Nghe vậy phản óng đầu tiên của Dược Thiên Sầu chính là cảm giác giống như ngày xưa tại Phù Tiên Đảo, nhưng phòng hộ càng nghiêm mật hơn Phù Tiên Đảo rất nhiều. Nhưng Dược Thiên Sầu đối với việc này cũng không cho là đúng, bằng chính thủ đoạn của mình, ngày xưa có thể đắc thủ từ trong Tàng Kinh Các của Phù Tiên Đảo, hôm nay Triêu Thiên cung chưa chắc cũng là một khối sắt, tục ngữ nói trăm kín cũng phải có một chỗ hở, hoàn toàn có thể nghiên cứu kỹ một chút.
Sau một trận suy tư, Dược Thiên Sầu chậm rãi hỏi: "Ngươi vừa nói, phương thuốc luyện đan cao cấp nhất của Triêu Tiên cung đều nằm trên người chưởng môn ngươi, không biết là những phương thuốc luyện đan thế nào?"
Ngươi còn không hết hi vọng? Thủy Minh Thanh dừng một chút nói: "Không sai, chưởng môn tùy thân mang theo. Có người nói phương thuốc luyện đan này luyện chế ra toàn là kim đan đoạt thiên địa tạo hóa, thần hiệu phi phàm. Bất quá cho dù có phương thuốc cũng vô dụng, bởi vì tiên thảo luyện chế kim đan đều chỉ có thể gặp mà không thể cầu, thật không thể tìm được đủ tiên thảo để khai lô luyện chế. Dược huynh, ngươi đừng đánh chủ ý với những phương thuốc luyện kim đan này nữa, tu vi của chưởng môn chúng ta cao thâm, muốn từ trên người hắn lấy được phương thuốc luyện đan thật là chuyện không có khả năng."
Dược Thiên Sầu khẽ gật đầu không nói, điều này hắn biết, những chưởng môn đại phái bài danh hàng đầu như vậy, tu vi đại khái đều đã đạt tới Tiên Đế kỳ, dù không đạt tới thì tu vi cũng còn cách không xa. Muốn đến gần bọn họ cũng đã trắc trở, huống chi còn muốn trộm vật trên người họ, trừ phi ngươi có năng lực giết chết họ, hoặc họ nguyện ý chủ động giao ra thì còn được, thế nhưng hai loại tình huống này cũng không quá khả năng xuất hiện.
Ngay trong lúc hai người đang nói chuyện với nhau, ở lầu một của Thiên Hạ thương hội, Đỗ Phong và Hỏa Vân Long đã cùng nhau đến bái phỏng Dược Thiên Sầu, nhưng làm hai người không biết nói gì chính là, bọn họ được thông báo Dược Thiên Sầu không có mặt tại Thiên Hạ thương hội, cũng không biết đã đi đâu, hơn nữa ngày về không định. Rơi vào đường cùng, hai người không thể làm gì khác hơn là đi trở về.
"Vậy ngươi phải có đầy đủ điều kiện gì mới được tiến vào vấn Kinh Các?" Dược Thiên Sầu thân thiết hỏi.
Thủy Minh Thanh bị hắn hỏi đến da đầu có chút tê dại, gương mặt khổ sở nói: "Ta thực sự không có biện pháp đi vào, trừ phi tu vi ta đột phá Hóa Thần kỳ đạt tới Tiên cấp, nhưng cho dù là như vậy, có khả năng tiếp xúc được phương pháp luyện đan cũng chỉ là bình thường mà thôi."
Dược Thiên Sầu "nga" một tiếng lại hỏi: "Địa hình bên trong vấn Thiên Các rất phức tạp sao?"
"Không biết, ta chưa từng đi qua." Thủy Minh Thanh nhược nhược hỏi: "Dược huynh, ngươi không phải muốn kêu ta đi vào trộm chứ? Ở trong đó dù là có đánh chết ta cũng không vào được đâu."
"Ha hả, không được thì thôi, ta sao có thể miễn cưỡng ngươi. Được rồi, chừng nào ngươi quay về Triêu Thiên cung?" Dược Thiên Sầu cười ha hả hỏi.
