Tinh Thần Châu

Chương 802: Sơ đáo Tiên giới




Bên trong sơn cốc yên tĩnh, cỏ cây xum xuê, không gian xanh um tươi tốt xanh ngắt dạt dào. Đủ loại hoa dại không biết tên nở tươi sáng lạn, những con sơn tước đang bay lên bay xuống giữa những đám thực vật, không khí thanh tân ấm áp, đột nhiên bên trong sơn cốc hiện ra một bóng người. Dược Thiên Sầu cần cần thận thận ngạc nhiên nhìn bốn phía, chợt trầm tĩnh lại, đây là Tiên giới? Có vẻ như chẳng khác gì nhân gian!
 
Nhưng chỉ tùy tiện bước tới hai bước, hắn liền cảm nhận được sự bất đồng, linh khí trong không khí súc tích nơi này rõ ràng nồng đậm hơn so với nhân gian. Hắn nhíu mày nin chằm chằm một tổ chim nằm trên đại thụ nơi sườn dốc sơn cốc, lại nhìn chung quanh một chút, lắc mình bay lên đại thụ, thò đầu nhìn vào bên trong, lập tức bị hù dọa một trận, bên trong tổ chim vang lên tiếng kêu líu ríu không ngừng.
 
Chỉ thấy có bảy tám con chim con đang chờ đợi được móm ăn, ánh mắt còn chưa mở, lông còn chưa đủ, đang mở miệng líu ríu không ngừng.
 
Phỏng chừng chúng xem Dược Thiên Sầu như chim mẹ ra ngoài kiếm ăn trở về mà đòi ăn, khóe miệng Dược Thiên Sầu co rút, thò tay đẩy đám chim con ra hai bên, bên trong rõ ràng có một viên tiểu ngân cầu đang nằm.
 
"Lão yêu quái, bảo ngươi tìm địa phương non xanh nước biếc, nhưng cũng không cần bỏ vào trong tổ chim đi!" Dược Thiên Sầu thầm mắng một trận, cầm tiểu ngân cầu định rời khỏi, nhưng chợt dừng lại, hắn ngẫm nghĩ đặt tiểu ngân cầu bên trong tổ chim vẫn thật bí mật, vì thế hắn bỏ trở về trong tổ chim, hồn nhiên quên mất vừa rồi mình còn mới mắng Ngạc Tiên Quân.
 
Hắn có điều không biết, Ngạc Tiên Quân đích thật là đem tiểu ngân cầu ném xuống địa phương non xanh nước biết. Nhưng có lẽ chính Ngạc Tiên Quân cũng không nghĩ ra, chim mẹ lại thích vật sáng, kết quả đã đem tiểu ngân cầu trở về trong tổ chim của mình.
 
Hắn rời khỏi đại thụ, lướt tới sơn cốc đối diện đưa mắt nhìn xung quanh. Chỉ thấy cách sơn cốc không xa có một tòa núi đá, dưới chân núi có không ít kiến trúc, đang có không ít người tụ tập, còn có người đang hướng nơi đó bay đi.
 
Dược Thiên Sầu đang suy nghĩ có nên đi qua xem hay không, chợt nhìn thấy có người bay qua liền kinh hãi phát hiện người kia bất quá chỉ mới có tu vi Hóa Thần sơ kỳ, hắn cắn chặt răng cũng bay theo qua. Tới nơi đó hắn mới phát hiện có rất nhiều cửa hàng rải rác, nơi nơi đều là cửa hàng mua bán đồ vật.
 
Thoáng nhìn thêm mấy lần, phát hiện những vật muôn màu đặt bên trong cửa hàng đa số hắn hoàn toàn không biết là gì.
 
Dược Thiên Sầu nhìn nhìn khắp bốn phía, phát hiện không ai nhận ra hắn là khách đến từ bên ngoài. Hắn đánh giá phía trước, nơi đó có một lá cờ lớn, đang có một đám người vây quanh, phát hiện phần lớn là tu sĩ Hóa Thần kỳ, ngay cả Độ Kiếp kỳ cũng có, kể cả có những người mình nhìn không thấu tu vi.
 
