Tinh Thần Châu

Chương 786: Quỷ môn tương hội




Dưới lăng mộ bên trong hoa viên phủ thành chủ. Dược Thiên Sầu trực tiếp độn thổ mà vào, sau khi quét mắt đánh giá bốn phía xung quanh, thì mục quang liền nhìn chằm chằm vào khối thổ cầu nằm ở trên bàn ngay giữa trung trơng.
 
Mỗi lần Hoàng Thiên ròi khỏi nơi này, đều sẽ lưu lại một viên thổ cầu. Khi Dược Thiên Sầu tìm đến sẽ dùng nó để liên lạc với hắn.
 
Dược Thiên Sầu nhanh chân bước đến trước bàn, đập vỡ khối thổ cầu, lẳng lặng ngồi xuống ghế chờ đợi. Không bao lâu sau, liền đã trông thấy Hoàng Thiên diễn cảm khói coi, xuyên tường mà vào. Vừa đi tới vừa nói: "Mấy ngày qua ngươi đi đâu? Khắp Hoàng Thổ Thành đều không nhìn thấy bóng dáng tăm hơi của ngươi, cũng không thấy ngươi đến tìm ta."
 
Dược Thiên Sầu chờ hắn ngồi xuống phía đối diện, mới thản nhiên nói: "Ta đi đâu thì quản làm gì. Tin tức về Tử Hỏa hỏi thăm như thế nào rồi?"
 
Hoàng Thiên nghe vậy liền nhăn mày, thở dài: "Trong khoảng thời gian này không cần hỏi thăm về chuyện Tử Hỏa nữa. Trước mắt Tiên Thành đang náo nhiệt quá lớn, quả thực là không thể hỏi thăm được gì. Chờ sau khi bình ổn, tiếp tục thăm dò cũng không hề muộn. Trong khoảng thời gian này ngươi đừng chạy loạn, tránh để xảy ra những chuyện ngoài ý muốn."
 
Dược Thiên Sầu liếc mắt đánh giá Hoàng Thiên, kì quái nói: "Nhìn thần sắc ngươi không được tốt cho lắm. Phải chăng là do chuyện ở Tiên Thành?"
 
Hoàng Thiên khẽ than thở: "Dạ Niểu tiên quân và hai mình tướng đồng cấp mới vừa vẫn lạc, còn Cơ Vũ tiên quân thì bị đánh trọng thương. Hiện giờ mỗi người trong Tiên Thành đều cảm thấy bất an lo lắng không yên, sợ người điên kia sẽ lại xuất hiện, còn người nào giữ nổi bình tĩnh mà giúp ta thăm dò về chuyện tình Tử Hỏa nữa đây?"
 
Dược Thiên Sầu trợn mắt, lúc này cũng không ngồi yên, nhanh chóng đứng thẳng lên, không dám tin hỏi: "Ngươi nói cái người khiêu chiến tiên quân lại mới xuất hiện? Hắn còn giết chết Dạ Niểu tiên quân cùng hai vị mình tướng sao?"
 
Hoàng Thiên Kên tục lắc đầu cảm thán nói: "Cũng không biết người kia rốt cuộc là thần thánh phương nào, mà càng đánh thì hắn càng mạnh, tu vi thăng tiến thần tốc, quả thực là nhanh đến mức khiến cho người ta phải giận sôi gan! Lần này hai vị Tiên quân cùng hai vị mình tướng cùng liên thủ, vốn là muốn bức người kia giao ra phưong pháp xuất nhấp Thiên Địa Càn Khôn đại trận, nào ngờ lần trước hắn mới bị thưong dưới tay hai vị tiên quân xong. Nhưng lần này vừa xuất hiện thì đã...Trừ Cơ Vũ tiên quân ra, thì ba người khác đều chết thảm. Chuyện này cũng khiến cho ta không thể nào hiểu nổi!"
 
Dược Thiên Sầu thầm hít một ngụm lãnh khí, đặt mông ngồi xuống. Hắn biết Tất Trường Xuân rất ngưu, nhưng không nghĩ ra Tất Trường Xuân lại ngưu đến trình độ này, khoa trương đến nỗi khiến cho bản thân hắn không dám tin. Lúc này mới có bao nhiêu lâu thời gian ah! Cư nhiên liền đã thủ tiêu ba vị tiên quân?
 
"Ngươi xác định tin tức này là thật chứ?" Dược Thiên Sầu gian nan nuốt khan nước miếng hỏi.
 
Hoàng Thiên sầu mi khố não, tức giận nói: "Ngươi cảm thấy con người ta thích nói chơi sao?"
 
Dứt lời đứng lên công đạo: "Ba Lan đại hội đã kết thúc, ta còn nhiều chuyện phải đi an bài. Ngươi tạm thời đừng chạy lung tung nữa, chờ sau khi thế cục bình ổn, chúng ta sẽ tiếp tục hỏi thăm về chuyện tình Tử Hỏa. Ngươi đừng quá vội vàng, cẩn thận mới là tru tiên hàng đầu."
 