Nghe nói như thế, Thủy Minh Thanh nhất thời thở phào nhẹ nhõm, cười nói: "Phỏng chừng chờ thêm vài ngày, nếu như Tiên cung thực sự không truy cứu chuyện của ngươi, ta sẽ đi trở về."
"Như vậy sao." Dược Thiên Sầu lý giải gật đầu, lập tức thò tay vào túi trữ vật chiêu bài lục lọi một trận, mò ra nhe răng nhếch miệng sầu mi khổ kiểm, chỉ thấy hắn lấy ra một pho tượng phật bằng hoàng kim cỡ bàn tay, đưa cho Thủy Minh Thanh: "Thứ này tặng cho ngươi."
Thủy Minh Thanh ôm kim phật vuốt ve, phát hiện là một pho tượng điêu khắc hoàng kim phổ thông, ngoại trừ tạo hình kỳ quái một chút, không nhìn ra địa phương gì đặc thù, hắn hồ nghi nói: "Đầu trọc? Đây là tạo hình nhân vật gì? Dược huynh tặng ta
Ữiứnày làm gì?"
Dược Thiên Sầu ha ha cười nói: "Thứ này sau khi ngươi mang về, đem cung phụng trong gian phòng ngươi sinh sống hàng ngày, có thể giúp ngươi gặp dữ hóa lành, trừ tà tị tai. Xem như là lễ vật ta tặng cho ngươi đi."
Thủy Minh Thanh ngấn ra, không khỏi ôm kim phật tỉ mỉ tìm kiếm, kết quả cũng không nhìn thấy dấu vết gì, nửa tin nửa ngờ hỏi: "Vật này có công hiệu thần kỳ như
Vậy?"
"Ai, thà rằng tin là có chứ không thề xem là không, xem như là vật may mắn." Dược Thiên Sầu thuận miệng nói cho có lệ.
"Được, như vậy phải tạ ý tốt của Dược huynh. Ta cũng không tiện ở lâu, sư phụ còn đang chờ ta hồi báo." Thủy Minh Thanh đứng lên cáo từ. Dược Thiên Sầu cũng không giữ lại, đưa hắn đến ngay cửa thang lầu, nhìn Thủy Minh Thanh đi xuống lầu cũng không quên phất tay căn dặn: "Thủy huynh đừng quên đem vật này đặt trong phòng ở, ngàn vạn lần phải nhớ kỹ có thể trừ tà tránh tai."
Thủy Minh Thanh ngẩng đầu thâm tình nhìn hắn, cảm động có chút nói không ra lời, chỉ cắn môi chắp tay chào hắn, sau đó dứt khoát đi xuống lầu...
Mắt thấy Thủy Minh Thanh biến mất dưới lầu, Dược Thiên Sầu thò tay phải để sau lưng đưa rạ, trên mặt hiện lên thần tình đau lòng. Chỉ thấy đầu ngón tay trở bị phá một lỗ nhỏ, còn có vết máu chưa khô, sau đó đặt trong miệng mút một hơi, nói thầm: "Thật khờ, trực tiếp nhét một viên ngân cầu vào tượng phật không phải xong." Hắn mắng không phải ai khác, mà là chính hắn, chỉ vì hắn vừa đưa một giọt máu dung nhấp vào trong kim phật kia.
Thủy Minh Thanh rời khỏi Thiên Hạ thương hội cũng không quay về phân đà Triêu Thiên cung, mà là trực tiếp đi tới phân hội của Vạn cổ Thông. Vừa tới, có người liền dẫn hắn đi vào, không chỉ có sư phụ hắn Á Phu Tử, Đỗ Khai Nhân và Hỏa Luyện Thanh đều có mặt, còn có Đỗ Phong và Hỏa Vân Long từng bị ăn bế môn canh lúc đến Thiên Hạ thương hội khi nãy.
