Tinh Thần Châu

Chương 977: Đại phong khởi hề




Bên ứong Văn Thanh cung vang ra tiếng cười không dứt của tiểu Yến Vân, Ma Nhận thành lớn, đang dùng chiếc lưỡi dày rộng chở nó lơ lửng xoay quanh. Tiểu Yến Vân thỉnh thoảng hô lên: "Phụ thân, tiếp tục bay nhanh lên, tiếp tục nhanh lên..." Yến Truy Tinh lẳng lặng khoảnh tay đứng nhìn nó, trên mặt tràn đầy vẻ mặt cưng chiều.
 
Vẻ mặt Văn Thanh lại thật hạnh phúc ngồi trên bậc thang trong phòng, hai đầu gối đặt một vòng trúc cứng bọc lụa trắng hình tròn, đang điềm tĩnh thêu lên một con bướm vỗ cánh muốn bay. Đôi bướm có đôi có cặp đã thêu xong một con, còn đang thêu tiếp một con, chỉ thiếu hai lần kim thêu là có thể hoàn thành.
 
Văn Thanh đang mải miết thêu thùa thỉnh thoảng ngẩng đầu nhìn hai phụ tử đang chơi đùa, lắc đầu ấm áp cười cười lại tiếp tục công việc thêu thùa của mình, hoàn toàn thoát khỏi hình tượng công chúa điêu ngoa năm xưa, đúng vẻ hiền thê lương mẫu. Có người nói hiền thê lương mẫu đều không phải trời sinh, phần lớn đều nhờ lắng đọng đi qua mà hình thành, đại khái đúng là nói loại nữ nhân như nàng đi!
 
Nàng thật thích cuộc sống như bây giờ, cũng rất thỏa mãn cuộc sống bây giờ. Yến Truy Tinh kể với nàng về tu chân giới phấn khích, đối với nàng mà nói không có bất kỳ sự hấp dẫn nào, bởi vì thế giới đó cách nàng thật sự quá xa xôi, nàng không có quá nhiều dục vọng, chỉ hi vọng người một nhà cứ như vậy bình bình đạm đạm trôi qua.
 
"Phụ thân, con muốn cưỡi ngựa lớn!" Tiểu Yến Vân ngồi trên Ma Nhận bỗng nhiên hét lên.
 
"Được!" Yến Truy Tinh hòa ái gật đầu, Ma Nhận bay tới, tiểu Yến Vân hoan hô một tiếng đã rơi vào trong lòng phụ thân, Ma Nhận cũng nhanh chóng thu nhỏ lại thiếm vào trong túi trữ vật của Yến Truy Tinh. Yến Truy Tinh buông đứa con, tay chân khom xuống chấm đất, lúc này tiểu Yến Vân bò lên trên lưng của hắn, ngồi trên lưng đưa ngược tay gõ lên mông Yến Truy Tinh, "giá giá giá" kêu lên không ngừng.
 
Yến Truy Tinh bật cười bò nhanh trên mặt đất, ai có thể tưởng tượng đại ma đầu uy chấn tu chân giới lại có thể làm ra hành động như thế. Văn Thanh ở một bên thấy được, lúc này gương mặt biến đổi, khẽ kêu nói: "Yến Vân, không được đối với phụ thân như vậy, mau xuống đây."
 
Yến Vân quyệt miệng, lúc này Yến Truy Tinh quay đầu nhìn Văn Thanh cười nói: "Không có việc gì, tiểu hài tử muốn chơi thì cứ mặc cho nó chơi đùa thôi!" Nhưng có lẽ Yến Vân cũng đã nhận ra sự sai lầm của mình, hoặc e ngại vẻ sắc lệ của mẫu thân, lúc này liền tuột xuống lưng Yến Truy Tinh.
 
"Sao vậy, mất hứng sao?" Yến Truy Tinh đưa tay vuốt mũi tiểu Yến Vân, theo sau bế lấy nó, ngồi xuống bên cạnh Văn Thanh.
 
Đôi mắt Văn Thanh lại trừng lên nhìn hai cha con, sau đó tiếp tục việc thêu bướm của mình.
 
