậy mà càng thêm chật vật.
Nhìn thấy bộ dạng lão thì có vẻ không hề có ý định ngưng việc vũ nhục hắn, mà cũng đúng, ý nghĩ này cũng quá xa vời.
"Lão thất phu, lần trước ngươi bị một chưởng của vị tiền bối kia có thấy đau không? Không biết lát nữa lại có một bàn tay nào tát tới nữa không? Ngươi đừng nên quá đắt ý, rồi cuối cùng lại giống như mấy tên hậu bối không nên thân." Cơ Trường Không tiếp tục mắng xối xả.
Lúc này đây, nhiều Cự đầu cũng chịu thua rồi, nội tâm mỗi người đều tán thưởng Cơ Trường Không to gan lớn mật, đánh người không vẽ mặt, chửi người không chửi chỗ yếu. Cái sĩ diện của Lâm Vân Loạn coi như đã bị đánh nát rồi!
Nhưng mà việc kiêu ngạo đối chọi một Cự đầu, không cúi đầu không siểm nịnh, quá đỉnh rồi!
Sắc mặt Lâm Vân Loạn đã âm trầm đến cực điểm, gần như vắt ra nước rồi. Lão rất hối hận, vì sao lão lại để cho Cơ Trường Không có cơ hội tự do nói chuyện, lão không phải là đồ ti tiện, một chưởng giết phứt đi thì tốt quá rồi, khỏi cần nghe hắn nói nhảm.
Bây giờ thì tốt rồi, chuyện mình muốn dấu nay lại bị người kác lấy ra chế nhạo, vốn chỉ là chuyện truyền qua lại giữa cao tầng với nhau nhưng nay mọi người đều biết. Hiện tại, Lâm Vân Loạn hối hận muốn xanh ruột rồi.
Lão nhìn quanh một lượt, sát ý trong mắt sôi trào, trong lòng nghĩ đến việc, ngoại trừ Cự đầu ra thì có nên giết hết tu giả ở đây không?
Nhưng rất nhanh lão bỏ qua suy nghĩ này vì không có tính thực tế, không nói đến việc lão có năng lực hay không mà chỉ nói đến việc nơi đâu tập trung nhiều Cự đầu như vậy, chắc chắn không có khả năng để lão như ý nguyện. Nghĩ đến thanh danh của mình trong giới tu giả cấp thấp bị giảm xuống, làm cho bọn họ không còn kính sợ lão nữa, trở thành chuyện đàn tiếu bên bàn trà, Lâm Vân Loạn liền hận đến nghiến răng nghiến lợi.
"Nhận lấy cái chết!"
Rốt cuộc, lão ra quyết định một kích tất sát, triệt để tiêu diệt hết sạch hậu hoạn.
Ầm ầm!
Bàn chân khổng lồ ầm ầm đánh xuống, thậm chí che khuất cả mặt trời, vô số cây cổ thủ đồng loạt hoá thành bột mịn, giống như một toà Thái Cổ Thần Sơn từ trên trời giáng xuống.
"Lão cẩu, nếu ta không chết, ngày khác nhất định bằm ngươi thành vạn đoạn!" Cơ Trường Không cắn răng nói.
Hắn cường ngạnh chống đỡ thân thể, cơ thịt ở các đốt ngón tay vì mất máu nhiều mà cứng đờ, giống như bánh xe thiếu dầu bôi trơn. Dù hắn biết có chạy trốn cũng không có ý nghĩa gì nhưng hắn vẫn không muốn bỏ cuộc.
Oanh!
Bàn chân đạp xuống, thân thể nhỏ bé của Cơ Trường Không không đáng nhắc tới, hoàn toạn bị dẫm trong lòng bàn chân, nhìn đại địa lõm xuống cũng đủ biết kết cục của hắn.
Không ít tu giả nắm tay thở dài, thậm chí một vài Cự đầu cũng cảm thấy tiếc; khó khăn lắm mới xuất hiện một nhân vật kinh thế tuyệt diễm nhưng không ngờ lại chết như vậy, thật là đáng tiếc. Nhưng cũng vì Cơ Trường Không với bọ họ không thân không bạn nên bọn họ cũng chỉ cảm thám mà thôi.
Từng Cự đầu thu hồi thần niệm, trong không trung lập tức giảm bớt khí tức của bọn họ, ngông nghênh cũng không thể không thể. Khi Cự đầu ra tay, bọn họ liền cho rằng Cơ Trường Không không có cơ hội sống sót.
Đông!
Nhưng ngay khi bọn họ vừa thu hồi thần niệm xong, chuẩn bị rời đi thì biến cố nảy sinh!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.