Tinh Thần Châu

Chương 894: Ô Hùng trúng kế




Ô Hùng nhìn thoáng qua nội dung bên trong miếng ngọc điệp, trong khoảng thời gian ngắn cũng vô pháp nhìn ra thứ gì. Nhưng tin tưởng Đại mình Luân sẽ không làm giả đồ vật này nọ, để hồ lộng Tiên Đế. Theo sau đem miếng ngọc điệp trả về cho Đại mình Luân, diễn cảm bất hảo nói: "Đại mình Luân, ngươi nói với ta những lời này là có ý gì? Hay là ngươi đang muốn uy hiếp ta?"
 
"Ngươi nói đi đâu vậy, ngươi nghĩ rằng ta muốn uy hiếp ngươi sao?" Đại mình Luân thu hồi miếng ngọc điệp, khẽ thở dài nói: "Ta chỉ muốn cảnh báo để ngươi chuẩn bị tâm lý trước thôi, tránh để ngay sau kết hôn sẽ bị liên lụy. Nếu tình huống không đúng, sau khi ngươi quay về nên buông hay không buông, thì cứ suy nghĩ kĩ càng. Chỉ là một nữ nhân mà thôi, trong thiên hạ này có rất nhiều nữ nhân, bằng vào thân phận của ta và ngươi, muốn nữ nhân như thế nào là lại không có đây? Ô huynh, ngươi tốt nhất là đem nàng giết đi, làm cho Tiên Đế chứng kiến được lòng trung thành của ngươi. Dù sao các ngươi nhận thức chưa lâu, làm như thế có thể cởi bỏ hết thảy mọi hoài nghi đang quấn lên trên người của ngươi."
 
Hắn nói xong còn vươn tay làm ra dấu cắt cổ. Diễn cảm trên mặt Ô Hùng nháy mắt đen lại, thần tình run rẩy nhìn chằm chằm vào Đại mình Luân, trầm giọng nói: "Ý của ngươi ta muốn ta giết nữ nhân của mình?"
 
"Ô huynh nói quá lời, nếu như là nữ nhân của người thì làm sao ta dám nói như vậy?" Đại mình Luân khoát tay, làm ra tư thế nam nhân đại trượng phu cái gì nên đoạn thì phải đoạn, nghiêm trang giải thích: "Nàng không phải còn chưa gả cho ngươi hay sao? Thân phận của nàng lúc này còn chưa chính thức là nữ nhân của ngươi ah!"
 
Song quyền dưới ống tay áo của Ô Hùng thoáng run rẩy, híp mắt nhìn chằm chằm vào Đại mình Luân, nói: "Vậy sao ngươi không sợ liên lụy, mà tình nguyện mạo hiểm đến diện kiến Tiên Đế, xin cho Vi Xuân Thu cùng Vân Bằng thoát khỏi hiềm nghi?"
 
"Đây là hai sự tình hoàn toàn khác nhau. Ngươi không nghe câu huynh đệ như tay chân, nữ nhân như quần áo hay sao?" Đại mình Luân liếc mắt nhìn song quyền bao phủ dưới ống tay áo Ô Hùng, vân đạm phong khinh nói: "Quần áo có thể thay đổi, nhưng chân tay thì không thể cắt bỏ!"
 
"Hay cho câu nói quần áo có thể thay đổi, nhưng chân tay thì không thể cắt bỏ! Quả nhiên là nam tử đại trượng phu thế gian hiếm thấy, chẳng trách Tiên Đế lại giao Liên mình Thương Hội cho ngươi chấp chưởng." Ô Hùng hừ lạnh nói: "Nhưng ngươi tính bảo lãnh cho hai người kia như thế nào ở trước mặt Tiên Đế?"
 
Đại mình Luân diễn cảm ngưng trọng nói: "Cúc cung tận tùy làm trọn bổn phận của mình tước. Sau đó ta mới đem tính mạng của mình hướng Tiên Đế cam đoan, cam đoan Vân Bằng cùng Vi Xuân Thu trước kia cũng không biết Dược Thiên Sầu có khả năng khu sử vạn thanh phi kiếm."
 