Lần này hắn yên tâm, cũng vui vẻ chen chúc vào giúp vui xem thử người ta rốt cục đang muốn làm gì. Người chen chúc phía trước rất nhiều, hắn vốn không cách nào chen qua, muốn bay lên nhìn xem, nhưng thấy người khác không làm như vậy, nếU Minh làm không tránh khỏi thật quá nổi bật rõ ràng. Hắn đang muốn cậy mạnh chen qua, chợt nghe bên trong có người la lớn: "Còn có ai?"
 
"Của ta.., chúng ta.., của ta..." Quanh thân vang lên thanh âm kích động của mọi người, bá bá bá đều đã giờ tay lên, Dược Thiên Sầu nhìn hai bên một chút, tuy rằng không biết rốt cục là muốn làm gì nhưng hắn cũng không tiện để mình trở thành cá biệt, lúc này cũng giờ cao tay, không quản chuyện gì, quát lên trước đã: "Ta."
 
Chỉ giờ một tay, chủ nhân cánh tay ngoáy đầu đông lắc tây lắc nhìn nhìn cũng không thấy rõ bên trong là muốn làm gì. Bởi vì quá mức đầu nhấp cho nên khi những người khác đều buông tay, hắn vẫn còn đứng nơi đó giờ cao tay nghiêng đầu nghiêng não ngắm loạn phía trước.
 
■■■■■■■■■■■■■■■■■■■■■■■■■■■■
 
Người đứng sau lưng hắn bây giờ nhìn không nổi nữa, lúc này vỗ vỗ vai hắn, Dược Thiên Sầu đang giờ một tay bỗng nhiên quay đầu lại hận hận hỏi: "Ngươi muốn làm gì?"
 
Người nọ giật mình, chỉ thấy hắn giờ cao tay lại chỉ chỉ quanh thân nói: "Huynh đệ, bỏ xuống đi!" Dược Thiên Sầu nhìn hai bên, lập tức rụt tay trở về, may mắn lực chú ý của mọi người cũng không ở trên người hắn.
 
Lại có người nói tiếp, Dược Thiên Sầu lập tức cười hỏi người kia: "Xin hỏi vị huynh đệ này, bên trong đang làm gì đó?" Từ lúc nói chuyện hắn mới bắt đầu đánh giá đối phương, thoạt nhìn đó là một trung niên nhân thật bình thường, trên người mặc áo bào tro, không có bất kỳ địa phương gì thần kỳ, nhưng tu vi đã đạt tới Hóa Thần hậu kỳ.
 
Người này sừng sốt, ngạc nhiên nói: "Ngươi không biết? Vậy ngươi còn nhấc tay lên làm gì?"
 
Dược Thiên Sầu ha ha cười, giải thích: "Chính vì không biết nên ta mới giờ tay lên xem họ làm gì thôi!"
 
Đối phương nhìn Dược Thiên Sầu không biết nói gì, lắc đầu nói: "Là Bát Đạt thương hội đang nhận người."
 
Bát Đạt thương hội nhận người? Bát Đạt thương hội đang làm gì? Dược Thiên Sầu xoay người lại đối mặt hắn hỏi, đối phương nhất thời trợn mắt há hốc mồm, bên cạnh cũng có vài người đưa ánh mắt kinh ngạc nhìn hắn.
 
Người nọ dở khóc dở cười nói: "Bát Đạt thương hội có được giấy thông hành buôn bán tại Minh Giới, đang nhận thêm người, người như chúng ta chỉ có đi theo Bát Đạt thương hội chạy một chuyến là có thể kiếm được một số lớn linh thạch. Chẳng lẽ ngươi không phải vì chuyện này mà tới?"
 
