Tinh Thần Châu

Chương 881: Không thể nhịn được nữa




Lam Hạo, Hứa Hữu Thường, Bảo Đồ Hưng, Ninh Tử Tầm vẻ mặt phức tạp nhìn nhau, chỉ một lát sau, ngoài cửa lớn đã tuôn ra một đại đội người, nhất là Thanh Dực Bức Vương Vi Xuân Thu, ánh mắt không chút hảo ý đang đánh giá bọn hắn từ trên xuống dưới, làm cho bọn hắn vừa định mở miệng đã nói không nên lời.
 
"Ngươi nhận thức bọn hắn?" Vi Xuân Thu quay đầu lại hỏi. Nguồn truyện: Truyện FULL
 
Thấy Dược Thiên Sầu khẽ lắc đầu tỏ vẻ không biết, lập tức quay mặt lại dựng râu trừng mắt nói: "Hỗn đản chỗ nào tới, chạy tới noi này hô loạn cái gi?"
 
Tren mặt Phượng Cửu Như nổi lên vẻ cười lạnh, Lam Hạo đứng phía dưới hít sâu một hoi nói: "Bốn người chúng ta chính là chưởng môn Hồ Quang tứ đảo, không khéo nhìn trúng vùng đất trù phú của Thiên Hạ thưong hội, cho nên đặc biệt hưóng chưởng môn Dược Thiên Sầu của Thiên Hạ thương hội khiêu chiến."
 
Lời này nói ra lập tức khiến cho một trận xôn xao, có người nhận thức Kền biết bọn hắn luôn luôn giống như thiên lôi Tuyệt Tình cung sai đâu đánh đó, lại nhanh chóng nhìn về phía Phượng Cừu Như trên không trung, nhiều ít hiểu được là chuyện gì xảy ra. Dược Thiên Sầu cũng ngẩn ra, không nghĩ tới chuyện phiền toái này lại đưa tới trên người mình.
 
Vi Xuân Thu nhìn bốn người tra xét một chút, phát hiện đều có được tu vi Thượng Tiên hậu kỳ, lúc này Kên tục cười lạnh nói: "Biết ta ở trong này, không ngờ còn dám chạy tới quấy rối, ta tin rằng các ngươi cũng không có lá gan lớn như vậy, thành thật khai báo, là ai sai khiến các ngươi tới?"
 
Lời này lập tức nhắc nhở mọi người, tất cả mọi người đều nhìn về phía Phượng Cừu Như đứng trên không trung. Ninh Tử Tầm ôm quyền nói: "Nghe đại danh Vi bức vương đã lâu, bốn người chúng ta nào dám tới quấy rối. Chính là nhìn trúng vùng đất trù phú của Thiên Hạ thưong hội, lại thêm tu vi Dược chưởng môn không cao, mà bốn chúng ta là nghèo, không mua nổi đỉnh núi, bất đắc dĩ tiến đến khiêu chiến Dược chưởng môn."
 
Lời nói rất trực tiếp, Dược Thiên Sầu trợn mắt xem thường, tuy rằng đoán được là Phượng Cửu Như ở sau lưng giở trò, nhưng rõ ràng cho là tnình dễ khi dễ. Vi Xuân Thu nghe vậy giật mình, có chút nhịn không được nén cười nhìn Dược Thiên Sầu. Lĩnh chủ các nước cũng đã được nghe nói chuyện khiêu chiến chưởng môn, trong mắt ẳn giấu vẻ lo lắng đưa mắt nhìn nhau.
 
Hứa Hữu Thường ôm quyền nói: "Dược chưởng môn, xin lỗi! Mời theo chúng ta đi một chuyến đến Sinh Tử Cương đi!"
 
Noi gọi là Sinh Tử Cương, chính là một địa phương duy nhất có thể động thủ đánh nhau trong Mê Huyễn Tiên Thành, mục đích chính là cấp noi sử dụng cho chưởng môn các phái khiêu chiến. Lúc trước thương hội liên minh thiết trí noi như vậy không ít người cảm thấy nghi hoặc, vì sao không cho phép người đánh nhau trong Mê Huyễn Tiên Thành, lại cho phệp chưởng môn các phái khiêu chiến?
 
Ánh mắt mọi người đều tập trung trên người Dược Thiên Sầu, đám người Á Phu Tử nhìn nhau bát đắc dĩ, cũng không nghĩ tới sẽ gặp phải loại chuyện này, bọn hắn cũng không có cách nào ngăn cản. Bời vì đây là quy củ của Mê Huyễn Tiên Thành, các chưởng môn khiêu chiến nhau không cho phép những người khác nhúng tay.
 
Đối mặt sự khiêu chiến trắng trợn như thế, hơn nữa còn là thương hội Kên minh cho phệp, Dược Thiên Sầu hoàn toàn hết chỗ để nói, lặng lẽ truyền âm hỏi Vi Xuân Thu: "Tu vi bốn người này thế nào?"
 
"Tu vi không cao, đều có được tu vi Thượng Tiên hậu kỳ." Trong lời nói của Vi Xuân Thu mang theo vẻ xem thường.
 
Mẹ nó! Đối với ngươi mà nói đưong nhiên không cao...Dược Thiên Sầu ho khan một tiếng, hướng bốn người Lam Hạo phất tay nhẹ nhàng nói: "Tốt lắm! Tất cà giải tán đi! Ta cự tuyệt nhận sự khiêu chiến của các vị."
 
Lời này vừa nói ra, bốn phía noi noi một mánh im ắng, đều lộ ra ánh mắt khó thể tin nhìn hắn, loại chuyện này ở Mê Huyễn Tiên Thành vẫn là lần đầu nghe nói, người này còn thật không sợ mất mặt, bao nhiêu người đều đang tận mắt nhìn thấy!
 
Dược Thiên Sầu căn bản không có một chút áp lực, tiếp tục hướng mọi người phất tay nói: "Hoan nghênh mọi người đến Thiên Hạ thương hội cổ động, mọi người nên làm gì thì làm gì, hôm nay Thiên Hạ thương hội lấy tiên thảo làm chủ động, toàn bộ giá trị tiên thảo giảm nửa giá thành, hoan nghênh mọi người phóng tay thu mua." Lĩnh chủ các nước đối với việc này cũng không bị áp lực, sôi nổi bày ra hồng hoa trên ngực mình, nhìn mọi người đưa tay nói: "Mời vào trong.., mời vào trong."
 
Mọi người đưa mắt nhìn nhau, phát hiện quả nhiên chỉ cần bỏ được mặt mũi, sự tình gì đều dễ làm. Phiền toái chỉ một chút liền giải quyết, đều nườm nượp đi vào bên trong. Vẻ mặt Vi Xuân Thu quái dị nhìn chằm chằm Dược Thiên Sầu, phát hiện biểu tình không cho là đúng trên mặt người này căn bản không giống như giả vờ, da mặt quả nhiên dày không như binh thường.
 
Bốn người Lam Hạo cũng không nghĩ tới sự tình lại có kết cục như vậy, sau thoáng há hốc mồm lại trở nên mừng rỡ như điên, đây là do chính Dược Thiên Sầu cự tuyệt khiêu chiến, không thể trách được bọn hắn. Lúc này bốn người quay đầu lại đưa mắt nhìn Phượng Cửu Như, lộ ra bộ dạng không còn cách nào, đều chuẩn bị ly khai.
 
Nào biết vẻ mặt Phượng Cửu Như vặn vẹo ở trên không trung lớn tiếng châm chọc nói: "Đường đường nhất phái chưởng môn, thế nhưng lại khiếp hãi sợ chết, ta xem Thiên Hạ thương hội của ngươi nên đóng cửa đi, miễn cho ở trong này mất mặt xấu hồ."
 
Một người dù có lý trí, nếu thẹn quá hóa giận, luôn sẽ làm ra chuyện không thể khống chế, lúc này Phượng Cửu Như chính là như thế, tựa hồ không đem Dược Thiên Sầu bầm thây vạn đoạn hoặc bắt hắn gây sức ép xấu hổ cùng cực thì ngụm ác khí trong lòng không thể phát tiết.
 
Sắc mặt bốn người Lam Hạo đại biến, mặc cho ai đều nghe ra Phượng Cửu Như đang kích Dược Thiên Sầu, trong phút chốc tất cả mọi người dừng lại nhìn về phía Dược Thiên Sầu.
 
Đối mặt ánh mắt từ bốn phương tám hướng nhìn tới, Dược Thiên Sầu cảm giác cả người không thoải mái, ho khan một tiếng hỏi Vạn Cách Di đang đứng bên người: "Vạn trưởng lão, ngươi cũng biết con người của ta ghét nhất đánh đánh giết giết, chẳng lẽ ta không tiếp thụ người khác khiêu chiến chính là mất mặt xấu hổ?"
 
Lĩnh chủ các nước đối với câu chán ghét đánh đánh giết giết của Dược Thiên Sầu vô cùng hoài nghi, nhưng mọi người là người một nhà tự nhiên sẽ không ai tiết lộ ra.
 
"Này..." Vạn Cách Di xấu hổ cười nói: "Đây thật sự khó mà nói, bất quá ngươi là chưởng môn thứ nhất cự tuyệt việc khiêu chiến tại Mê Huyễn Tiên Thành, ha ha! Ngươi yên tâm, loại chuyện này không ai có thể miễn cưỡng, tùy tâm là tốt rồi, tùy tâm là tốt roi!"
 
Dược Thiên Sầu "n" một tiếng tỏ vẻ lý giải, theo sau tiếp tục hướng mọi người phất tay nói: "Thỉnh mọi người vào trong, nên làm gì thì làm gì, không cần để ý chó điên cắn loạn bên ngoài."
 
Sự tình làm tới loại tình trạng này, nếu có cơ hội song phương khẳng định phải liều một sống một chết, chẳng quả đang ở Mê Huyễn Tiên Thành tất cả mọi người đều có điều cố kỵ, cho nên Dược Thiên Sầu nói chuyện cũng không có ý định cho Phượng Cửu Như mặt mũi. Mấu chốt nhất chính là, ngươi nể tình người ta cũng sẽ không cảm kích, chỉ biết lòng tham không đáy, Dược Thiên Sầu chưa bao giờ làm chuyện này.
 
Vẻ mặt mọi người quái dị nhìn về hướng Phượng Cửu Như bên ngoài không trung, biết lần này xem như hắn mất mặt lớn, chẳng những đã đánh mất mặt minh, mặt mũi Tuyệt Tình cung cũng đã ném đến rối tinh rối mù, chỉ sợ sau khi trở về Tuyệt Tình cung cũng sẽ không cho hắn quả ngon để ăn, đây rõ ràng làm hư hại sự tình a!
 
"Dược Thiên Sầu!" Trên không trung truyền đến tiếng quát chói tai, Phượng Cửu Như hùng hổ dọa người nói: "Sợ chết liền nói thẳng ra, không dám nhận khiêu chiến xem như nhận thua trước mặt mọi người, đừng nghĩ sẽ lừa dối qua được. Ngươi tránh thoát hôm nay, ta cam đoan ngày sau mỗi ngày đều có người tới cửa khiêu chiến, ngươi có bản lĩnh liền trốn cả đời, làm rùa đen rút đầu cả đời."
 
m thanh chấn khắp nơi, hắn rõ ràng đã thẹn quá hóa giận. Các phái đều kinh ngạc trành về phía hắn, đều có chút không nghĩ ra, sự tình rất rõ ràng, hắn càng làm việc
 
Giống như người đàn bà chanh chua sẽ càng thêm mất mặt, như vậy lại tội gì, Dược Thiên Sầu hiển nhiên sẽ không ứng chiến.
 
"Vương bát đản, xem ra thật đúng là nóng lòng chịu chết!" Vi Xuân Thu hừ hừ nói, trong mắt nổi đầy sát ý.
 
Dược Thiên Sầu bỗng nhiên quay đầu lại, cắn răng nói: "Đúng vậy, là hắn nóng lòng chịu chết!"
 
Lời nói vừa dứt, xuất ngoài ý muốn mọi người chính là Dược Thiên Sầu lắc mình trực tiếp lên tới không trung, đối mặt Phượng Cửu Như chỉ tay phẫn nộ quát: "Lão cẩu! Ngươi thật đúng là chán sống, đừng tưởng rằng lão tử không biết, mấy chưởng môn Hồ Quang tứ đảo rắm thí này chính là ngươi xui khiến tới. Lão tử có chiến hay không quản ngươi đánh rắm, không quen nhìn thì chạy trở về Tuyệt Tình cung của ngươi đi, cái quái gì! Tuyệt Tình cung như thế nào lại ra tro cặn như ngươi, cút! Đừng có ở trên địa bàn của lão tử làm mất mặt xấu hổ!"
 
Chưởng hình sử bão nổi! Lĩnh chủ các nước trao đổi ánh mắt lẫn nhau, mọi người đều biết, Dược Thiên Sầu lúc ở nhân gian chính là có đức tính thể này, nếu đã bão nổi, sẽ không có chuyện gì hắn không dám làm. Trong mắt mọi người đều giấu không được lo lắng, bởi vì tu vi song phương hơn kém thật sự quá xa, trên thực tế hiện tại an nguy của Dược Thiên Sầu đã muốn quan hệ tới ích lợi cộng đồng của mọi người.
 