Thấy đứa con vẫn còn cau khuôn mặt nhỏ nhắn, quay đầu đi không nhìn Văn Thanh, lúc này Yến Truy Tinh xoay chiếc đầu nhỏ của nó trở lại, cau mày nói: "Vân nhi, không được giận mẫu thân con. Nhớ kỹ, sau khi lớn lên phải chiếu cố mẫu thân thật tốt, nếu không cha sẽ không vui."
 
Yến Vân lầm bầm: "Không phải có phụ thân chiếu cố sao?" Trong lời nói hiển nhiên còn nhớ tới mối thù bị Văn Thanh răn dạy và quở mắng, hoàn toàn là tâm tính của tiểu hài tử.
 
"Nếu phụ thân đi xa nhà, chẳng lẽ con không thể giúp phụ thân chiếu cố mẫu thân sao?" Yến Truy Tinh vừa nói ra lời này, thân thể mềm mại của Văn Thanh ngồi bên cạnh chợt run lên, mạnh mẽ quay đầu lại nhìn hắn, thần tình trên mặt nàng biến ảo một trận, không thấy ra Yến Truy Tinh có ý tứ khác, có vẻ như chỉ muốn giáo dục tiểu hài từ, lại cúi đầu tiếp tục việc thêu thùa của mình, nhưng đường may rối loạn, có vè như có chút không yên lòng, không biết đang suy nghĩ chuyện gì.
 
"Con sẽ chiếu cố mẫu thân, nhưng phụ thân đừng đi quá xa a! Sớm trở về một chút a!" Yến Vân nhào vào trên người hắn, ôm cổ hắn nói.
 
Yến Truy Tinh cười "ân" một tiếng vỗ nhè nhẹ lên sau lưng nó lại hỏi: "Vậy con có nhớ phụ thân hay không?" Văn Thanh chợt cắn môi, Yến Truy Tinh cũng hơi liếc nàng.
 
"Sẽ!"
 
"Vì sao?"
 
Yến Vân tách người ra nhìn Yến Truy Tinh chính nghĩa lẫm nhiên nói: "Bởi vì cha là người lợi hại nhất thiên hạ, con nghe sau khi phụ thân trở về cũng dạy cho con làm người lợi hại nhất thiên hạ."
 
Người lợi hại nhất thiên hạ? Trong đầu Yến Truy Tinh hiện ra trường hợp Dược Thiên Sầu đánh trọng thương chính mình cùng truy giết khiến mình phải chạy trối chết, miệng vẫn nói: "Được! Một lời đã định!" Lại ôm đứa con vào lòng, ánh mắt kiên định nhìn ra ngoài cung, thầm nghĩ, phụ thân sẽ không để cho con thất vọng, đợi khi phụ thân trở lại, con sẽ chứng kiến một phụ thân lợi hại nhất thiên hạ, cũng sẽ đem con dạy dỗ thành người lợi hại nhất thiên hạ...
 
Thể lực cùng tinh lực của tiểu hài tử dù sao chỉ có hạn, sau khi chơi mệt mỏi dây dưa một lúc, chỉ chốc lát sau liền ngã trên đầu vai Yến Truy Tinh tiến nhấp vào giấc mộng ngọt ngào. Yến Truy Tinh nhẹ nhàng ôm nó vào trong đặt lên giường, sau đó đi ra ngồi xuống bên người Văn Thanh, nhìn mẫu thêu trong tay Văn Thanh tâm tư rối bời.
 
"Rốt cục thêu xong rồi!" Văn Thanh thở phào một tiếng, kéo Yến Truy Tinh trở lại hiện thực, mỉm cười nói: "Cho ta xem tay nghề của phu nhân như thế nào." Hắn cầm qua vải thêu trong tay Văn Thanh, mũi hơi nhúc nhích, ngửi được mùi máu tươi, liếc mắt nhìn lên tay Văn Thanh, chỉ thấy trên ngón trỏ tay trái có mấy vết lỗ kim nho nhỏ, hiển nhiên bị kim thêu đâm trúng. Kỳ thật kim thêu cũng không sắc bén, nhưng có thể đâm thủng ngón tay, có thể thấy được trong lòng đang bất an ra sao.
 
