Tinh Thần Châu

Chương 870: Nam nhân Vạn Linh thích




"Không nên khen chí khí người khác mà diệt chính uy phong của minh." vẻ mặt Phượng Cửu Như cười lạnh nói: "Tuyệt Tình cung chúng ta cao thủ nhiều như mây, chính là Tiên giới đệ nhất đại phái, thử hỏi người trong thiên hạ sợ Tuyệt Tình cung chúng ta nhiều hơn, hay đi sợ hãi người cô đơn nhiều hơn?"
 
Tôn Luân lập tức nịnh hót nói: "Tự nhiên là Tuyệt Tình cung chúng ta, thật chọc Tuyệt Tình cung nóng nảy, Tiên giới sẽ không có nơi sống yên ổn cho Vi Xuân Thu và Vân Bằng."
 
"Chọc nóng nảy?" Phượng Cửu Như hừ lạnh một tiếng, trầm giọng nói: "Đại cung phụng đã bị chọc nóng nảy, còn đang ôm một bụng lửa giận không tìm được nơi phát tiết, nếu như chúng ta ở đây ngay cả Dược Thiên Sầu cũng không thu thập được, vạn nhất hấp dẫn đại cung phụng phải đích thân tới, đến lúc đó không may không chỉ là một mình Dược Thiên Sầu, mà ngay cả thầy trò chúng ta cũng sẽ bị liên lụy. Sự đáng sợ của đại cung phung ngươi phải biết rõ."
 
Tôn Luân nghe được nhất thời run run, nhớ tới lão nhân có ánh mắt như chim trng, bị hắn liếc mắt nhìn tới đều có thể làm khắp cả người phát lạnh. Thần sắc Phượng Cửu Như chợt định, hạ lệnh nói: "Giúp ta liên hệ chưởng môn Hồ Quang tứ đảo, gọi bốn người bọn họ tới gặp ta, cứ nói ta có một phần lễ vật đưa cho bọn hắn, trước tiên không nên nói với bọn họ là chuyện gì."
 
Tôn Luân cười dạt dào nói: "Bốn người này vừa vặn không có chỗ đặt chân tại Mê Huyễn Tiên Thành, có Tuyệt Tình cung chúng ta duy trì bọn họ lấy địa bàn của Thiên Hạ thương hội, nói vậy bọn họ rất thích ý, phải xem bọn họ có ai cướp được vào tay. Đệ từ lập tức đi liên hệ."
 
Vạn Thánh sơn nguy nga cao ngất trong mây, nơi đỉnh núi vân vụ lượn lờ, có một cung điện phong cách cổ xưa hùng vĩ, gọi là Vạn Thánh cung. Trong cung lạnh lùng thanh thanh, ít có người đến quấy rối, Vạn Linh trong bộ y phục tha thướt, nhẹ nhàng vượt qua cánh cửa đi vào sâu trong thâm cung, chậm rãi đi tới trước bậc thang khom người hành lễ nói: "Gia gia! Ngài tìm cháu?"
 
Trên thanh ngọc đài cao cao u lãnh, Vạn Bác Thánh tóc bạc nhưng gương mặt vẫn hồng hào, thoáng có chút mập mạp chợt mở hai mắt, trong đôi mắt chợt hiện một tia hòa ái, nhìn phía dưới ngoắc tay nói: "Linh nhi lên đây, bồi gia gia trò chuyện?"
 
Vạn Linh nhoẻn cười, kéo chiếc quần lụa mỏng màu trắng chạy lên, nhấc thân ngồi xuống trên giường ngọc của Vạn Bác Thánh, mái tóc dài buông xõa, hai tay ôm một đầu gối nhìn Vạn Bác Thánh, cười hì hì nói: "Gia gia muốn nói với Linh nhi chuyện gì?"
 
Tại Vạn Cổ Thông, chiếc giường ngọc này ngoại trừ Vạn Bác Thánh cũng chỉ có Vạn Linh dám tùy tiện ngồi lên trên, dù là nhi tử của Vạn Bác Thánh, ngay cả sờ cũng không dám sờ, có thể thấy được Vạn Bác Thánh thương yêu Vạn Linh đến bao nhiêu.
 
