Tinh Thần Châu

Chương 876: Có người giờ trò




Thoáng quay đầu nhìn bốn tấm biểu ngữ khánh hỉ trường phúc rủ xuống trước đại môn, nếu đã nguyện ý tặng những thứ này, vì cái gì lại không đến cổ vũ? Dược Thiên Sầu mục quang băng sương quét nhìn bốn phía trên không trung, theo diễn cảm châm biếm thản nhiên tản xuất ra trên mặt đám người này, hiển nhiên chính là đang khinh thường hắn!
 
Có kẻ muốn giở trò sao?
 
Ý niệm này rất nhanh nảy sinh ở trong đầu của Dược Thiên Sầu. Nhưng sau khi đoán ra, hắn rất nhanh đã lấy lại bình tĩnh, chậm rãi xoay người lắc mình tiến vào trong lầu.
 
Chính đường trong tòa lầu, ở ngay vị trí trung tâm có kiến tạo một hồ nước nhỏ xây dựng bằng ngọc thạch, Dược Thiên Sầu ngồi bên cạnh hồ nước, vắt chéo chân ngắm nhìn những bức tượng điêu khắc mỹ nhân ngư đang tung tăng vui đùa, bất chợt hắn chú ý tới mấy gã tu sĩ đang thưởng thức các loại tiên thảo. Những người này tu vi không cao, chỉ có một gã Hóa Thần hậu kỳ, thần tình kinh diễm say mê ngắm nhìn các loại tiên thảo trân quý bày trong tủ kính.
 
Nhóm tu sĩ nhân gian đang dùng thái độ ân cần hướng những người kia giới thiệu sản phẩm được bày bán trong quầy hàng của Thiên Hạ thương hội. Ngày khai trương mà bầu không khí vắng tanh như thế này, quả thực đã nằm ngoài dự kiến của mọi người. Thế nhưng người vây xem náo nhiệt ở bên ngoài lại rất đông đảo, tràng cảnh ngoài nóng trong lạnh như thế này, khiến cho mọi người đều phát hiện ra có một tia không đúng.
 
Nhóm tu sĩ nhân gian tuy rằng mỗi người đều nắm giữ cương vị của mình, nhưng ánh mắt vẫn không nhịn được mà quẳng ném về phương hướng của Dược Thiên Sầu. Chứng kiến Dược Thiên Sầu đang nhàn nhã ngồi bên cạnh hồ nước, trong miệng ngâm nga nhạc khúc, bộ dáng này hiển nhiên là không quá ngạc nhiên đối với tình hình phát triển bốn phía xung quanh. Điều này khiến cho tâm tinh của mọi người cũng dần dần bình ổn trở lại.
 
Lộ Nghiên Thanh đứng sau một quầy tủ kính ngăn nắp, thoáng đánh giá xung quanh một chút, lại nhìn về phía Dược Thiên Sầu, trong mắt mơ hồ lộ ra một tia lo lắng. Ngay cả nàng cũng đã nhìn ra Tiên giới tựa hồ không có dễ dàng kiếm sống như trong tưởng tượng.
 
Lúc này có một gã tu sĩ Hóa Thần sơ kỳ đã muốn dạo quanh các quầy hàng tiên thảo, từ dưới lên đến tầng năm mấy vòng. Kết quả không nằm ngoài sở liệu của Dược Thiên Sầu, người ta chỉ vào trong này xem thôi, căn bản là sẽ không mua bất cứ thứ gì. Mà muốn mua cũng không thể mua nổi, đang hướng phía đại môn đi ra, chuẩn bị ly khai.
 
Lúc này, Dược Thiên Sầu đang ngồi vắt chéo chân bên cạnh hồ nước giữa trung tâm chính sảnh, đột nhiên dùng ngữ khí bất hảo kinh hô: "Mau đứng lại cho lão tử."
 
Trong đại sảnh, tất cả ánh mắt của mọi người đều quẳng ném về phía bên này. Dược Thiên Sầu chẳng thèm quan tâm, đi tới trước mặt người kia, trừng mắt nói: "Vĩ sao ngươi trộm tiên thảo của Thiên Hạ thương hội chúng ta?"
 
Lời này vừa nói ra, lĩnh chủ chư quốc nhân gian liền nhanh chóng kiểm tra quầy hàng do mình phụ trách. Kết quả phát hiện thấy bên trong tiên thảo vẫn không thiếu mất một gốc nào, đều mang thần tình nghi hoặc đưa mắt nhìn nhau.
 
Người kia diễn cảm ngây rạ, chứng kiến ánh mắt của mọi người quẳng ném về phía mình giống như đang nhìn tặc nhân, trong lòng mơ hồ cảm giác được một tia bất an. Lúc này ôm quyền giải thích nói: "Dược chưởng môn xin đừng hiểu lầm, tại hạ đâu có lấy của quý môn thứ gì. Nếu như ngài không tin, thì hãy kiểm tra, trên người của ta tuyệt đối không hề giấu diếm bất cứ một gốc tiên thảo nào cả."
 
"Còn dám ngụy biện, ta nói ngươi trộm thì chính là ngươi trộm! Chẳng lẽ bản nhân lại có thể nhìn lầm hay sao?" Dược Thiên Sầu lạnh lùng quát, song chưởng liền hướng người kia giương ra một đoàn sương trắng nháy mắt chui vào trong ống tay áo của Dược Thiên Sầu.
 
Người nọ bất thình lình đã biến thành một cỗ thây khô thần tình dữ tợn, cả người lung lay muốn đổ gục xuống sàn nhà. Nhưng lúc này, đã thấy Dược Thiên Sầu diễn cảm không chút thay đổi vung tay áo lên, một chùm thanh sắc hỏa diễm bắn ra, cuốn lấy người nọ phiêu phù vào trong hồ nước. Đợi sau khi thanh sắc hỏa diễm quay về, chui vào trong ống tay áo của Dược Thiên Sầu, thì cỗ thây khô kia đã hóa thành tro bụi, rơi lả tả xuống dưới hồ nước. Đàn cá tung tăng bơi lội dưới hồ, liền không ngừng nổi lên mặt nước đớp mồi. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL
 
Trong chính sảnh, mọi người không khỏi đưa mắt nhìn nhau, rốt cuộc lại kiến thức Chưởng Hình Sứ xuất thủ khủng bố, nhưng không biết nguyên nhân vì sao Chưởng Hình Sứ lại bất thình lình hạ sát thủ như thế. Lộ Nghiên Thanh khẽ cắn môi, ánh mắt gắt gao nhìn chằm chằm về phía Dược Thiên Sầu, trong nhãn tình mơ hồ nổi lên một tia tức giận.
 
Dược Thiên Sầu ánh mắt băng sương ngắm nhìn bốn phía, đột nhiên hung hăng quát: "Canh gác tất cả những lối xuất nhấp, người nào còn dám bước ra, giết không tha!"
 
Ánh mắt hờ hững liếc về phía những gã tu sĩ khác.
 
Lĩnh chủ chư quốc nhân gian rất nhanh đã minh bạch, Dược Thiên Sầu làm như thế này khẳng định là có dụng mưu, liền vội vàng thuân di phân tán ra, trấn thủ ở mỗi lối ra vào, nhìn chằm chằm vào đám tu sĩ lạ mặt bên trong chính sảnh.
 
Đám tu sĩ kia nhất thời có chút luống cuống, theo bản năng dồn vào nhau, đồng thời bày ra tư thế chiến đấu. Lúc này có một gã trong đó kinh hô: "Dược chưởng môn, ngươi đây là muốn làm gi?"
 
"Muốn làm gì sao?" Dược Thiên Sầu cười lạnh, bước tới phía bọn hắn, hờ hững nói: "Vừa rồi ở bên ngoài ta nghe nói, các ngươi là do người khác phái đến quấy phá chúng ta. Kết quả làm cho khách nhân ở bên ngoài hoảng sợ không dám vào đây thăm quan mua bán."
 
Lĩnh chủ chư quốc nhân gian đưa mắt nhìn nhau, lý do này dường như không khỏi có điểm gượng ép. Chỉ bằng tu vi của mấy tên này, làm sao dám bước vào trong đây làm xằng làm bậy. Mà dựa vào tu vi của bọn hắn, cũng không thể hù dọa đám người đang đứng bên ngoài kia.
 
Kẻ vừa lên tiếng hỏi, lúc này ôm quyền nói: "Dược chưởng môn, đây là có người cố tình muốn mưu hại chúng ta, bằng vào tu vi của mấy người chúng ta thì làm sao dám đến Thiên Hạ thương hội phá rối. Mọi người ở bên ngoài không dám tiến vào, hẳn là phải có nguyên nhân nào khác, cùng chúng ta không có một chút quan hệ. Xin Dược chưởng môn nương tay, thả chúng ta ra ngoài!"
 