Các phái nghe vậy đều âm thầm líu lưỡi, Dược Thiên Sầu quả nhiên bị chọc giận, nói chuyện đã có vẻ nói bừa, sự tình nhằm vào Phượng Cửu Như là được, như thế nào ngay cả Tuyệt Tình cung cũng kéo vào? Nếu chọc giận Tuyệt Tình cung, hậu quả không phải do Dược Thiên Sầu hay Thiên Hạ thương hội có thể thừa nhận.
 
Ánh mắt Phượng Cửu Như toát ra vẻ hưng phấn lửa nóng, quát: "Dược Thiên Sầu, ngươi dám nhục mạ Tuyệt Tình cung?"
 
"Ít giở trò này, một bó to tuổi, chính minh vô dụng còn lôi ra chỗ dựa, ta đều cảm thấy xấu hổ dùm cho ngươi, giống như một người đàn bà chanh chua dây dưa mãi không ngừng." Dược Thiên Sầu vỗ ngực cuồng mắng: "Lão tử một ngụm nước bọt chắc như đóng đinh, nói ra lời chính là ván đã đóng thuyền, dám nói liền dám đảm đương. Lão tử liền chửi, mắng Tuyệt Tình cung ngươi, địa phương lại xuất hiện thứ tro cặn như ngươi, ta phi!"
 
Lời vừa nói rạ, mọi người từ trên xuống dưới toàn bộ đều ồ lên. Vân Bằng đang đứng trên sân thượng yên lặng chú ý tình thế phát triển, hai mắt nhìn chằm chằm Dược Thiên Sầu chợt tỏa sáng lợi hại. Phía dưới ánh mắt Vi Xuân Thu cũng đồng dạng tỏa sáng, một tay vuốt chòm râu chuột nói thầm: "Dám mắng Tuyệt Tình cung như vậy, đủ nam nhân! Cũng không uổng gia gia uất ức một hồi."
 
Á Phu Tử và Vạn Cách Di nhìn nhau, đều đang khẽ lắc đầu, thầm nghĩ, nói chuyện thật quá xúc động, vẫn là quá trẻ tuổi a!
 
Mục Thiên Kiều khẽ nhếch miệng, trong hai mắt hiện lên tia sáng kỳ dị, nam nhân tâm huyết thường thường là thứ dễ dàng cảm động được nữ nhân nhất. Chỉ riêng trên mặt Vạn Linh là biểu tình đương nhiên phải thế, thử nghĩ mật thám thân tín của Tiên Đế sao lại sợ Tuyệt Tình cung...
 
Trên thực tế Dược Thiên Sầu đích thật là bị chọc giận, nhưng còn không đến mức xúc động quá mức, thật sự là do Phượng Cửu Như dây dưa có chút quá mức, lại còn nói ra lời uy hiếp mỗi ngày đều phái người tới khiêu chiến. Nếu như sự tình đã đến trình độ này, cùng Tuyệt Tình cung thật khó có khả năng cứu vãn, thay vì như thế còn không bằng đi từng bước xem từng bước gặp chiêu đón chiêu. Nếu nhất định cùng Tuyệt Tình cung phát sinh xung đột, chính minh còn tiếp tục nhịn cũng đã không còn ý nghĩa, cũng không thể đến chết còn mang theo cái mũ rùa đen rút đầu đi! Cho dù là chết cũng phải chết cho oanh oanh liệt liệt, không thể để cho người khác khinh thường, lão tử cũng là người cần mặt mũi...
 
Phượng Cửu Như không giận ngược lại cười, hơn nữa còn cười rất sướng ý, có lời nói này của Dược Thiên Sầu là đủ rồi, chẳng sợ hôm nay cho dù Dược Thiên Sầu không tiếp thu khiêu chiến, cũng sẽ cho Tuyệt Tình cung một cơ hội quang minh chính đại thu thập hắn. Lúc này hắn hắc hắc nói: "Không cần giả ra bộ dạng to gan lớn mật, ngay khiêu chiến chưởng môn còn không dám nhận, lại có tư cách gì nhục mạ Tuyệt Tình cung. Chỉ là một bọn đạo chích sợ chết mà thôi!"
 

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.