Tinh Vân Đồ Lục Truyện

Chương 71: Ra tay




Là hắn! Tại sao lại là hắn? Có nhầm lẫn hay không? Cõi lòng tu giả xung quanh đang tràn trề hy vọng nhưng khi nhìn thấy Cơ Trường Không thì họ ngạc nhiên vô cùng.
Làm sao bọn họ ko biết Cơ Trường Không được, thanh danh hắn tăng cao ở Yêu Huyết thành, làm nhiều việc người khác ko dám làm, nhưng trong mắt bọn họ thì Cơ Trường Không chỉ gặp may mà thôi, hắn chỉ là một tiểu tử không biết trời cao đất rộng có vận khí tốt. Hắn có tài đức gì mà được gọi là đệ nhất cao thủ chứ?
"Haizz, đã xong." Có tu giả cười khổ.
"Đúng vậy. Cứ nghĩ cao thủ nào, ko ngờ lại là hắn, thật là buồn cười. Nếu như hắn là đệ nhất cao thủ thì ta chính là thiên hạ đệ nhất cao thủ." Người bên cạnh thở dài nói.
"Ai nói là ko được chứ? Khai Mạch thập nhất trọng thiên, đi chịu chết cũng coi như được. Dù sao hắn cũng là người trong tộc chúng ta." Người thứ ba bất đắc dĩ nói.
...
Trong nhất thời, vô số tu giả xem thường, thở dài, dùng ánh mắt thù hận nhìn hắn. Bản thân Cơ Trường Không cũng cảm thấy áp lực.
"Lâm công tử, có phải công tử nhầm lẫn hay ko? Chỉ một người ti tiện mà cũng xưng là một đệ nhất cao thủ, công tử ko lầm đấy chứ?" Trên đảo nhỏ, đôi môi đỏ Trần Thủy Hà khẽ nhếch lên, khinh thường nó.
"Nhân tộc vậy mà lại tìm một phế vật Khai Mạch thập nhất trọng thiên. Buồn cười, thật là buồn cười." Cường giả Yêu tộc cười ha hả, cười điên cuồng. Họ rất cao hứng a, chính là một Khai Mạch thập nhất trọng đấy, ngay cả kiến hôi cũng ko bằng.
"Một tiểu cô nương, một tiểu tử ngốc; Lâm công tử vẫn ko nên nói đùa." Trần Thủy Hà lại cười nói.
Dáng người nàng ta thon dài thướt tha có lồi có lõm, khoác một bộ sa y, đôi mắt đầy mị lực, mê hoặc lòng người, và đôi má cùng với 'ba nghìn tia phiền não*' tung bay theo gió, quả thật ko hổ là viên minh châu phương đông.
*KìNgộ: ý nói mái tóc.
Lâm Đông Thăng không nói một lời, ngược lại y rất thong thả cầm lấy 2 chén rượu bên cạnh rồi vung lên, 1 chén bay thẳng đến chỗ Cơ Trường Không mà ko rơi một giọt nào, khống chế rất tinh xảo.
"Lâm huynh, thì ra ngươi nó chúng ta còn có thể gặp lại là thế này. Quả thật bị ngươi lừa rồi." Cơ Trường Không cười khổ, nhưng cũng ko chấp nhất, tiện tay bắt lấy chén rượu, uống sạch một hơi.
Tốt xấu gì hắn cũng là người của Nhân tộc. Dù ko có cái cừ hận khắc cốt ghi tâm gì nhưng người phe mình bị khi nhục thì cũng ko thể làm lơ được.
"Ngươi chính là đệ nhất cao thủ trong thế hệ trẻ tuổi ở phương đông này? Để bổn toạ thử xem." Khí thế Long Vô Địch bừng bừng, từng bước đến gần Cơ Trường Không, qua mỗi bước thì khí tức lại tăng vọt ba phần, cuối cùng thì tạo thành một khí thế phô thiên cái địa.
"Ko phải." Cơ Trường Không tùy tiện lắc đầu.
"Không phải? Tên Nhân tộc này, ngay cả thừa nhận cũng ko dám..."
"Nhưng mà để đối phó ngươi thì cũng coi như có thể." Cơ Trường Không khẽ mỉm cười, nói.
"Ngươi dám giỡn mặt với ta, muốn chết!" Khí tức Long Vô Địch được y ngăn trở nên ko hề tăng thêm nhưng y ko kìm chế được cơn tức giận và vì vậy, chiến ý của y lại càng thêm lớn mạnh.
"Tiếp một quyền của ta!"
Long Vô Địch giận dữ gầm lên, một nắm tay nhanh chóng to dần ra trước mặt Cơ Trường Không.
Xong! Với một quyền này của Long Vô Địch, ai cũng nghĩ đến tình cảnh máu thịt văng tứ tung, nhiều tu giả ko đành lòng nhìn, thậm chí còn có người nhắm mắt lại. Một quyền này sẽ đánh Cơ Trường Không thành đống thịt nát.
Long Vô Địch là ai? Y là thiên tài Yêu tộc, là yêu nghiệt của Giao long tộc, là Tam công tử Yêu tộc, thực lực gần bằng thiên tài Đông Vương thành Lâm Đông Thăng. Dù Lãnh Băng Tâm hay Thiết Tỏa Hoành Giang có ra tay chiến với y thì cũng ko thể thắng được.
So sánh hai bên thì Cơ Trường Không chỉ là một tiểu tử gặp may mắn rồi bỗng nhiên quật khởi mà thôi. Cuối cùng, hắn cũng sẽ chết!
Cơ Trường Không nhìn rất rõ ánh mắt của các tu giả xung quanh nhưng hắn ko tức giận, chỉ nhếch miệng cười, và sau đó hắn đánh ra một quyền qua loa. Một quyền này nhìn thì có vẻ rất chậm nhưng nó lại đón nhận một quyền của Long Vô Địch vô cùng chuẩn xác.
Oanh!
Hai quyền chạm vào nhau, lực lượng to lớn lan ra, khủng bố vô cùng.
Nước trong hồ cũng bị dư chấn của một quyền này tác động, mặt nước lõm xuống, còn biên giới của cái hồ nước thì dâng cao, thậm chí nó dâng lên gần bằng với chỗ đứng của hai người.
Đã chống được, ngăn cản được?
Vốn dĩ tu giả đang ôm đầu chờ đợi tiếng kêu thảm thiết nhưng qua thật lâu vẫn ko nghe thấy nên đã mở mắt ra nhìn, ngay lập tức họ liền kinh ngạc lẫn vui mừng.
"Tốt, Cơ Trường Không, làm tốt lắm, đánh chết tên Yêu tộc này đi. . ."
"Cơ Trường Không, Cơ Trường Không, Cơ Trường Không. . ."
. . .
Lúc đầu thì chỉ một hai người, rồi sau đó số người tham gia ngày càng nhiều. Cuối cùng thì gần như toàn bộ tu giả có mặt ở Thiên Trì Sơn đều cùng hô to, mặt đỏ bừng vì kích động.
Sau tuyệt vọng lại có hy vọng, họ đã có thể phấn khởi trở lại!
"Rất tốt, quả nhiên là cao thủ, có thể tiếp được một quyền của ta." Long Vô Địch ko kinh sợ mà ngược lại, y còn mừng.
Y hét lớn một tiếng rồi nhảy lên, đến độ cao ba trượng thì y dùng sức đạp xuống, dùng phương thức này để làm đối phương chịu nhục
Chỉ tiếc là y đã nghĩ mọi chuyện quá dễ dàng, Cơ Trường Không ko phải quả hồng mềm.
Cơ Trường Không đứng im thở dài, cả người giống như núi cao ko thể xuyên thủng, cơ bắp toàn thân nhúc nhích, lực lượng hùng dũng hội tụ ở cánh tay phải.
Oanh!
Hắn đánh ra một quyền, ngẩng mặt lên trời, đánh vào lòng bàn chân của Long Vô Địch. Pháp lực và lực lượng thân thể hội tụ cùng một chỗ, ko lưu thủ chút nào!
Một tiếng va chạm nhỏ vang lên, Long Vô Địch bay ngược ra sau, chân phải biến dạng.
Nói chung là Long Vô Địch đã xem thường Cơ Trường Không, người có lực lượng đạt đến Thần binh thể đại thành, loại lực lượng này chỉ có hung thú mới có được, có thể so với thiên yêu. Tuy y có một chút huyết mạch giao long nhưng vẫn ko thể chống đỡ được một lực lượng lớn tràn trề như vậy.
"Đúng là đã xem thường ngươi rồi. Không ngờ Nhân tộc lại có một nhân vật như ngươi." Chân phải Long Vô Địch rung động lộp cộp, thân thể ngọ nguậy để chữa thương.
Nhưng Cơ Trường Không đâu thể cho y cơ hội, hắn bước một bước, tốc độ bỗng nhiên tăng vọt.
Oanh!
Lại một tiếng động thật lớn vang lên, Long Vô Địch lại rút lui lần nữa.
Oanh, oanh, oanh. . .
Tiếng nổ vang vọng khắp hòn đảo, Cơ Trường Không giống như một con rồng đang cuồng bạo, không khoan nhượng, đánh ra từng quyền từng quyền kinh thiên động địa. Mỗi một lần chống đỡ, Long Vô Địch đều phải lùi lại, thân thể lắc lư ko ngừng.
"Sao lại có thể? Một Nhân tộc sao lại có được thân thể như vậy? Cho dù là Hoàng tộc cũng không thể so sánh với hắn." Long Vô Địch hoàn toàn chấn kinh, thân thể Cơ Trường Không quả thật giống như một toà núi cao, mạnh mẽ lao tới, ko chút cố kỵ.
Bành!
Lại một tiếng nổ vang lên, Long Vô Địch vẫn phải tránh lui.
Khoé miệng y rướm máu, nội tạng bị chấn thương. Nếu cứ tiếp tục như vậy thì y nghĩ bản thân chắc sẽ bị đán chết.
"Rất tốt, đúng là rất tốt. Một tên Nhân tộc ti tiện như ngươi lại làm ta bị thương." Cơ Trường Không tàn nhẫn liếm miệng, toàn thân bắt đầu biến hoá, trong nháy mắt, một Long Vô Địch bá đạo đã hoá thành giao long bảy trượng bay lượn trên ko trung.
"Nhân tộc, ta muốn xé ngươi thành trăm mảnh." Long Vô Địch mở to đôi mắt như chuông đồng, há miệng gào thét.
Y đáp xuống, lực lượng cường đại mang theo vô số vòng sóng khí đánh vào hồ nước làm mặt nước rung động dữ dội, khí thế kinh người, ko ít tu giả lo lắng, sợ rằng Cơ Trường Không sẽ ko địch lại.
Hừ!
Cơ Trường Không hừ lạnh một tiếng, nghênh đón Long Vô Địch, trong nhất thời, quyền ảnh trùng trùng điệp điệp, trảo ảnh bay tán loạn. Giao long chuyển đầu, vẫy đuôi xé rách mặt nước, hai người hoá thành tàn ảnh di chuyển từ chỗ này sang chỗ khác. Lúc mới đầu, mọi người còn thấy rõ nhưng dần về sau, ngoại trừ hình dạng của hai người thì tình hình chiến đấu cụ thể ra sao mọi người đều ko thấy rõ được.
Ầm ầm, ầm ầm. . .
Cuối cùng, cả Thiên Trì Sơn đều chấn động, núi đá xung quanh bị đánh sụp, nước trong Thiên Trì theo vết nứt đổ xuống, chỉ trong thời gian ngắn mực nước trong Thiên Trì đã giảm xuống một nữa.
Cái này. . .
Gần như tất cả tu giả đều nghẹn họng nhìn trân trối, ai cũng líu cả lưỡi. Chuyện này thật sự quá cuồng bạo rồi, quả thực là uy lực xẻ núi.
Cơ Trường Không với Long Vô Địch giao chiến, đánh ra Chân hỏa, từng quyền đối quyền, ko chút tránh né. Một bên là Thần binh thể đao thương bất nhập, một bên là giao long có thân thể cường đại, đại chiến của hai người có thể nói là vô cùng đặc sắc, vô cùng phi phàm.
Oanh!
Lại một góc sườn núi bị đánh nát, bụi mù nổi lên bốn phía.
Phần đông tu giả đều trông mong, ai cũng mong chờ ko thôi.
Người nào sẽ thắng? Sẽ ko lưỡng bại câu thương chứ? Ko chỉ những Nhân tộc, Yêu tộc bình thường trông ngóng, mà ngay cả những đại nhân vật ở trên đảo và những Yêu tộc vốn đắc chí vừa lòng hiện tại đều tràn đầy vẻ khẩn trương chờ mong.
Cuối cùng, bụi mù dần tan hết, lộ ra tình hình chiến đấu bên trong!
A!
Lúc thấy rõ được kết cục, vô số nhân tộc vui vẻ ra mặt, còn sắc mặt Yêu tộc thì khó coi, nghiến răng nghiến lợi.
Trong bụi mù, Cơ Trường Không ôm cái đuôi của giao long xoay trái phải, giống như nắm một cái roi mà đập loạn bốn phía, đất đá khắp nơi đều bị đập tán loạn, mà thân thể Long Vô Địch thì lồi lõm, máu tươi loang lổ!
Giờ khắc này, thân ảnh dũng mãnh của Cơ Trường Không hoàn toàn khắc ghi trong lòng tất cả mọi người!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.