Ô Hùng nghe xong thì gật đầu, chắp tay sau lưng chậm rãi bước quanh người Đại mình Luân. Trải qua một phen cân nhắc xong, đứng trước mặt Đại mình Luân híp mắt, gằn từng chữ nói: "Mình Luân huynh, thứ cho ô mỗ không tán đồng với câu nói nữ nhân thay như quần áo lúc trước của ngươi! Bắt đầu từ ngày đính hôn, Mục Thiên Kiều đã trở thành nữ nhân của ta, ta sẽ không để cho bất luận kẻ nào động tới một đầu ngón tay của nàng. Bất kể là ai muốn động tới nàng, trừ phi bước qua thi thể của ta. Nếu không, cho dù là ai cũng không thể động tới nàng, ngay cả Tiên Đế cũng không thể!"
 
Đại mình Luân nghe xong mà không khỏi níu lưỡi, theo sau nhanh chóng đưa mắt nhìn bốn phía xung quanh, liên tục khoát tay nói: "Ô huynh đừng nói bậy! Nếu bị người khác nghe thấy, thì sẽ rất phiền phức."
 
"Ta dám nói ra mà còn sợ phiền phức hay sao? Nếu ngay cả nữ nhân của mình còn bảo hộ không dứt, chẳng sợ quyền cao chức trọng tới mức nào, bất quá cũng vĩnh viễn chỉ là một con người nhu nhược, không còn thể diện sống trên cõi đời này nữa?" Ô Hùng chỉ thẳng tay vào Đại mình Luân oang oang giáo huấn một phen.
 
Theo sau bước dấn tới trước mặt Đại mình Luân, không nhanh không chậm nói: "Mình Luân huynh trọng tinh trọng nghĩa huynh đệ, Ô Hùng này ghi khắc trong lòng.
 
Ta và ngươi kết giao nhiều năm, nhưng sao ta cảm thấy ở trong lòng ngươi, ta như thế nào đều không bằng Vi Xuân Thu cùng Vân Bằng nhỉ? Phải chăng ngươi xưa nay không coi ta là huynh đệ?"

 
Đại mình Luân kinh ngạc đáp: "Ô huynh sao nói như thế? Nếu ta và ngươi không phải là huynh đệ. Như thế nào ta dám ở trong này khuyên can ngươi?"
 
"Vậy sao Vi Xuân Thu cùng Vân Bằng gặp nạn, ngươi dám bỏ tánh mạng của mình ra để bảo lãnh cho bọn hắn, mà ta gặp phiền toái thì ngươi lại khuyên giải ta vứt bỏ đi nữ nhân của mình? Đây là việc huynh đệ có thể làm hay sao?" Ô Hùng nghiến răng nghiến lợi nói: "So sánh cùng hai người kia, nếu đồng dạng coi ta là huynh đệ, vì sao ngươi lại bên trọng bên khinh như thế?"
 
Lúc này Đại mình Luân khẽ chau mày, trầm giọng nói: "Ta đánh cược tánh mạng bảo lãnh cho hai người kia, cũng có thể bào lãnh nữ nhân của ngươi, giúp ngươi giải trừ phiền toái. Nhưng mấu chốt chính là, ta không thể nào bảo lãnh nổi nữ nhân của ngươi ở trước mặt Tiên Để ah! Nếu làm như vậy, ngược lại càng khiến cho Tiên Đế hoài nghi lên trên đầu của ngươi, đây không phải là muốn gia hại ngươi sao?"
 
"Ngươi đã có lòng này, cần gì phải bỏ gần cầu xa." Ô Hùng liếc mắt quan sát bốn phía, trên mặt nổi lên dáng tươi cười truyền âm nói: "Ngươi không phải nói đã kiểm tra qua, Dược Thiên Sầu xác nhận hắn và Vạn Kiếm Ma Quân không có quan hệ gì sao? Hơn nữa trên tay ngươi còn có pháp quyết tu luyện của Dược Thiên Sầu có thể làm chứng."
 
"Có ý tứ?" Đại mình Luân hồ nghi hỏi. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL
 
Ô Hùng truyền âm nói: "Thái độ làm người của Tiên Đế ngươi biết rõ ràng, nếu như ngươi muốn thuận lợi bảo hội Vi Xuân Thu và Vân Bằng chỉ sợ rất khó, hơn nữa ngay chính ngươi cũng có nguy hiểm tính mạng, ta có một biện pháp tốt hơn một chút. Không ngại thừ xem sao, có lẽ có thể miễn trừ được nguy cơ của chúng ta."
 
