Tinh Vân Đồ Lục Truyện

Chương 42: Đại thành




Đứng tại lối rẽ thứ mười chín, mặt mũi Lâm Tôn Thiên tràn đầy vẻ âm trầm. Hai người hầu đứng bên cạnh cũng ko biết phải làm sao.
Đây đã là lần thứ mười chín rồi, sự kiên nhẫn của y sớm đã bị ăn mòn gần như ko còn. Cứ một lần rồi lại một lần, nhàm chán lựa chọn, làm cho lửa giận thiêu đốt trong lòng y bùng cháy tới cực điểm. Cả người giống như một ngọn núi lửa sắp bộc phát.
"Hai người các ngươi, đi giết tên tiểu tử kia cho ta. Giết ko được hắn thì các ngươi cũng ko cần trở về." Lâm Tôn Thiên nhìn thoáng về phía sau, lãnh khốc nói.
"Thiếu gia yên tâm. Con kiến nhỏ kia cùng lắm chỉ là Khai Mạch bát trọng thiên. Lần trước tiểu nhân vì chủ quan mà lỗ vốn nhưng lần này chính thức xuất thủ thì hắn làm sao có thể là đối thủ. Lấy đầu hắn dễ như trở bàn tay." Tráng hán to đen vỗ vỗ lồng ngực nói.
"Vậy thì tốt, đi giết hắn đi, băm thành vạn đoạn." Gương mặt âm lãnh của Lâm Tôn Thiên xuất hiện một đường cong quỷ dị.
...
Cùng lúc đó, Cơ Trường Không cũng gần như đã đi tới đầu cuối cùng, cái nhánh ngã ba thứ chín ở đầu cuối!
Trên thực tế, những con đường này chính là một cái mê cung, liên tục chín lần lựa chọn để đi tới đầu cuối cùng. Lâm Tôn Thiên không biết ảo diệu trong đó, cứ thế đi tới rồi tuỳ ý lựa chọn, cuối cùng cũng chỉ có thể chọn càng sai thì càng đi xa hơn.
Đương nhiên, cũng ko phải nói y ko thể đi đến chỗ an táng chính thức, chẳng qua là đi đường vòng hơi nhiều mà thôi!
Oanh!
Khi hắn đi ra khỏi đường phân nhánh thứ chín thì lập tức vô số tinh thần tinh khí đập vào mặt. Tinh Thần Chi Lực nồng đậm đến cực điểm giống như mãnh thú đã bị giam cầm thật lâu, thật vất vả mới tìm được cơ hội thoát ra, lập tức vô số tinh khí theo lỗ chân lông nhảy vào cơ thể của hắn, gần như đem cơ thể hắn mà khai phá.
Nhưng mà Cơ Trường Không cũng không ngốc, mấy ngàn người tiến vào nơi đây, cho dù cuối cùng chỉ một phần vào được đây nhưng đoán chừng cũng sẽ có ko ít người, hắn ko dám khinh thường.
Quét mắt nhìn quanh, quả nhiên nhìn thấy ba thân ảnh ngồi xổm trên mặt đất lục lọi cái gì đó. Mà dưới chân bọn họ là hai cỗ thi thể máu tươi đầm đìa.
Con đường này giống như đã đến phần cuối. Thạch thất lớn nhỏ trăm trượng tràn ngập đầy tinh lực, bốn phía đều là nham thạch chắc chắn, chỉ có sâu trong trung tâm có một cái ao nho nhỏ, trong đó có chất lỏng màu bạc chảy qua lại bất định.
Nhờ tinh lực tràn ngập dày đặc hỗ trợ che chắn ánh mắt ba người kia, bọn họ lại đang say mê vơ vét thi thể trên mặt đất cho nên khi hắn đến cũng ko có người nào chú ý đến.
Cơ Trường Không nhìn lướt qua những thi thể trên đất, lại liếc nhìn ba người liền hiểu ngọn nguồn mọi chuyện, hiển nhiên, ba người này đã ra tay giết hai người đang nằm trên mặt đất kia, chắc là vì muốn cướp bảo vật trên người họ.
Đã như vậy, ra tay cũng sẽ ko có gánh nặng tâm lý rồi!
Nhưng mà chuyện làm hắn không biết nên khóc hay cười đã xảy ra. Ngay khi hắn chuẩn bị xuất thủ thì ba người kia cùng lúc quay đầu lại nhìn hắn.
Sau đó, ba tên gia hoả này liếc nhau một cái rồi lập tức bỏ chạy ngay lập tức, chỉ trong chớp mắt đã biến mất trong thông đạo trước đó.