"Nói như thế thì là có người muốn vu oan cho các ngươi?" Dược Thiên Sầu nhíu mày, lạnh nhạt nói: "Ta không phải là người không biết giảng giải đạo lý, ta cũng không bao giờ tin lời nói từ một phía. Ta cho các ngươi cơ hội biện giải, vì sao các ngươi dám vào mà những người khác không dám vào? Ngoài ra ta cảnh cáo các ngươi, ngàn vạn lần đừng hồ lộng ta. Nếu ta phát hiện các ngươi đang dối trá, ta cam đoan các ngươi một người cũng đừng mong sống sót mà rời khỏi đây."
 
Lời này vừa nói ra, đám lĩnh chủ chư quốc nhân gian đều giật minh tỉnh ngộ. Rõ ràng đây là một phen nhắc nhở vừa mềm vừa cứng của Dược Thiên Sầu, trong lòng âm thầm bội phục không thôi. Đám người bị vây giữa chính sảnh đều biến sắc, bọn hắn cũng không phải người ngu, hiến nhiên là rõ ràng mục đích của Dược Thiên Sầu.
 
Vốn có người còn ôm một tia may mắn, cho rằng đây là Mê Huyễn Tiên Thành, Dược Thiên Sầu sẽ không dám gây khó khăn cho bọn hắn, nếu không Liên Minh Thương Hội sẽ đứng ra nghiêm trị. Nhưng mà vừa rồi Dược Thiên Sầu đã giết gà dọa khỉ, tùy tiện lấy cớ, liền đem người vô tội kia giết đi, người ta gan to mật lớn căn bản là coi thường quy củ trong Liên Minh Thương Hội. Lúc này bọn hắn đã hiểu ra, lúc trước người nọ căn bản là không hề trộm thứ gi, chính là Dược Thiên Sầu muốn giết cho bọn hắn xem mà thôi.
 
Trong đại đường nhất thời biến thành trầm mặc, Dược Thiên Sầu thản nhiên nói: "Con người ta kiên nhẫn có hạn, hẳn là chư vị cũng đã được nghe rồi đi! Ba mươi đệ tử Tuyệt Tình Cung ở trong Thần Khư Cảnh đều chết dưới tay của ta, các ngươi suy nghĩ xem bản thân minh hơn được bọn chúng bao nhiêu cân lượng? Ta khuyên các ngươi hãy nói ra sớm một chút, nếu đợi tới lúc bản thân ta mất đi kiên nhẫn, cho dù các ngươi muốn nói, thì đến lúc đó ta lại không muốn nghe đâu ah!"
 
Thủ đoạn ngoan độc dùng trước, cảnh cáo liền dùng ngay phía sau, khiến cho đám người này không còn đường lùi. Gã tu sĩ cùng Dược Thiên Sầu đối đáp kia, lúc này mới cắn răng nói: "Dược chưởng môn, chuyện này cùng chúng ta đúng thực là không có quan hệ. Trước khi đến đây một hôm, chúng ta đã nghe được tin tức. Tuyệt Tình Cung trưởng lão Phượng Cửu Như trấn thủ nơi này, bỗng dưng truyền tin cấp cho chủ sự các môn phái khác, thông báo rằng, nếu ai dám đi tham dự buổi lễ khai trương của Thiên Hạ thương hội, thì chính là không bán thể diện cho Tuyệt Tình Cung, muốn đối lập với Tuyệt Tình Cung bọn hắn...Ta chỉ nghe được bao nhiêu đó thôi."
 
Quả nhiên là có kẻ giở trò sau lưng ah! Lĩnh chủ chư quốc mỗi người trong mắt đều sinh ra một tia tàn khốc. Lúc này Dược Thiên Sầu vẫn bình thản nhìn đám người kia nói: "Hắn nói có đúng hay không?"
 
"Ta cũng nghe được tin tức này."
 
"Ta cũng nghe được, đúng là như thế..." Đám người bị vây ở giữa chính sảnh, vội vàng giải thích nói.
 
"Vũ Nam Thiên!" Bất thình lình Dược Thiên Sầu hô lớn. Theo ngay sau đó là một bóng trắng nhanh chóng vọt ra.
 
Dược Thiên Sầu híp mắt nói: "Chuyện lớn như thế, ngay cả đám tán tu này còn biết, mà chúng ta một chút phong thanh cũng đều không nghe thấy. Nếu còn dây dưa xuống, sớm hay muộn thì chúng ta cũng bị người khác ăn thịt, ngay cả xương cốt đều sẽ không còn. Từ hôm nay trở đi, chuyện tình thăm dò tình báo đều giao cho ngươi, nếu bình thường không có chuyện gì thì chịu khó đi ra ngoài dạo chơi một chút. Chờ sau này có điều kiện, ngươi phải tổ chức một nhóm nhân mã điều hành chuyện này. Thiên Hạ thương hội chúng ta không được giống như người mù, không được giống như kẻ điếc, nghe rõ chưa?"
 