Ánh mắt Đại mình Luân sáng lên, cũng truyền âm nói: "Đã có biện pháp thì quá tốt."
 
Ô Hùng cười truyền âm nói: "Trước tiên ngươi hãy làm như giải quyết việc chung, không nên vì bảo hộ cho Vi Xuân Thu và Vân Bằng mà nói gì trước, chỉ nhắc tới chuyện Dược Thiên Sầu ngự vạn kiếm, sau đó nói trải qua sự tra xét của ngươi, đã xác nhận Dược Thiên Sầu và Vạn Kiếm Ma Quân không có quan hệ gì, mà ta bởi vì lúc Thần Khư Cảnh mở ra từng tiếp xúc qua với Dược Thiên Sầu, cho nên sẽ nhân cơ hội này xen lời vào nói, giúp Dược Thiên Sầu nói vài lời hữu ích, Tiên Đế không phải kẻ ngu si, chúng ta chỉ cần nói như vậy, hắn tự nhiên sẽ hiểu được chúng ta không có lòng riêng, chỉ cần không đem sự tình làm rõ, cũng sẽ không tổn hại đến phong cách hành sự của hắn, cũng sẽ không ảnh hưởng tới sự sát phạt quả đoán của hắn, hơn nữa chúng ta thuần phục hắn nhiều năm như vậy, có lẽ việc này cứ như vậy mà xong thôi."
 
Kỳ thực đây chính là chuyện mà Đại mình Luân lao lực bao tâm tư muốn đi làm, bởi hắn sợ một mình hắn không đủ phân lượng, cho nên mới quanh co lòng vòng kéo cả Ô Hùng đi vào, bằng sự hiểu biết của hắn đối với Ô Hùng, quả nhiên Ô Hùng đã trúng kế của hắn.
 
Trong lòng Đại mình Luân mừng thầm, nhưng trên mặt vẫn làm ra vẻ lo lắng nói: "Như vậy được không? Không bằng chúng ta thẳng thắn làm rõ sự tình, ta bảo chứng Vi Xuân Thu và Vân Bằng, ngươi bảo chứng cho nữ nhân của ngươi, có lẽ hắn sẽ xem công lao hiệu lực của chúng ta nhiều năm mà mở một mặt."
 
Hắn nói chuyện này cũng không hề đề cập tới Dược Thiên Sầu, trên thực tế mục đích của hắn là tới đây bảo mệnh cho Dược Thiên Sầu vì không còn biện pháp nào khác, nếu như Vi Xuân Thu đã nói Dược Thiên Sầu đối với hắn rất trọng yếu, chính mình cũng chỉ có thể làm hết sức.
 
Kỳ thực Đại mình Luân là một người rất trọng tình trọng nghĩa, nhưng hắn biết ở tại Tiên giới muốn đặt chân sinh tồn thì cần phải dùng thủ đoạn vẫn là tránh không được, mặc dù thủ đoạn dùng trên người huynh đệ bằng hữu cũng không thích hợp, thế nhưng có thể tận lực lớn nhất bảo trụ được mọi người mới là trọng yếu nhất.
 
Hắn là người có năng lực điển hình này, có thủ đoạn, có mưu kế, thậm chí còn ngoan độc, cũng bởi vì hắn có loại năng lực này, Kim Thái mới chọn hắn, để cho hắn đến chấp chưởng Thương Hội Liên mình, nhưng hắn lại là người vì bằng hữu huynh đệ mà hao phí hết tâm huyết cũng không cần sự hồi báo.
 
Một khang nhiệt huyết giấu kín trong lòng, yên lặng đi làm, vì thế hắn cảm thấy trên con đường tu tiên sẽ không tịch mịch, sẽ không để cho năm tháng vô tình biến mình trở thành người lạnh lùng, so với người khác hắn càng hiểu rõ, tiên đồ chầm chậm, đi một mình có bao xa, tu vi cao tới đâu cũng chỉ là cô độc tịch mịch.
 
Mà loại bằng hữu như Vi Xuân Thu và Vân Bằng có thể tùy thời liều cả tính mạng mình vì bằng hữu thì không thể thiếu được, dọc theo đường tu tiên có bọn họ đi theo làm bạn thật sự rất tốt, tuy rằng bọn họ là thú, hắn là người, thế nhưng có đôi khi thú so với người còn trọng tình cảm nhiều hơn, có một bằng hữu như vậy, chỉ sợ mất đi cũng không còn nữa, cho nên Đại mình Luân chỉ muốn tận hết năng lực của mình đi bảo hộ bọn họ.
 