Đi Minh Giới? Ánh mắt Dược Thiên Sầu nhất thời sáng lên, đây không phải chính là ý của mình sao? Nhưng ngay lúc này ở ngay sau lưng, hiện giờ cũng là đang đối diện với hắn, có một hán tử khôi ngô cầm một lá cờ đi tới, mặt trên thêu chữ Tứ Thông, hán tử khôi ngô đem cán cờ cắm xuống, lớn tiếng nói: "Nhận người!"
 
Dược Thiên Sầu lập tức tinh thần phấn chấn hét lớn một tiếng: "Ta!"
 
Người đang nói chuyện với hắn cũng không nghe rõ là gì, chỉ làm theo hắn không chút do dự hét lớn: "Ta!" Kết quả chờ người này xoay người lại nhìn, nhất thời trợn tròn mắt...
 
Một đám đông đang vây xem đồng thời không biết rõ tình huống mặt sau, nhưng nghe được có người kêu lên: "Nhận người." Sau đó lại nghe có người khẩn cấp kêu to: "Ta." Lúc này liền có không ít người cùng giờ tay quát lên: "Ta!" Chờ khi bọn hắn cùng xoay người nhìn lại, tất cà đều trợn tròn mắt...
 
Hán tử khôi ngô vừa giờ cờ hiệu Tứ Thông cũng chợt sững sờ, không nghĩ tới hôm nay lại có nhiều người gia nhấp, mấy lần trước mang theo cờ hiệu Tứ Thông đi tới cũng không tìm được một người nào ghi danh a! Lúc này hắn đưa tay chỉ một đám người vừa giờ tay báo danh cười ha ha nói: "Ngươi, ngươi còn ngươi, còn ngươi nữa, quy củ của thương hội nếu đã ghi danh không cho đổi ý, nếu không đừng trách Nam Thiên Long ta không khách khí, ha ha!"
 
Những người vừa giờ tay đều chậm rãi xoay người lại, người nói chuyện với Dược Thiên Sầu chợt vặn vẹo khuôn mặt, nhìn chằm chằm Dược Thiên Sầu, miệng gằn từng chữ: "Ai bảo ngươi kêu loạn?"
 
Cũng bởi vì một câu này, những người lỡ nhấc tay lập tức tìm được đầu sỏ gây nên, ánh mắt có thể giết chết người toàn bộ tập trung trên người Dược Thiên Sầu, Dược Thiên Sầu lập tức cảm thấy áp lực cực lớn, ngắm nhìn bốn phía yếu ớt hỏi: "Chẳng lẽ có vấn đề gì sao?"
 
"Ít nói nhảm! Đều đi lại đây cho lão tử, đi cùng lão tử nếu không đừng trách lão tử
 
Không khách khí."
Hán tử khôi ngô kia khiêng lá cờ lên vai, cười ha ha vung cánh tay về hướng bọn họ. Nguồn truyện: Truyện FULL
 
Một đám người giống như vừa chết cha mẹ, cực kỳ không tinh nguyện cùng đi tới. Hán tử khôi ngô cầm cờ không ngừng đi phía trước thúc giục bọn họ, những người đứng phía sau khi nãy không nhấc tay bộc phát ra một trận cười ha ha, Dược Thiên Sầu xen lẫn trong mười mấy người cùng đi cảm thấy có chút kinh hãi, không biết mình lại gây ra tai họa gì nữa sao? Hỏi lại người khi nãy nói chuyện cùng mình, nhưng người ta không thèm để ý đến hắn.
 
Một đám người bị hán tử khôi ngô đưa đi tới trước cửa một ngôi nhà có tấm biển chữ vàng Tứ Thông thương hội, người trông cửa lập tức chạy tới tiếp lá cờ trong tay hán tử khôi ngô, nhìn thấy một đám người đi theo liền hỏi: "Nam đầu, những người này là?"
 
"Mới tuyển được." Hán tử khôi ngô tên Nam Thiên Long cười ha ha nói: "Tự nhiên là người mới tìm tới, bay mươi bảy người, vừa tìm là đủ rồi. Không cần tiếp tục phiền toái đi nữa."
 