Yến Truy Tinh nhìn mẫu thêu, một đóa hoa mẫu đơn đỏ thẫm có hai con bướm đang xoay quanh, mà ở đóa hoa mẫu đơn còn có vài giọt máu tươi thấm ra, hiển nhiên là vết kim đâm chảy máu lưu lại.
 
"Thêu thật xinh đẹp, ta giống như có thể ngửi được hương thơm của hoa mẫu đơn, còn có hai con bướm đã bị nàng thêu như sống, không thể tưởng được đường đường công chúa Bích Uyển quốc còn có được tay nghề này." Yến Truy Tinh liếc mắt nhìn Văn Thanh đang ngồi dại ra một bên, lại chỉ vào một con bướm đâm tua tủa lắc đầu nói: "Nhưng đường thêu nơi này không đẹp lắm, còn có chút rối loạn, tiểu Thanh, có phải nàng đang có tâm sự gì hay không?"
 
Văn Thanh phục hồi lại tinh thần, gắt gao theo dõi hắn, cắn môi nói: "Có phải huynh lại muốn rời đi hay không?"
 
Yến Truy Tinh cười cười, trên tay chợt phát lực, trúc miệt hình tròn nhất thời bị chấn bể bụi bay tung, hắn cầm vải thêu xếp gọn lại thu vào túi trữ vật, cười nói: "Vải thêu này ta muốn giữ lại bên người, vừa nhìn thấy nó ta sẽ nhớ tới nàng cùng Vân nhi." Ý tứ trong lời nói rất rõ ràng, đã xem như gián tiếp trả lời câu hỏi của Văn Thanh, kỳ thật lúc hắn nói chuyện với đứa con, đã muốn cho nàng chuẩn bị tâm lý trước.
 
"Có thể đừng ném lại ta cùng Vân nhi, đừng tiếp tục đánh đánh giết giết, cứ như vậy qua cả đời cùng mẹ con chúng ta không tốt sao?" Văn Thanh đột nhiên quỳ gối trước người hắn, ôm chân của hắn cầu xin nói. Nhưng vẻ mặt thờ ơ của Yến Truy Tinh nhìn ra bên ngoài cung khiến nàng không cách nào tiếp tục van xin nữa, đành lui mà cầu tiếp theo, miễn cưỡng lộ ra vẻ tươi cười gượng ép nói: "Vậy lần này huynh đi thời gian bao lâu, khi nào thì trở về?"
 
Yến Truy Tinh quay đầu, đưa tay vuốt ve khuôn mặt của nàng, cười nói: "Lần này ta rời đi, chính là vì một ngày trong tương lai một nhà chúng ta có thể sinh hoạt cùng một chỗ vĩnh viễn. Ta sớm chế tạo ma thể, có thể trường sinh bất tử, mà Vân nhi cũng
 
Có tư chất tu luyện, ít nhất cũng có thể sống thật lâu. Nhưng mà nàng...Ta lại làm sao có thể nhẫn tâm nhìn nàng một thân một mình bị già đi."

 
Chính mình tóc đã trắng xóa mà hình ảnh trượng phu cùng đứa con vẫn mãi tuổi trẻ xuất hiện trong đầu Văn Thanh, làm cho nàng không khỏi rét mà run, trong lúc nhất thời thể nên không biết làm thế nào cho phải. Đợi khi nàng tỉnh ngộ lại đã phát hiện bản thân mình bị Yến Truy Tinh bế đến bên giường, không cần nói, lại một hồi cảnh xuân tràn raế...
 
Tận tình đi qua, hai người trần trụi nằm ôm nhau, Yến Truy Tinh vuốt ve thân thề bóng loáng của nàng thở dài: "Tương lai của Vân nhi nàng không cần lo lắng, ta đã âm thầm làm xong sự an bài chu đáo, chờ sau khi nó lớn hơn một chút, tự nhiên sẽ có người tới dạy cho nó nên làm như thế nào."
 
"Chẳng lẽ huynh lại thật sự nhẫn tâm như thế, ném mẹ con chúng ta một mình rời đi?" Văn Thanh sụp trên lồng ngực hắn khóc nức nở.
 