"Chuyện gì đây. . .?" Cơ Trường Không lập tức sững sờ.
Cũng ko sao, đi cũng tốt, chung quy so với việc để hắn tự ra tay cũng tốt hơn.
Dù sao thì ba người này tuy chỉ là Khai Mạch cửu trọng nhưng nếu họ liên thủ lại thì ít nhất cũng có thể chống đỡ được cường giả thập trọng thiên. Huống hồ, đâu ai biết họ có còn át chủ bài gì hay ko?
Haizzz...
Hắn thở ra một hơi thật dài, hoàn toàn buông lỏng mọi lỗ chân lông trên cơ thể, vận chuyển theo phương pháp tu luyện của Chu Thiên Tinh Thần Thánh Thể Thần binh thể, lập tức cắn nuốt tinh lực khi tinh lực nồng đậm trong hồ nước chuyển động tạo ra một cái vòng xoáy.
Hítttt...
Cơ Trường Không hít sâu một hơi, cốt cách toàn thân rung động ken két, cơ thể bay lên ko trung cách mặt đất ba tất, khí tức quanh thân liên tiếp tăng vọt.
Sáu huyệt vị hoá thành sáu cái vòng xoáy sâu ko thấy đấy, tinh lực cuồn cuộn dũng mãnh tràn vào vô cùng tận. Hơn nữa, trong lúc này, vô số tinh lực cũng theo pháp quyết rèn luyện thúc giục mà điên cuồng rèn thân thể hắn, mỗi nơi đều ko bỏ qua.
Trong thạch thất yên lặng, tinh lực tích trữ qua vô số năm bắt đầu bạo động, một tia tinh lực dung nhập vào trung ương cái ao, không lâu sau liền hoàn toàn bao phủ Cơ Trường Không ở trong đó. (Hắn đang lơ lửng trên ko, dc tia tinh lực chuyển dời đến chỗ trung tâm-KìNgộ)
Trên thực tế, cái ao này chính là chỗ tu hành của vị Cự đầu kia. Tinh lực trong đó mênh mông vô tận, tuy qua vô số năm đã tản đi ko ít nhưng lực lượng ẩn chứa trong đó cũng vẫn khủng bố như trước.
Không khiêm nhường chút nào mà nói, nếu như chỉ tu luyện công pháp bình thường thì nhiêu đây tinh lực cũng đủ sức giúp cho bất cứ ai cũng có thể dễ dàng đạt chân vào Đạp hư cảnh giới và hơn thế nữa.
Vòng xoáy trong ao nhỏ càng lúc càng lớn, lực lượng thôn phệ khủng bố đến kinh người. Trong lúc tinh lực được thôn phệ thì lúc ấy, vô thanh vô tức, mực nước trong ao cũng đang nhanh chóng giảm xuống, kinh người vô cùng.
Oanh long long, Oanh long long. . .
Tiếng trời long đất lỡ truyền đến, tinh lực ở trong cơ thể hắn thuận lợi chảy xuôi, phảng phất giống như con sông lớn đang gào thét chảy siết, kinh mạch làm sông, thân thể làm đại địa, gào thét ko dứt, thanh thế to lớn khôn cùng.
Hiện tại, nhục thể của hắn gần như tự thành trời đất, dù không có sự sống nhưng có cảnh tượng Khai Thiên Tích Địa, chỉ là chưa viên mãn mà thôi.
Trong thạch thất, dư âm nho nhỏ vang lên không dứt, đinh tai nhức óc. Mà theo thời gian trôi qua, thân thể hắn cũng bắt đầu tản ra hào quang óng ánh. Một tia sương mù màu đen chui ra từ trong cơ thể của hắn, sau đó tan biến trong ko trung, từng chút từng chút như là ánh huỳnh quang.
Đây là tạp chất trong cơ thể hắn, lắng đọng sâu trong thân thể. Nếu ko có thân thể mạnh mẽ thì ko cách nào loại bỏ được.
Thần binh thể đang từng bước mạnh mẽ tiến lên, chậm chạp nhưng ko cách nào ngăn cản. Nhục thể của hắn lột xác, tinh quanh chiếu rọi đầy trời, trận thế tu luyện quả thật rất kinh người. Nếu bị người chứng kiến thì chỉ sợ sẽ oanh động tất cả mọi người.
"Nhanh, nhanh lên, ở phía trước, nhanh lên một chút..."
Nhưng ngay khi thân thể hắn sắp đặt chân đến đại thành thì thông đạo vốn dĩ yên tĩnh bỗng nhiên truyền đến một hồi huyên náo, còn có tiếng bước chân hỗn tạp cũng đang nhanh chóng tiến đến gần.