Bởi vì dạng bằng hữu này là một đường đi tới, trải qua thời gian và các loại đau khổ khảo nghiệm, mọi người đều hiểu rõ có thể tìm được người bằng hữu làm cho mình yên tâm giao sau lưng cho họ, ở tại Tiên giới rất ít khả năng tìm thấy. Người có tu vi thấp nguyện ý giao kết bằng hữu với ngươi sẽ có rất nhiều, nhưng có lẽ chỉ vì muốn tìm một chỗ dựa vững chắc, tu vi binh đẳng thì lộ vè ngươi lừa ta gạt, tu vi cao hơn lại đại khái chẳng đáng giao tiếp với ngươi. Chí ít có một điều Đại mình Luân tin tưởng, nếu bản thân hắn gặp phải chuyện gì phiền phức, không cần phải nói gì, Vi Xuân Thu và Vân Bằng sẽ chủ động đánh liều tính mạng đi bảo hộ mình, cùng mình sóng vai chiến đấu cho đến chết.
 
Ô Hùng nghe vậy nhíu mày nói: "Ngươi có khi nào đã gặp qua hắn sẽ khai một mặt võng? Hắn thống lình toàn Tiên giới nhiều năm như vậy, luôn luôn thiết huyết vô tình, nếu ngày hôm nay mở một mặt với chúng ta, sau này sẽ có người cũng cầu hắn khai một mặt, đến lúc đó nếu hắn không làm như vậy, nhân tâm sẽ rối loạn, còn làm sao thống trị? Lẽ nào bảo hắn thật sự giết sạch toàn bộ người trong Tiên giới? Cho nên chúng ta phải cho hắn một lý do để mở một mặt đó, ngàn vạn lần không thể làm quá rõ, như vậy mới có cơ hội bước lui. Nói đi nói lại, nếu như hắn có thể buông tha người của ngươi và ta mà tha cho Dược Thiên Sầu, nhưng nếu hắn kiên quyết phải giết, vậy chúng ta cũng không còn biện pháp, chỉ cầu hắn giờ cao đánh khẽ, nhưng đó phải xem là biện pháp cuối cùng hãy làm."
 
Người có thề hỗn tới địa vị như hai người trong Tiên giới, cả đám cũng không phải người giản đơn, lời nói và việc làm đều có mưu tính sâu xa.
 
Trong lòng Đại mình Luân chợt thở ra một hơi, nguyên bản hắn chỉ mong kéo được Ô Hùng cùng đi một lúc, bởi vì hai người dù sao cũng có phân lượng hơn một người, dù sao đều là hai gã thủ hạ đắc lực của Tiên Đế, ai biết Ô Hùng càng nghĩ được sâu xa hơn, biện pháp cũng chu toàn hơn.
 
Ai, lần này xem như xin lỗi Ô Hùng, gương mặt Đại mình Luân ngưng trọng gật đầu nói: "Được, theo ý ngươi mà làm."
 
Ô Hùng chậm rãi thở một hơi, hai người lập tức bước ra Chính Thiên Môn hóa thành lưu quang bay đi...
 
Mà lúc này Dược Thiên Sầu còn đang ở trong Thiên Hạ thương hội suy tính làm sao phát triển thế lực của mình lớn mạnh, thản nhiên tự đắc suy nghĩ về mộng đẹp của mình. Không hề hay biết vì mình gây náo loạn, huyên không biết bao nhiêu người cũng bị theo liên lụy, cả đám cuộc sống khó an, còn phải hao hết tâm tư đi giải quyết phiền phức do hắn gây ra.
 
Dùng câu kết luận của Võ Tứ Hải trong tứ đại gia tộc mà nói, người này là một gây họa tinh, đi tới đâu, nơi đó sẽ không được tự tại. Nhưng làm cho Võ Tứ Hải nghĩ không ra chính là lúc này Dược Thiên Sầu đã gây tai họa tới tận Tiên giới, đang có một đám người vì cử chỉ vô tâm của hắn mà thấp thỏm lo âu...
 

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.