"Này..." Người giữ cửa ngây rạ, thần tinh khó thể tin. Nam Thiên Long hướng mọi người phất tay nói: "Cọ xát cái gì, đều theo ta tiến vào."
 
Một đám người uể oải đi vào theo, đưa tới một sân rộng ngoài trời, sân không nhỏ, quanh thân đều là vườn hoa tươi tốt, thoạt nhìn giống như một đại thương gia, tuy nhiên lại không có người nào, có vẻ có chút quạnh quẽ.
 
"Đều thành thật ở lại đây cho ta, nếu ai dám chạy, vậy thử xem." Nam Thiên Long nói xong, liền đi ra sau sân.
 
Lúc này ánh mắt mọi người đều chăm chú nhìn lên trên người Dược Thiên Sầu, có người cười lạnh nói: "Không cần phải nói! Người này đích thị do Tứ Thông thương hội mua chuộc, cố ý lừa chúng ta mắc mưu."
 
Dược Thiên Sầu đang nghẹn một bụng ủy khuất, không biết tại sao lại như thế, nghe được có người đang châm chọc, lập tức đưa mắt nhìn, phát hiện bất quá chỉ là một Hóa Thần trung kỳ, lúc này nổi trận lôi đình hắc hắc âm hiểm cười nói: "Vương bát đản, sống không kiên nhẫn sao! Có bản lĩnh ngươi nói thêm một câu thử xem."
 
Dám phóng ra lời nói ác độc như vậy, mọi người lập tức xem xét tu vi của hắn, nhưng không ai nhìn ra sâu cạn, mọi người lập tức thành thật hơn rất nhiều, không dám lại dùng ánh mắt chán ghét nhìn hắn. Người khi nãy nói chuyện với Dược Thiên Sầu chấp tay nói: "Tại hạ Đào Trung, xem tu vi của ngươi, hẳn là Tiên cấp tu sĩ đi! Bằng tu vi của ngươi làm gì không tốt, vì sao phải chạy tới làm việc này?"
 
"Đây không phải ý của ta." Dược Thiên Sầu cũng chắp tay nói: "Ta quả thật không biết chuyện gì xảy ra. Đào huynh thử nói tường tận cho ta nghe, cũng tốt cho ta biết rốt cục mình đã xông ra họa gì."
 
Mọi người nghe vậy vẻ mặt không tin, Đào Trung nghi hoặc nhìn hắn nhưng vẫn đem đại khái sự tình kể lại...
 
Nguyên lai Tứ Thông thương hội và Bát Đạt thương hội là đối đầu trong sinh ý, từng vì tranh giấy thông hành đến Minh Giới buôn bán mà kết xuống đại thù. Cuối cùng giấy thông hành rơi xuống trong tay Bát Đạt thương hội, nhờ vậy Bát Đạt thương hội cũng rất nhanh phát triển lớn mạnh. Tuy rằng sau đó Tứ Thông thương hội cũng không tiếc trả giá lớn lấy được giấy thông hành đến Minh Giới buôn bán, nhưng do Bát Đạt thương hội chiếm tiên cơ, không ngừng chèn ép Tứ Thông, khiến cho Tứ Thông có giấy thông hành nhưng không có hàng hóa tốt đến Minh Giới giao dịch. Mấy năm nay, Tứ Thông đã bị Bát Đạt dồn đến nông nỗi muốn sụp đổ.
 
Song lần này Tứ Thông lại có một cơ hội tốt cả trăm năm mới có để xoay người. Tiên giới mỗi trăm năm sẽ mở Thần Khư Cảnh một lần, chỉ cần nhân cơ hội này, ở bên trong hái được rất nhiều kỳ trân mà Minh Giới và Tiên giới cần dùng, có được hàng hóa tốt giao dịch với Minh Giới, chỉ cần thương hội giao đủ tiền, liền có thể cùng những môn phái khác tiến vào Thần Khư Cảnh tìm vận may...
 

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.