"Đợi chút!" Dược Thiên Sầu hô lớn, liền bước tới gần bên người Hoàng Thiên hỏi: "Ngươi nói thật cho ta biết, Ba Lan đại hội rốt cuộc là như thế nào? Những dũng sĩ thắng trận được dẫn đến Tiên Thành sẽ ra sao?"
 
Hoàng Thiên lắc đầu nói: "Cụ thể thì ta không rõ ràng lắm. Ta chỉ biết phần lớn đều bị đưa đi khai thác linh thạch. Dù sao khai thác linh thạch cũng rất vất vả, nếu tính chất thân thể hư nhược, căn bản là ăn không tiêu...Còn vài nhóm người thì bị Dạ Niểu tiên quân dẫn đi. Phỏng chừng không có mấy ai biết."
 
Dược Thiên Sầu cau mày nói: "Phần lớn những vùng xung quanh đều sinh hoạt cuộc sống nguyên thủy. Vậy còn xây dựng kiến tạo thành trì làm gì?"
 
"Ngươi không phải thông mình lắm sao? Lời đã nói hết rồi, mà ngươi còn chưa thông suốt ư?" Hoàng Thiên khinh thường giải thích: "Mỏ quặng linh thạch khó khai thác, cần phải có những người khỏe mạnh, ngươi không phát hiện dân địa phương sinh hoạt cuộc sống nguyên thủy quanh đây, thân thể đều cường hãn hơn người ở trong thành sao? Nuôi thả dân địa phương chính là vì muốn đào tạo những người tráng kiện, khỏe mạnh. Còn đám người nhốt ở trong thành chẳng qua là để trang trí mua vui mà thôi. Nếu không, chẳng phải là buồn muốn chết hay sao?"
 
Nói xong Hoàng Thiên vươn tay chỉ vào đầU Minh...Dường như đang nói.., cái đầu của ngươi đúng là đầu đất. Theo sau mới xoay người ly khai...
 
"Nuôi thả.., nuôi nhốt?" Dược Thiên Sầu không khỏi ngây ra, hai từ này khiến cho hắn không biết phải nói như thế nào. Không ngờ đám tiên nhân đều đem ngươi trở thành động vật nuôi dưỡng. Khẽ lắc đầu thở dài, hắn biết đây cũng là chuyện tình không có biện pháp nào xoay chuyển, bởi vì đám tiên nhân đã dưỡng thành thói quen ăn trên ngồi trước, làm sao có thể đem phàm nhân nhìn vào trong mắt đây?
 
Trầm ngâm hồi lâu, bỗng dưng Dược Thiên Sầu nhớ tới Tất Trường Xuân, phát hiện lão nhân gia quả nhiên là không thẹn với danh xưng thiên hạ đệ nhất cao thủ, đi tới chỗ nào cũng đều lược sát tứ phương...Đang suy nghĩ, bất thinh lình hai mắt Dược Thiên Sầu trợn tròn, hắn mơ hồ cảm giác lão nhân gia sẽ ly khai Đông Cực Thánh Thổ.
 
Thử nghĩ mà xem, hai vị Tiên quân cùng hai vị mình tướng có tu vi cao nhất trong Đông Cực Thánh Thổ, bỗng chốc hắn đã làm thịt ba người. Dựa theo tính khí của lão nhân gia, thì Đông Cực Thánh Thổ đã không thể giữ nổi chân hắn nữa rồi. Bước tiếp theo chỉ sợ là...
 
Đang nghĩ tới đây thì Dược Thiên Sầu cảm ứng được Mộc Nương Tử triệu hoán. Hắn nhíu mày không biết rốt cuộc là xảy ra chuyện gì, liền lắc người trực tiếp xâm nhấp vào lòng đất, biến mất không còn nhìn thấy tăm hơi bóng dáng.
 
Thuận Thiên Đảo.
 
Vừa hiện thân, Dược Thiên Sầu liền đánh giá xung quanh, phát hiện không có bất cứ điều gì khác thường. Mộc Nương Tử đứng cách đó không xa, cũng đã trông thấy hắn, nhanh chân bước tới hành lễ nói: "Tiên sinh, lão đại nhân đã quay về rồi..."
 
Lão đại nhân trong miệng nàng hiển nhiên chính là đang nhắc đến Tất Trường Xuân. Dược Thiên Sầu không hiểu nhiều, vội vàng thuấn di đến gian phòng lớn. Chỉ thấy trong phòng trống trải, căn bản là không hề nhìn thấy bóng ảnh của Tất Trường Xuân. Liền xoay người chạy ra, hướng Mộc Nương Tử trầm giọng quát: "Sao lại thế này?"
 
Mộc Nương Tử hoảng hốt giải thích: "Tiên sinh, ngài trước tiên hãy nghe ta nói hết lời đã...Lão đại nhân vừa rồi quả thật có quay về, còn tìm ta hỏi vài chuyện về ngài. Lúc ấy ta muốn truyền tin để ngài quay về, nhưng lão đại nhân nói không cần thiết. Theo sau lão đại nhân liền rời khỏi Thuận Thiên Đảo. