Tinh Vân Đồ Lục Truyện

Chương 51: Tranh chấp đến




"Cơ công tử. Ngươi đang nói đùa sao? Bốn trăm triệu tổ thạch, ngươi cũng thực có can đảm nghĩ đến a." Sau một hơi bình phục, Tam quản gia có chút thở dốc nói.
"Đương nhiên, ko phải nói là bằng hữu sao? Chút đồ vật này tính là gì." Bộ dáng tươi cười của Cơ Trường Không ko thay đổi.
"Chuyện là, Cơ công tử có biết giá trị của tổ thạch." Tam quản gia vẫn ôm lấy một tia hy vọng, nội tâm vẫn cho rằng đây là Cơ Trường Không lừa gạt mình, ko biết giá trị tổ thạch nên dùng công phu sư tử ngoạm, hy vọng hắn biết khó mà lui.
"Sao, tổ thạch rất trân quý ư? Chúng ta sao có thể là bằng hữu tốt, một chút đồ vật này cũng ko có vấn đề." Cơ Trường Không giả vờ ngây ngốc, cố ý đem ba chữ 'bằng hữu tốt' nghiến chặt lần nữa.
"Một vạn linh thạch có thể đổi một khối tổ thạch, có tiền mà không mua được. Đó là bảo vật mà cường giả Tôn tổ cũng có thể dùng để tu luyện, toàn bộ Yêu Huyết thành cũng ko có bao nhiêu. Ngươi có biết bốn trăm triệu tổ thạch giá trị bao nhiêu?" Tam quản gia một hơi nói xong hung hăng trừng mắt liếc Cơ Trường Không.
"Như vậy sao, ta biết rõ." Cơ Trường Không cực kỳ vô tội nói.
"Cái gì, ngươi, ngươi biết, ngươi biết rõ còn nói như vậy, ngươi đang đùa giỡn... Không đúng, ngươi dám đùa giỡn ta." Tam quản gia rốt cuộc kịp phản ứng!
"Đúng, chính là đang đùa ngươi, rồi thế nào chứ?" Cơ Trường Không cười nhạt một tiếng.
"Tốt tốt tốt, rất tốt. Đã như vậy, ta cũng ko nhiều lời, giao bốn kiện phôi thai Thiên binh ra, Trần gia sẽ bảo vệ ngươi bình yên vô sự bằng ko thì chúng ta và ngươi ko là bằng hữu đi!" Trần Tam quản gia uy hiếp nói.
"xx ngươi. Ngươi nghĩ lão tử ngốc à? Bốn kiện phôi thai Thiên binh chỉ được bốn vạn linh thạch, xx, cái thứ phân ch*, còn ko mau cút nhanh cho lão tử?" Nhưng bỗng nhiên Cơ Trường Không bạo phát, ngôn ngữ thô tục ko lưu tình chút nào.
"Ngươi ngươi ngươi, ngươi dám mắng ta, có tin ta chém chết ngươi ngay bây giờ ko?" Trần Tam quản gia đầu tiên là sững sờ rồi sau đó giận tím mặt. Y đường đường là Tam quản gia hào môn, bình thường ai thấy y cũng phải khách khí, chưa từng bị người nhục mạ như vậy, quả thật lẽ nào lại vậy, lẽ nào lại vậy!
"Ha ha, vậy ngươi cứ tới thử xem. Ta chửi, ta mắng, thế nào?" Cơ Trường Không không thèm để ý chút nào, cười nói, đồng thời giả vờ như lơ đãng, quét mắt ra ngoài cửa.
"Ngươi dám!"
Tam quản gia giận tím mặt, y đánh ra một chưởng, áp lực cuồn cuộn toả ra, chiến lực cảnh giới Thiên môn hiển lộ ko bỏ sót.
"Hừ, thẹn quá hoá giận sao?" Cơ Trường Không biến sắc rồi lại điềm tĩnh.
"To gan." Ngay lúc một chưởng chuẩn bị đánh trúng người Cơ Trường Không thì một tiếng gầm truyền từ ngoài cửa vào, theo sau là một cỗ đại lực cuồn cuộn từ cửa vào đánh tới. Tam quản gia còn chưa kịp phản ứng đã bị đánh bay xa mấy mét, đập vỡ một cái bàn ở sau lưng. Y phun ra một ngụm máu tươi, chật vật ko tả được.
"Là ai, dám ra tay với ta, Trần gia ta..."
"Nói, tại sao ko nói tiếp đi?" Một lão giả bước vào từ cửa, cười lạnh nhìn chằm chằm Tam quản gia.
Không giận mà uy.
"Thì ra là Liễu Thiết đại nhân, ko biết vì sao ngài lại đến đây? Tiểu nhân đã mạo phạm, xin thứ tội." Cưỡng chế phẫn hận trong lòng, ngược lại bày ra bộ dáng tươi cười, khúm núm, rất cung kính.
Nói cho cùng thì Trần gia đến cùng vẫn xa xa ko bằng tứ đại gia tộc. Với Liễu gia mà nói, một Trần gia nho nhỏ này có thể tiêu diệt trong nháy mắt. Phải biết rằng, từ ngày Trần gia lập tộc cho đến bây giờ cũng ko quá bốn trăm năm, mà Liễu gia trong tứ đại gia tộc này đã truyền thừa ở Yêu Huyết thành đã hơn vài vạn năm.
Nội tình song phương chênh lệch ko thể tính bằng lẽ thường, cho dù Trần gia có được sự ủng hộ của Chiến Hồn điện thì cũng ko dám đối nghịch với Liễu gia. Mà lão giả trước mắt chính là Chấp pháp Trưởng lão Liễu gia.
Hiện tại, Yêu Huyết thành đến lượt Liễu gia chấp chưởng. Vì vậy cho nên Chấp pháp Trưởng lão cũng tức là Chấp pháp Trưởng lão Yêu Huyết thành, có được uy quyền lớn lao. Đừng nói là Trần Tam quản gia, cho dù là gia chủ Trần gia cũng muốn nhượng lễ bảy phần.
"Ngươi mới nói là nếu huynh đệ ta ko đem bốn kiện phôi thai Thiên binh giao cho Trần gia ngươi thì sẽ ko cùng y là bằng hữu, còn nói muốn giết y. Ta ko nghe lầm chứ?" Lại một thân ảnh đi vào từ cửa. Tiếng nói bình thường nhưng lại ẩn chứa áp lực của người đứng trên mới có được.
"Là, là Đại công tử. Ngài nói đùa, những lời vừa rồi chỉ là nói đùa. Trần gia ta với Cơ công tử là bạn tri kỷ đã lâu, làm sao có thể ko phải bằng hữu!" Trần Tam quản gia lẩm bẩm nói, gương mặt trướng đến đỏ bừng, nội tâm lại hận chết người.
Không phải tiểu tử này chỉ là từ bên ngoài đến sao? Ko có bệ đài gì sao? Làm sao mà cả Chấp pháp Trưởng lão Liễu gia và Đại công tử đều đã đến rồi. Sớm biết như vậy, mình nói cái gì cũng ko dám uy hiếp y như thế. Tam quản gia thầm nghẹn khuất!
"A, thì ra là nói đùa. Vậy ngươi còn ở đây làm gì? Còn ko mau cút nhanh đi, lần sau lão tử sẽ cắt chân chó của ngươi." Liễu Chiến quét mắt nhìn y một cái phẫn nộ quát.
"Dạ dạ dạ, tiểu nhân cáo từ, cáo từ, " Trần Tam quản gia chật vật không chịu nổi, té chạy ra cửa bên ngoài.
"Cút về nói cho gia chủ các ngươi biết, bàn tay quá dài phải cẩn thận đao, đừng tưởng rằng làm ch* rồi thì có thể bình yên vô sự." Liễu Thiết tùy ý nhìn y một cái sau đó không nhanh không chậm nói.
Thanh âm ko giận mà uy, phối hợp với cái đầu đầy râu quai nón lại càng lộ ra vẻ thiết huyết vô song, phi phàm bá đạo.
Chấp pháp Trưởng lão, nắm giữ trong tay sinh mệnh mấy ngàn vạn người trong một thành, dần dà sẽ dưỡng thành được khí thế to lớn. Đừng nói là tu giả Thiên Môn, cho dù là tu giả cùng giai đối mặt với y cũng muốn bị áp bách.
"Đa tạ tiền bối." Trò khôi hài giải quyết xong, Cơ Trường Không mỉm cười chạy ra đón chào đối với Liễu Thiết, cung kính thi lễ.
"Ngươi chính là Cơ Trường Không, rất tốt, phi thường tốt. Nếu như về sau có chuyện gì có thể tới Chấp Pháp Điện tìm ta, chỉ cần không vi phạm quy tắc Yêu Huyết thành, mọi chuyện đều có thể." Liễu Thiết đánh giá hắn từ trên xuống dưới một cái rồi nói
"Ách, được, đa tạ tiền bối." Cơ Trường Không đầu tiên là sững sờ rồi sau đó liên tục gật đầu.
Tuy rằng không biết vì cái gì nhưng ko thể nghi ngờ đây là một cái lời mời của đại nhân, cùng nhấc lên quan hệ với một đại nhân vật có thực quyền ở Yêu Huyết thành, đối với hắn hoàn toàn có lợi.
"Tốt rồi, lão phu đi trước, người trẻ tuổi các ngươi chậm rãi trò chuyện." Liễu Thiết tiếng cười vang dội, phối hợp với dáng người cường tráng lại lộ ra có phần rất phóng khoáng. Hơn nữa, người này nói chuyện đều có khí phách to lớn, ko dây dưa dài dòng chút nào là cho hắn cảm thấy thân cận.
Nhìn Liễu Thiết rời khỏi xong, Cơ Trường Không mời Liễu Chiến đi vào phòng. Không lâu sau, nhóm người Vương Đấu cũng cùng nhau đến, rất hiển nhiên, bọn họ đã có ước hẹn trước.
"Huynh đệ, ngươi nghĩ như thế nào đây?" Sau một phen hàn huyên, Liễu Chiến mới mở miệng đầu tiên.
"Ngươi đang nói về bốn kiện phôi thai Thiên Binh sao?" Cơ Trường Không mỉm cười, bày ra bộ dáng đã biết trước.
"Đúng vậy. Những thứ này đối với gia tộc bốn người chúng ta mà nói thì chúng thật ko đáng gì. Dù sao chúng ta kinh doanh nhiều năm như vậy, hơn nữa sản vật Vô Tận Sơn Mạch lại phong phú, nên đối với chúng ta thì những thứ tôm tép nhãi nhép này chỉ là thứ vứt đi." Tống Thiên gật gật đầu.
"Một đám thổ hào." Cơ Trường Không trêu đùa.
"Cắt, nếu chỉ nói riêng về xuất thân, đoán chừng chúng ta còn ko được. Có khi lão Tam và ngươi cũng ko sai biệt lắm." Liễu Chiến cười khổ nói.
"Như vậy, chắc hẳn các ngươi cũng chướng mắt thứ này, chính là Thiên nhân rồi." Cơ Trường Không sờ lên cái cằm, trong lòng chợt có ý tưởng.
Ko ai phản bác hắn. Cơ Trường Không nói hoàn toàn chính xác, thật sự bọn họ chướng mắt những thứ này. Có lẽ trong mắt nhiều người, phôi thai Thiên binh có giá trị vô lượng nhưng đối với bọn họ mà nói, Thiên binh chưa chắc đã là giới hạn cuối cùng.
Thế lực cổ xưa đều có nội tình. Nếu như dùng Thiên binh bồi dưỡng làm binh khí tương lai cho chính mình, không thể nghi ngờ, chính là tự cắt đứt tiền đồ.
Binh khí Bản Mệnh rất khó tế luyện. Tất cả mọi người, gần như tất cả, cuối cùng cũng chỉ có thể tế luyện một cái mà thôi. Bởi vì nó phải thừa nhận mình và sự lĩnh ngộ của bản thân. Một khi đã chọn, muốn đổi lại thì gần như ko có khả năng.
"Nói thật, Cơ huynh đệ ngươi có phải ko có ý gì không?" Vương Đấu có chút tò mò nói.
"Có chút ý kiến. Ngươi xem, ta mang chúng đi đấu giá thì thế nào?" Cơ Trường Không cố nén cười nói.
Phốc!
Vương Đấu phun một miệng nước trà vào người Hồ Địa, "Ta còn tưởng ngươi là người rất tốt, bây giờ xem như ta đã minh bạch. Có thể lẫn vào cùng một chỗ với chúng ta thì tuyệt đối ko có khả năng là người tốt rồi." Vương Đấu cười khổ.
"Ko sai, cái này quả là rất xấu rồi. Ngươi muốn làm vậy, đoán chừng toàn bộ Yêu Huyết thành đều loạn thành một bầy." Tống Thiên cười ha ha.
Về phần Hồ Địa, cái người vạm vỡ này đang dính đầy nước trà, áo dính sát vào da, căn bản ko có chút ý tứ chú ý tới việc mọi người đang nói cái gì. Hơn nữa, có chú ý tới thì chắc có lẽ cũng chỉ là 'lửa cháy đổ thêm dầu' mà thôi.
"Vậy được, cứ quyết định như vậy đi, sự tình có ta ta chuẩn bị." Liễu Chiến vỗ ngực nói.
"Ngươi? Ta thấy ngươi nhất định tìm tiểu tử Liễu Tinh Hằng kia." Vương Đấu ở một bên phá.
"Ngươi không nói sẽ chết sao? Huống hồ, tiểu tử kia cũng là huynh đệ ta, ta là đại ca y, vậy chẳng phải y cũng như ta sao? Y làm cũng như ta làm, ko có quan hệ gì." Liễu Chiến có lý chẳng sợ.
"Dạ dạ dạ. Đúng là ko có quan hệ gì, ko biết là ai chạy tới đi dạo. . . Ô ô. . . Buông ra ô. . ."
Tống Thiên nói còn chưa hết, Liễu Chiến đã thình lình che miệng của y, chột da nhìn Cơ Trường Không, sau đó liều mạng ko buông tay.
"Được rồi. Đức hạnh kia của ngươi sớm muộn gì cũng bị Cơ huynh biết. Ngươi che dấu cũng vô dụng." Vương Đấu cười nói.
Trong nhất thời, mọi người chuyện trò vui vẻ, ko khí vui vẻ tràn ngập tâm tình mọi người. Mà lịch trình hội đấu giá cũng bị nâng lên, chương trình chỉ diễn ra trong một ngày, một bầu ko khí nồng đậm đấy. Bầu ko khí có tên là "hố" bắt đầu tràn ngập tại gian phòng nho nhỏ này.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.