Vạn Linh lúc này cũng có vẻ an tĩnh, một mình đứng sang một bên, cũng không đứng cùng một chỗ với đám lão nhân, cũng không đứng chung với mấy người trẻ tuồi, chỉ lẳng lặng nghe bọn họ thương nghị sự tình. Thỉnh thoảng Vạn Cách Di lại nhìn qua nàng, cũng không quá tham dự vấn đề bàn bạc của mấy người Đỗ Khai Nhân. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - truyenfull.vn
Vừa thấy Thủy Minh Thanh đi vào, ánh mắt mấy người toàn bộ đều trành tới, Á Phu Tử có chút khẩn cấp hỏi: "Mình Thanh, có từng gặp được Dược Thiên Sầu?"
Thủy Minh Thanh ngần người, không biết vì sao sư phụ lại hỏi như vậy, không phải mình vừa đi gặp Dược Thiên Sầu về hay sao? Đương nhiên là gặp được. Hắn không biết ngay lúc Á Phu Tử phái hắn đi không bao lâu, Đỗ Khai Nhân và Hỏa Luyện Thanh cũng phái chính nhi tử mình đi xem tình huống, ai biết lại ăn phải bế môn canh (ý nói tới nhà ko được tiếp đón) của Dược Thiên Sầu. Thủy Minh Thanh hành lễ nói: "Gặp được, hai người chúng ta vừa hàn huyên một hồi."
Á Phu Tử nghe vậy liếc mắt nhìn những người khác, trong thần tình có vẻ có chút tự đắc, đệ tử của hắn không hổ giao tế rộng khắp, trong phương diện xử lý quan hệ nhân tế so với người khác luôn mạnh hơn, chí ít giỏi hơn nhi tử của Đỗ Khai Nhân và Hỏa Luyện Thanh, nhi tử của hai người bọn họ cũng là bằng hữu của Dược Thiên Sầu, thế nhưng lại không được người ta tiếp đón.
Đỗ Khai Nhân và Hỏa Luyện Thanh nhìn nhau, không khỏi cùng hừ lạnh, Đỗ Khai Nhân cười lạnh nói: "Xem ra Dược Thiên Sầu bởi vì lần trước ăn bế môn canh của chúng ta, hiện tại lập tức trả lại, lá gan thật ra không nhỏ, thật đúng cho rằng mình là đại nhân vật."
Thủy Minh Thanh nghe được nghi hoặc, nhưng không nói gì. Thần tình trên mặt Đỗ Phong có chút xấu hổ, Dược Thiên Sầu bỏ qua mặt mũi mình, nhiều ít chọc cho phụ thân của hắn có chút căm tức. Hỏa Vân Long nhiều ít có chút đồng cảm, hai huynh đệ bà con nhìn nhau, cũng không nói gì.
Trái lại Vạn Cách Di ha hả cười nói: "Lá gan hắn vốn đã không nhỏ, bằng không cũng sẽ không đi trêu chọc Tuyệt Tình cung." Nói ra nhiều ít có chút vị đạo trêu chọc, ra vẻ như đang nói, người ta ngay cả Tuyệt Tinh cung còn không sợ, sao lại đi sợ Linh Tu môn của ngươi.
Á Phu Tử cũng cười ha hả phất phất tay, hỏi Thủy Minh Thanh: "Dược Thiên Sầu nói như thế nào? Lẽ nào người của Tiên cung không tìm hắn phiền phức?"
"Đệ tử hỏi hắn việc này, hắn nói vốn không có chuyện gì, là do đệ tử suy nghĩ nhiều, lo sợ không đâu mà thôi." Thủy Minh Thanh trả lời.
Á Phu Tử nhăn mày nói: "Như vậy thật kỳ quái, lẽ ra chuyện như vậy Tiên cung không có khả năng không có chút động tĩnh nào, xem ra Dược Thiên Sầu đúng là có vài phần năng lực, chuyện như vậy cũng có thể hóa giải."
"Hắn có năng lực cũng không ảnh hưởng được tới Tiên cung." Đỗ Khai Nhân hừ lạnh nói: "Một vầng trăng sáng nhô cao chiếu, thanh dực ngọc sí ảnh tương tùy. Á huynh chớ quên, ngày xưa Đại mình Luân vốn là bằng hữu thân thiết với Vi Xuân Thu và Vân Bằng, nếu như ta không đoán sai, lần này sở dĩ Dược Thiên Sầu có thể bình yên qua ải, sợ rằng do Đại mình Luân nể mặt mũi của Vi Xuân Thu và Vân Bằng mà giúp đại ân. Bằng không việc này chỉ sợ Tiên cung cũng đã phản ứng, bởi vì đã có Đại mình Luân xử lý."