Ân, Cơ Trường Không khẽ nhíu mày.
Bản năng của hắn có dự cảm ko tốt, giống như những người này vì hắn mà đến.
Hắn lại hít một hơi thật sâu, căn răng, lực cắn nuốt quanh thân tăng vọt, tốc độ so với lúc trước nhanh hơn ba thành. Nhưng cũng vì vậy mà áp lực đặt lên thân thể hắn càng lớn hơn. Thậm chí hắn có cảm giác sẽ bạo thể mà chết cũng nên.
Hai mươi vạn cân, ba mười vạn cân, bốn mươi vạn cân. . .
Lực lượng thân thể dùng một tốc độ không thể tưởng tượng mà tăng vọt lên. Cái gọi là cực hạn thân thể cảnh giới Khai Mạch đối với Cơ Trường Không quả thật rất buồn cười, có vô số Tinh Thần Chi Lực chèo chống, tốc độ cường đại thân thể của hắn quả thật không biết nói thế nào.
Rốt cuộc cũng đến điểm tới hạn!
Cơ Trường Không chỉ cảm thấy mỗi một tế bào, từng lỗ chân lông trên người đều được rèn luyện vô số lần, giống như là hạt sắt bé nhỏ cọ rửa vào sắt thép cứng rắn, từng chút từng chút mài đi tạp chất, giúp thân thể của hắn trở nên tinh khiết.
Độ bền dẻo của cơ bắp cũng tăng lên, gân mạch trở nên cứng rắn hơn, máu tươi cũng ầm ầm lưu thông trong mạch máu.
Khí huyết toàn thân phóng lên trời, hoá thành một đoàn sương mù mịt mờ trên đỉnh đầu hắn. Mà lúc này, Tinh Thần Chi Lực trong thạch thất đã bị quét sạch không còn một chút nào, chỉ có đoàn khí huyết mờ mịt cuồn cuộn trong hư ko kia, phạm vi có đến một xích.
Đây là kết quả của việc thân thể rèn luyện đến một trình độ nhất định, dù là lực lượng hay phòng ngự đều tăng tiến đến một trình độ làm cho người ta khó có thể tin. Nếu như giờ có người dùng cái gọi là thần binh lợi khí chém vào người Cơ Trường Không thì họ sẽ hoảng sợ mà nhìn đoạn binh khí đứt gãy trong tay.
Thân thể đại thành có thể so với Thiên Môn đỉnh phong, chỉ cần tu thành thì sẽ nghiền ép tuyệt đại đa số thiên tài. Dù pháp lực tu luyện còn chưa đủ nhưng bằng vào thân thể cũng đã rất kinh khủng rồi.
Tiếng bước chân càng ngày càng gần, tốc độ cũng càng lúc càng nhanh.
Cơ Trường Không cũng ko thể ko tăng thêm tốc độ thôn phệ. Giờ khắc này, toàn bộ cái ao nước màu bạc đều sôi trào. Dùng mắt thường cũng có thể thấy được nước trong ao đang giảm. Có thể nói, mỗi thời mỗi khắc đều có rất nhiều tinh thần tinh khí bị cắn nuốt thu nạp.
Nhanh, nhanh thêm một chút đi, nhanh một chút...
Cơ Trường Không chỉ có duy nhất một ý niệm này trong đầu, tốc độ tăng rồi lại tăng. Cơ thể của hắn đã lộ ra biểu hiện ko chịu nổi, hắn đang thở dốc, mạch máu toàn thân căng phồng, thậm chí còn có chỗ mao mạch nhỏ đã bị nghiền nát, máu tươi chảy xuống.
Nhưng hết thảy đều ko thể ngăn cản quyết tâm hắn phải đặt chân đến Thần binh thể đại thành. Kịch liệt đau nhức sâu tận xương tủy nhưng hắn vẫn bỏ qua hoàn toàn!
Cái màng mỏng kia nhìn thì có vẻ mỏng manh, nếu ta đâm một phát là sẽ phá được nhưng nó lại thật sự rất cứng cỏi, làm hắn ko cách nào phá vỡ được. Tinh Thần Chi Lực hội tụ thành một con sông mênh mông cuồn cuộn không ngừng bào mòn nó, từng giọt từng giọt đều muốn xé mở một cái khe hở.
Tiếng bước chân càng ngày càng gần, đã đến lối ra. Thậm chí hắn đã có thể nghe được rõ ràng tiếng nói chuyện với tiếng bước chân.
Nhanh, nhanh a. . . Oanh. . .

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.