"Thù cha không đội chung trời a! Huống chi còn có ông nội, sư phụ cùng các sư huynh, phàm là nam nhân có tâm huyết lại như thế nào có thể chịu nhục sống tạm bợ..." Yến Truy Tinh đem tin tức Văn Thụy nhận được đều rõ ràng rành mạch chậm rãi nói lại cho Văn Thanh, để nàng hiểu được huyết hải thâm cừU Minh đang gánh vác.
 
"Lại là Dược Thiên Sầu! Hắn vì điều gì luôn làm trở ngại với huynh?" Văn Thanh hận đến nghiến răng nghiến lợi.
 
"Nàng còn trẻ, bất quá chỉ mới hơn hai mươi tuổi, còn có thật nhiều ngày tháng cần qua. Nếu mười năm sau, còn không có tin tức của ta, như vậy nàng cũng đừng chờ ta nữa. Đi tìm một nam nhân tốt tái giá đi! Ta không trách nàng."
 
Sau khi Yến Truy Tinh nói ra lời này, không để ý tới sự khóc thảm của Văn Thanh, trực tiếp đẩy nàng ra một bên, trần trụi đứng trên giường, để chân trần đi tới ngay giữa phòng, tay vừa nhấc, Ma Nhận từ trong túi trữ vật vọt tới trong tay hắn, chỉ thấy tay phải hắn nắm lấy Ma Nhận hướng lòng bàn tay trái của mình cắt mạnh qua, tay trái nắm lại đưa ra phía trước, máu tươi lập tức tí tách rơi trên sàn nhà trơn bóng, hiện ra từng đóa hoa máu, chỉ trong chốc lát trên mặt đất đã có thêm vũng máu tươi chói mắt. Nguồn: http://truyenfull.vn
 
"Huynh làm gì?" Văn Thanh ngồi trên giường kinh hô, ngay thân thể trần truồng cũng không quản nhảy xuống, ôm lấy hắn. Yến Truy Tinh bỗng nhiên quay đầu lại, giương mắt lạnh lẽo nhìn nàng quát: "Vừa rồi nói chuyện với nàng đều là lời vô ích sao? Chạy trở về trên giường đi, đừng phá hư đại sự của ta." Hắn vung tay lên, Văn Thanh liền nhẹ nhàng bay ngược trở lên giường nằm khóc.
 
Chờ khi máu tươi trên mặt đất tích góp đã đủ, Yến Truy Tinh mạnh mẽ mở tay ra, sát khí màu đen lúc này bao phủ trên vết thương đỏ tươi trên lòng bàn tay trái, chỉ thấy miệng vết thương càng ngày càng nhỏ, rất nhanh liền hoàn toàn biến mất, quả thực là thần kỳ. Làm Văn Thanh nhìn đến ngây người, mới biết không phải hắn muốn tự mình hại mình, đích thật là có chuyện cần làm.
 
Sau đó lại thấy hai tay hắn hợp thành chữ thấp, mang theo Ma Nhận trong lòng bàn tay thì thào lầm bầm, không biết đang nhắc tới chuyện gì. Chờ đợi Ma Nhận bắt đầu nhấp nháy hồng quang, chỉ thấy hắn nắm một góc Ma Nhận quay mạnh như con quay, Ma Nhận tản ra hồng quang nhàn nhạt nhất thời chuyển thành một đoàn rất tròn trên không trung, giống như một quang cầu màu đỏ, nhẹ nhàng rơi xuống vũng máu trên mặt đất xoay tròn nhảy múa, vũng máu trên mặt đất cũng đột nhiên tản mát ra hồng quang mông mông, lúc sáng lúc tối nhấp nháy lên...
 
IYêu Quỷ Vực Thuận Thiên đảo, bốn phía bỗng nhiên nổi lên cuồng phong, gào thét không dứt, phảng phất như muốn thổi tung nhà cửa. Mộc Nương Tử đang khoanh chân ngồi trong phòng mạnh mẽ mở hai mắt, thuấn di đến bên Thiên Lý hồ, gió lớn dị thường mạnh mẽ, thổi bộ quần áo trắng tinh của nàng phần phật, nàng không khỏi có chút kỳ quái nhìn quanh bốn phía. Phải biết Thuận Thiên đảo luôn luôn trời trong nắng ấm, bởi vì sức người làm ra, chưa từng có cơn gió nào thổi qua mà lớn đến như thế...
 

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.