Á Phu Tử hơi gật đầu, lập tức lại lắc đầu: "Tiên Đế đối với Vạn Kiếm Ma Quân rất là kiêng kỵ, chuyện như vậy Đại mình Luân làm sao đủ khả năng giúp đỡ? Nếu Tiên Đế không lên tiếng, Đại mình Luân cũng không dám làm chủ a."
Lời này vừa nói ra càng làm mấy người thêm nghi hoặc, thế nhưng nghĩ tới nghĩ lui đều nghĩ không ra nguyên nhân. Duy nhất Vạn Linh luôn cười nhẹ, nàng tự cho mình mới là người hiểu rõ ràng nhất, trong lòng càng thêm khẳng định Dược Thiên Sầu chính là mật thám thân tín của Tiên Đế.
Mà Vạn Cách Di thỉnh thoảng luôn quan tâm tới nàng nhìn thấy nét cười kia, trong lòng không khỏi hơi rùng mình. Nhớ tới lúc trước khi Dược Thiên Sầu nhờ mình làm người dẫn tiến, kết quả kinh động Vạn Bác Thánh, câu nói của Vạn Bác Thánh đến hiện tại hắn vẫn còn nhớ rõ, Vạn Bác Thánh từng nói: "Sau này tận lực không nên trêu chọc hắn, người này bối cảnh rất sâu." Lại thêm lần này Vạn Bác Thánh và Vạn Linh đối với việc này luôn không cho là đúng, tựa hồ đã sớm biết được Dược Thiên Sầu không có việc gì, quả nhiên Dược Thiên Sầu không có chút chuyện nào...
Từ suy tư thật kỹ, một ý niệm trong đầu chợt hiện lên, Vạn Cách Di thất kinh, điều gì cũng không cần nói, bối cảnh của Dược Thiên Sầu chính là Tiên cung cũng là sự giải thích, ngoại trừ lời giải thích này, không còn lý do nào khác.
Sau một trận trầm mặc, Vạn Cách Di pha trò nói: "Nếu không nghĩ ra thì không cần nghĩ nữa, dù sao không có việc gì đối với mọi người cũng đều là chuyện tốt, không bằng trò chuyện về việc khác...Tiếp qua vài ngày chính là ngày đại hôn của Tiên cung ngoại vụ đại thống lĩnh Ô Hùng, nói vậy đến lúc đó sẽ nhộn nhịp, không biết sẽ có bao nhiêu môn phái đến chúc mừng?"
Mấy người nhìn nhau không nói gì, hiện tại nào có tâm tư nói chuyện này với hắn, nếu chuyện của Dược Thiên Sầu đã qua, phải lập tức hướng tông môn bầm báo, miễn cho tông môn lo lắng mới là chính sự. Đỗ Khai Nhân dẫn đầu đứng dậy nói: "Ta còn có việc, đi trước một bước." Hắn dẫn đầu, Hỏa Luyện Thanh và Á Phu Tử cũng lần lượt đóng dậy cáo từ, đảo mắt trong phòng chỉ còn lại Vạn Cách Di và Vạn Linh.
Lúc này trong Thiên Hạ thương hội Dược Thiên Sầu cũng vừa nhận được hai thiệp cưới ánh vàng rực rỡ, là thiệp cưới do Ô Hùng và Mục Thiên Kiều ký tên, mời hắn đi Cực Lạc Tiên Cảnh tham gia đại hôn điển lễ của hai người, nói thông tục một chút chính là mời đến uống rượu mừng. Nhưng tấm thiệp cưới còn lại là đưa cho Lộ Nghiên Thanh, điều này làm cho Dược Thiên Sầu cảm thấy ngoài ý muốn, không nghĩ tới hai nữ nhân ở trong một gian phòng trà trộn một đêm, lại sản sinh cảm tình...