Tinh Thần Đại Đế

Chương 39: Phá Kỷ Lục




“Được rồi, đừng cãi cọ, để các học viên nhìn thấy chê cười.”
Chu Chấn Đông nhàn nhạt nói:
“Trong Cửu Tuyệt Tháp, người thủ quan ở ba tầng đầu đều là trạng thái mạnh nhất của Chu Lăng Vân ở mỗi cảnh giới.”
“Bây giờ học viên này đánh bại Chu Lăng Vân tầng thứ ba, đã nói lên thiên phú của hắn đã vượt qua Chu Lăng Vân.”
“Chu Lăng Vân là thiên tài mười năm mới xuất hiện, các ngươi cảm thấy học viên này là cấp bậc gì?”
“Thiên tài hai mươi năm mới xuất hiện?”
“Ta xem hẳn là ba mươi năm.”
Phồn Tinh Đại Lục, việc đánh giá cấp bậc thiên tài là dựa theo niên đại:
“Mười năm, hai mươi năm……trăm năm, hai trăm năm.”
“Mặc kệ bao nhiêu năm, nhưng có thể khẳng định một điều.”
Chu Chấn Đông ngừng một lát rồi nói tiếp:
“Tất cả chúng ta chưa đủ tư cách dạy dỗ một đệ tử như vậy.”
Lời này khiến sắc mặt chúng trưởng lão có hơi khó coi, nhưng bọn họ lại không thể phản bác.
Xác thật, thiên tài như vậy nếu không dạy dỗ tốt, sẽ chậm trễ hắn, ngược lại sẽ huỷ hoại một thiên tài.
“Vậy Chu trưởng lão, ý của ngươi là?”
Một vị trưởng lão hỏi.
“Mời viện trưởng, thiên tài như vậy, sợ là chỉ có viện trưởng mới có thể dạy.”
“Cũng phải, nhưng viện trưởng đã bế quan mười năm chưa ra, quấy rầy hắn có ổn không?”
Chu Chấn Đông ngạc nhiên nói:
“Một thiên tài như vậy xuất hiện, nếu không nói cho viện trưởng, vậy mới là không ổn.”
“Được, ta lập tức đi ngay."
Vị trưởng lão kia nói xong, vội vàng rời đi.
……
……
“Mau xem, có một điểm sáng ở tầng thứ hai vừa tắt."
“Đáng tiếc, chỉ kiên trì năm phút đồng hồ.”
“Không biết còn lại hai điểm sáng kia có thể kiên trì bao lâu?”
Tầng thứ hai.
Trần Lâm thở hổn hển, roi mềm trong tay không ngừng bay múa, chật vật ứng phó công kích của hắc y nhân.
Nàng không biết thời gian đã trôi qua bao lâu. Hiện tại, trong đầu nàng cũng chỉ có một ý niệm, kiên trì, kiên trì, lại kiên trì.
Mà ở trong quá trình này, nàng dần dần phát hiện, thì ra, bản thân mình lại có thể đi đến một bước này.
Trong lòng nàng, chậm rãi hình thành một tín niệm, không đến phút cuối cùng, quyết không thể từ bỏ.
Chỉ là nàng không biết, ý nghĩ như vậy, đúng là hình thức ban đầu của "Bất bại tín niệm".
Đồng thời.
Bạch Băng Nhi cũng đang khổ sở chống đỡ.
Tín niệm giúp nàng kiên trì đến bây giờ, chính là thăng cấp lên cao cấp học viên, ý nghĩa sẽ có càng nhiều phúc lợi cùng địa vị cao hơn.
Chỉ là, theo thời gian trôi đi, trong lòng nàng càng ngày càng cảm giác vô lực.
Từ nhỏ đến lớn, nàng vẫn luôn là đệ nhất thiên tài ở Húc Nhật Thành, nàng đã quen cao cao tại thượng, bị người nhìn lên.
Nhưng từ khi đi vào học viện, nàng phát hiện mình cũng không phải ưu tú nhất, điều này khiến nàng chịu sự đả kích nghiêm trọng.
Phía trước đã có học viên xông lên tầng thứ ba, nhưng là nàng vẫn còn đang chèo chống ở tầng thứ hai.
Trong lòng nàng cảm thấy vô cùng thất bại.
Hơn nữa, loại cảm giác này đang không ngừng bị phóng đại.
Lúc này Lâm Hạo Thiên chỉ có thể cười khổ.
Hắn bại rồi, ở tầng thứ hai chỉ kiên trì gần năm phút đồng hồ, hắn đã mất đi cơ hội trở thành cao cấp học viên.
……
……
Lạc Thần hai chân đạp trên mặt nước, đánh giá bốn phía.
Hắn đang đứng trên mặt hồ, ở nơi xa xa lờ mờ thấy được đất liền.
Ở bên cạnh hắn cách đó không xa, có một tòa đình giữa hồ.
Lập tức, hắn cất bước đi về phía toà đình, chân đi trên mặt nước như giẫm trên đất bằng.
“Bá!”
Ngay khi Lạc Thần bước vào toà đình, bóng người chợt lóe, một bạch y nhân xuất hiện ở trước người hắn.
Không chỉ có nhan sắc quần áo thay đổi, khuôn mặt cũng thay đổi, không còn là hắc y nhân.
“Hoan nghênh ngươi đi vào tầng thứ tư.”
Bạch y nhân nhìn Lạc Thần, mỉm cười nói:
“Quy củ nơi này cũng giống như ba tầng đầu, có thể bắt đầu chứ?”
“Ân!”
Lạc Thần gật đầu.
Bạch y nhân này có thực lực Tinh Sĩ tứ trọng, so với hắn thì cao hơn ba cảnh giới, hắn cũng muốn nhìn một chút, hắn cùng đối phương, giữa hai người là chênh lệch cỡ nào.
“Ra tay đi, nếu ta ra tay trước, ngươi sẽ không có bất luận cơ hội.”
Bạch y nhân khoanh tay đứng, tự tin nhìn Lạc Thần.
Lạc Thần hiểu, đối phương chỉ là trần thuật một sự thật, không có ý khinh thường hắn.
Có điều trong lòng Lạc Thần, vẫn dâng lên lòng hiếu thắng.
Chậm rãi rút Hỏa Long Kiếm ra, ánh mắt bình tĩnh nhìn Bạch y nhân.
“Du Long Bộ!”
Trong nháy mặt, Lạc Thần đột nhiên động, bàn chân đạp mạnh trên mặt đất, cả người mượn nhờ lực phản chấn bay thẳng đến bạch y nhân.
“Kiếm Xuất Vô Ngã!”
Quát khẽ một tiếng, Hỏa Long Kiếm như một con hoả long cắt qua hư không, mang theo nhiệt khí công kích bạch y nhân.
Kiếm quang xẹt qua, chỉ để lại tàn ảnh.
Một kiếm này, Lạc Thần đã dùng toàn lực, phát huy tốc độ đến cực hạn.
Hắn như một ảo ảnh vọt tới trước mặt bạch y nhân.
Mắt thấy kiếm đến gần cổ họng mình, bạch y nhân đột nhiên động.
“Ngươi quá chậm!”
Vừa nói xong, bạch y nhân chắp tay sau lưng chợt nâng tay phải lên, tay hoá thành kiếm chỉ, duỗi ra ngoài.
Hai ngón tay hắn dán lên thân Hoả Long kiếm, linh hoạt điểm về phía ngực Lạc Thần.
Lạc Thần chỉ nhìn thấy một chỉ kia bình thường không có gì lạ, nhưng lại cảm giác được một cổ lực lượng đánh úp tới, nhất kiếm của hắn lệch khỏi quỹ đạo, đâm vào chỗ không.
Tiếp theo, hắn cảm thấy lồng ngực đau nhói, bạch y nhân kiếm chỉ đã điểm ở trên ngực hắn.
“Ngươi đã chết!”
Bạch y nhân mở miệng.
Lạc Thần cười khổ, chỉ cần kiếm chỉ bắn ra kính đạo liền có thể chấn vỡ trái tim hắn.
Một chiêu bị thua!
Đối mặt cao thủ cao hơn hắn ba cấp bậc, hắn thật sự không thể chống cự.
Thiên phú không thể hoá thành thực lực, hết thảy chỉ là hư ảo.
Xét đến cùng, võ giả muốn dựa thực lực nói chuyện.
Lạc Thần cũng hiểu ra, có đôi khi thất bại không nhất định là chuyện xấu, ít nhất nó có thể giúp người trưởng thành, để người hiểu ra.
Tiếp theo, cảnh tượng trước mắt biến ảo, hắn xuất hiện trong một đại sảnh.
……
……
“Ai, đáng tiếc!”
Nhìn điểm sáng ở tầng thứ tắt, mọi người đều có hơi tiếc hận.
Lạc Thần liên tục sáng tạo kỷ lục mới, cho nên bọn họ đều muốn nhìn xem Lạc Thần có thể kiên trì tới khi nào.
Không nghĩ tới, kết quả đến nhanh như vậy.
“Không ngờ chỉ ngây người một lát mà thôi, xem ra độ khó tầng thứ tư, nhất định cực kỳ biến thái.”
“Tuy rằng như thế, nhưng tên kia có thể tiến vào tầng thứ tư, đây chính là niềm tự hào cho tân sinh chúng ta a."
Ngược lại, đám trưởng lão đứng ở cửa ra vào Cửu Tuyệt Tháp không chỉ không có tiếc hận, mà còn thở phào nhẹ nhõm.
Chỉ có bọn họ biết, người thủ quan ở tầng thứ tư có trình độ gì, nếu Lạc Thần thật sự có thể kiên trì, như vậy sợ là trái tim bọn họ không chịu nổi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.