Vạn Bách Thánh đưa tay nâng lên gương mặt Vạn Linh, lộ ra thần tình cưng chiều nói: "Linh nhi, cháu lớn lên thật giống nãi nãi (bà nội), ngay tính tinh và tính cách cũng giống như vậy."
 
Vạn Linh nắm tay hắn dán lên khuôn mặt mình, ra vẻ thiên chân vô tà cười nói: "Gia gia lại nhớ nãi nãi rồi."
 
Vạn Bác Thánh cười rút tay trở về, nắm lấy mũi nàng lắc nhẹ nói: "Nha đầu tinh linh cổ quái, đừng có trêu chọc phiền phức cho ta."
 
"Đừng niết mũi của cháu." Vạn Linh cố sức đẩy tay Vạn Bác Thánh, đôi mày nhăn lại nói: "Gia gia! Từ nay về sau không được niết mũi cháu."
 
Vạn Bác Thánh giật minh, thấy thần tình phẫn hận hiện ra trên mặt Vạn Linh, nhất thời hiểu rõ ha ha cười nói: "Còn đang ghi hận người đã niết mũi cháu đến khóc hay sao? Gia gia cũng không phải hắn, sao cháu lại liên lụy tới trên đầu gia gia?"
 
"Linh nhi bị người khinh bạc, người làm gia gia như vậy còn cười." Vạn Linh oán giận một câu, bỗng nhiên túm lấy cánh tay Vạn Bác Thánh, nghiến răng nghiến lợi nói: "Gia gia! Ngài giúp cháu nghĩ một biện pháp diệt trừ Dược Thiên Sầu, có được hay không?"
 
Trong đại điện vang lên một tiếng thở dài, Vạn Bác Thánh lắc đầu nói: "Diệt trừ một Dược Thiên Sầu nho nhỏ thì rất dễ, nhưng Tiên Đế Kim Thái phía sau hắn, tuyệt đối không phải là gia gia đủ sức trêu chọc nổi, gia gia không phải là đối thủ của hắn! Vì gia tộc chúng ta từ trên xuống dưới, không thể làm gì khác hơn là ủy khuất cháu thôi."
 
Trong đại điện rơi vào sự yên lặng, một lúc lâu Vạn Linh cắn môi nói: "Tiên Đế đã thống lĩnh Tiên giới nhiều năm như vậy, lẽ nào thật vĩnh viễn không ai đủ khả năng khiêu chiến hắn? Mặc cho hắn mãi thống lĩnh như vậy? Điều này đối với chúng sinh trong Tiên giới mà nói, thật là quá không công bình."
 
"Lời này cháu nói ở đây một chút là được, ngàn vạn lần đừng nói ra bên ngoài." sắc mặt Vạn Bác Thánh hơi ngưng trọng, lại khôi phục nét cười nói: "Không nói chuyện này nữa, trong Tiên giới ở khoảng thời gian này có chuyện gì mới mẻ hay không? Nói ta nghe một chút."
 
"Nào có chuyện gì mới mẻ, toàn bộ Tiên giới dưới sự uy áp của Tiên Để, có thể xảy ra chuyện gì mới mẻ, nhiều lắm cũng chỉ là một ít chuyện gây náo nhỏ nhặt mà thôi." Vạn Linh oán giận, ra vẻ đối với Tiên Đế cao cao tại thượng rất có oán khí. Nàng dừng một chút còn nói thêm: "Động tĩnh hơi lớn một chút cũng có vài chuyện, đại cung phụng Thương Vân Tín của Tuyệt Tình cung và chưởng môn Tiêu Dao cung Sài Tiêu Dao ở chỗ chúng ta nháo qua một trận, hiện tại đang nơi nơi sưu tầm người sát hại cháu ruột của bọn họ. Thứ nhì chính là ngoại vụ đại thống lĩnh ô Hùng của Tiên cung coi trọng một nữ nhi của hội trưởng một tiểu thương hội, đã định xong hôn kỳ. Cuối cùng...Chính là Thiên Hạ thương hội kia sắp khai trương."
 
"Ân! Chuyện cuối cùng chính là nguyên nhân ta gọi cháu tới." Vạn Bác Thánh nhăn mày nói: "Ngày Thiên Hạ thương hội khai trương, cháu tự mình đi tống một phần hạ lễ chúc mừng đi!"
 
Vạn Linh sừng sốt, lập tức nhảy xuống giường ngọc, phát giận nói: "Cháu không đi, cháu chán ghét nhìn thấy người nọ. Gia gia! Nếu như ngài ngạnh buộc cháu đi, vạn nhất cháu không nhịn được ở ngay ngày khai trương thương hội nháo ra chuyện gì, ngài cũng đừng trách cháu."
 
"Linh nhi! Không nói làm bậy nữa." Vạn Bác Thánh từ trên giường ngọc nhẹ nhàng bước xuống, đi xuống đưa mắt nhìn biển mây cuồn cuộn ở dãy núi xa xa ngoài cửa lớn, chậm rãi nói: "Đừng xem Vạn Cổ Thông chúng ta ở tại Tiên giới hiến hách một thời, kỳ thực ở chỗ cao thật sự rét lạnh! Càng là đại phái giống như chúng ta, càng dễ bị Tiên cung quan tâm, đây cũng là lý do vì sao chưởng môn những đại phái như chúng ta không dễ dàng xuống núi. Nếu chúng ta đã biết Dược Thiên Sầu là mật thám do Tiên Đế phái ra, nên cùng hắn làm tốt quan hệ, tục ngữ nói oan gia nên giải không nên kết, nói không chừng một ngày nào đó Vạn Cổ Thông chúng ta gặp phải phiền phức, còn cần hắn bang trợ cũng nói không chừng. Nếu Dược Thiên Sầu có giá trị lợi dụng tốt như vậy, chúng ta vì sao không lợi dụng? Linh nhi! Cháu có hiểu được ý tứ của gia gia hay khong?"
 
"Nga!" Vẻ mặt Vạn Linh không thoải mái bĩu môi nói: "Cháu nghe lời gia gia, sẽ đi."
 
Nhìn nàng đáp ứng với vẻ khó chịu, Vạn Bác Thánh cười cười nói: "Linh nhi! Có phải cảm thấy gia gia phiền lắm hay không? Nếu như cảm thấy gia gia phiền phức, vậy cháu hãy mau tìm một người mình thích gả ra ngoài, chỉ cần cháu thích là được, gia gia không quan tâm xuất thân và dòng dõi của đối phương, nhất định toàn lực chi trì cháu. Bằng không biến thành cô gái lỡ thì, luôn ở mãi bên người gia gia cũng không phải là biện pháp."
 
Vẻ khó chịu trên mặt Vạn Linh lập tức biến thành đỏ hồng, hai tay nện lên trên người Vạn Bác Thánh, vừa đánh vừa oán giận nói: "Gia gia đang chán ghét cháu, muốn
 
Đuổi cháu đi."

 
Vạn Bác Thánh sang sảng cười vang, phất tay bắn ra một đạo huyền quang, trực tiếp buộc lại hai tay Vạn Linh, mặc cho Vạn Linh giãy dụa thế nào cũng không cách thoát khỏi trói buộc. Vạn Bác Thánh chắp tay sau lưng, vẻ mặt trịnh trọng nói: "Gia gia không phải đang nói giỡn, hiện tại chính thức hỏi cháu, rốt cục cháu có nam nhân mình thích hay không? Cháu ngàn vạn lần đừng nói cho gia gia, cháu chưa từng thích qua nam nhân nào, gia gia sẽ không tin tưởng, bởi vì dù sao cháu cũng là một nữ nhân bình thường. Nguồn: http://truyenfull.vn
 
Lời này vừa nói ra, nhất thời Vạn Linh không biết nói thế nào, trái lại có chút nhăn nhó lên. Hai mắt Vạn Bác Thánh hơi sáng ngời, làm bộ cả giận nói: "Nếu như cháu không nói, gia gia sẽ không làm chủ chuyện chung thân cho cháu, đến lúc đó đừng trách gia gia tùy tiện gả cháu cho bất cứ người nào."
 
"
Đừng!" Vạn Linh cuống quýt ngăn cản nói. Nàng biết gia gia minh cũng là một người sát phạt quả đoán, bằng không cũng sẽ không có được gia nghiệp lớn như vậy, rất có khả năng hắn sẽ làm như thế.
 
"
Hừ!" Vạn Bác Thánh hừ lạnh nói: "Vậy cháu mau thành thành thật thật nói ra, rốt cục có nam nhân mình thích hay không? Bằng không.., tính tình gia gia cháu cũng biet."
 
Vạn Linh nhăn nhó hồi lâu, rốt cục cúi đầu thấp giọng nói: "
Có!"
 
Ánh mắt Vạn Bác Thánh sáng lên, kỳ quái nói: "
Rốt cục là tài tuấn phương nào, không ngờ có thể làm cho Linh nhi nhà ta khổ sở chờ nhiều năm như vậy, nói cho gia gia nghe một chút. Chỉ cần là Linh nhi thích, gia gia dù phải làm mặt dầy, cũng sẽ chộp nam nhân kia tới cho cháu. Cháu yên tâm, gia gia không phải lão già cổ hủ, cho dù là người đã có vợ, chỉ cần cháu thích, gia gia cũng bảo chứng giành về cho cháu, nhất định có biện pháp khiến cho hắn thành thành thật thật làm nam nhân của cháu. Nói nhanh lên, rốt cục là ai?"
 
"
Ai muốn cướp chồng của người ta chứ." Vạn Linh giậm chân, rặng mây đỏ trên mặt đã lan tràn tới cổ, cúi đầu nói: "Kỳ thực cháu cũng chỉ gặp mặt hắn một lần, thậm chí hắn ở nơi nào và tên gì cũng không biết, ngài bảo cháu làm sao nói được hắn là ai."
 
Vạn Bác Thánh "
nga" một tiếng thật dài, kỳ quái nói: "Đó là nhất kiến chung tình, trời ạ! Có thế làm cho Linh nhi tinh quái của nhà ta nhất kiến chung tình, thật phải tru tú bao nhiêu a! Cháu yên tâm, cùng lắm thì gia gia tự thân xuất mã, nhất định giúp cháu chộp được nam nhân kia tới tay."
 
"
Gia gia!" Vạn Linh lại lần nữa giậm chân oán giận, thần thái quả thật như xấu hổ đến tận xương tủy.
 
"
Oa ha ha! Có ý trung nhân thì dễ làm rồi, có ý trung nhân là dễ làm rồi, ta an tâm, làm cho ta cứ cảm thấy cháu có mao bệnh gì đó." Vạn Bác Thánh thở ra một hơi thật dài, vỗ vỗ ngực nói: "Nói cho gia gia, cháu gặp hắn ở địa phương nào, hắn có dáng dấp ra sao, chỉ cần có vài điểm đầu mối, bằng vào thế lực của Vạn Cổ Thông, muốn tìm một người nhất định không thành vấn đề. Cháu yên tâm, gia gia không tiếc vận dụng thế lực Vạn Cổ Thông, cũng phải giúp cháu tìm ra hắn."
 
Thân thể Vạn Linh run lên, cắn môi nhìn Vạn Bác Thánh, nàng biết nếu thực sự Vạn Bác Thánh ra lệnh một tiếng, chỉ sợ có thể sẽ tìm được người nọ. Trái tim nàng nhảy mạnh thấp giọng nói: "
Đó là một ngàn tám trăm lẻ sáu năm trước, lúc đó cháu...Nói đến đây, nàng cắn môi không nói tiếp, thần tình có chút mê man, ngay lúc đó một màn xảy ra giống như chỉ mới ngày hôm qua.
 
Đó là một nơi thâm sơn cùng cốc, Vạn Linh đến noi đây, trong lúc vô ý phát hiện một đầm nước, bị đầm nước trong suốt hấp dẫn, thấy bốn phía không người, nhịn không được cởi hết y phục lao xuống đầm nước chơi đùa. Chính đang lúc quên hết tất cả, bỗng nhiên mơ hồ phát hiện trên mặt hồ nước gợn nhộn nhạo hiện lên hình ảnh ngọn núi chiếu xuống, nơi đó tựa hồ như đang đứng một người.
 

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.