"Đã hiểu!" Vũ Nam Thiên diễn cảm tức giận, ôm quyền nói: "Vậy lúc này chúng ta phải làm gì?"
 
"Chỉ sợ người vô tri mà thôi, một khi đã hiểu nguyên nhân trong đó thì liền sẽ đơn giản. Mẹ kiếp! Quả nhiên là khinh người quá đáng, tưởng lão tử là đống bùn nhão hay sao! Tên cẩu vật kia hãy chờ xem." Dược Thiên Sầu xoay người hung hăng đi ra ngoài.
 
"Dược chưởng môn, xin hãy thả chúng ta ra bên ngoài?" Lúc này, một gã đứng trong chính sảnh vội vàng lên tiếng dò hỏi.
 
Kết quả, Dược Thiên Sầu chẳng buồn quay đầu lại, hung hăng quát: "Một tên cũng không tha, giết!"
 
Vừa nghe được câu này, đám người bị vây trong chính sảnh nhất thời phát ra thanh âm kinh hô, có người phẫn nộ quát: "Dược Thiên Sầu, ngươi là kẻ tiểu nhân đê tiện, ta liều mạng với ngươi."
 
Nhưng lĩnh chủ chư quốc trong lòng sớm đã nổi lên sát khí, lúc này đã nhanh tay hạ sát thủ trước, hơn mười bóng ảnh lóe lên, trong phút chốc, bên trong chính sảnh vang lên những thanh âm chém giết kịch liệt...
 
Bên trong đột nhiên sinh ra động tĩnh lớn như vậy. Đám người đang đứng xem náo nhiệt bên ngoài vừa nghe đã biết là bên trong xảy ra giao tranh. Dược Thiên Sầu còn chưa kịp bước ra ngoài đại môn, thì Vi Xuân Thu đã loáng tiến vào, đưa mắt nhìn tràng cảnh bên trong liền ngạc nhiên dò hỏi: "Có chuyện gì sao?"
 
Dược Thiên Sầu không quản tới hắn, nhanh chân bước ra ngoài sân trước đại môn, đảo mắt lạnh nhìn đám người phiêu phù vây quanh trên không trung, lớn tiếng quát: "Ném thi thể ra cho lão tử!"
 
Thanh âm còn chưa dứt, thì mấy cỗ thi thể máu thịt bầy nhầy không còn rõ hình dạng đã được ném ra.
 
Đám người phiêu phù vây xung quanh nhất thời giật minh hoảng sợ, cũng không biết bên trong Thiên Hạ thương hội đã xảy ra chuyện gì. Lúc trước thu nạp người đã từng xảy ra đánh nhau, hôm nay khai trường cũng an nhiên tái diễn tràng cảnh này. Chẳng lẽ bọn hắn không sợ Liên Minh Thương Hội nghiêm trị hay sao?
 
"Vi Xuân Thu!" Dược Thiên Sầu hung hăng quát một tiếng chói tai.
 
Thanh quang vừa lóe rạ, Vi Xuân Thu đã hiện thân ở bên người hắn, diễn cảm nghi hoặc trên mặt còn chưa tiêu tán, thì đã thấy Dược Thiên Sầu không kiềm chế được tức giận, hướng lên không trung nhìn mọi người lớn tiếng quát: "Tuyệt Tình Cung trưởng lão Phượng Cửu Như, cư nhiên ban ngày ban mặt lại dám phái người đến Thiên Hạ thương hội, trắng trợn khiêu khích cướp bóc tiên thảo, không chuyện ác nào không dám nào, quả nhiên là khinh người quá đáng! Chuyện này không thể nhẫn nhịn thêm nữa, Thiên Hạ thương hội chúng ta vì bảo vệ chính mình, nên bất đắc dĩ phải hạ sát thủ. Vi Bức Vương, ngươi mau chóng đi báo cho người của Liên Minh Thương Hội đến đây chủ trì công đạo!"
 
"A...Lá gan cũng thật quá lớn...Đám người Tuyệt Tình Cung này thật là kiêu ngạo."
 
Trên không trung thanh âm nghị luận bàn tán nhất thời loạn thành một đoàn, phần lớn mọi người đều biết chuyện tình Phượng Cửu Như loan tin áp chế các phái. Cho nên mới tập trung ở bên ngoài chờ xem náo nhiệt, muốn chứng kiến Thiên Hạ thương hội gặp phải cảnh tao trơng, nhưng không ngờ Phượng Cửu Như lá gan quá lớn, cư nhiên lại dám phái người đến phá phách cướp bóc ah...!
 

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.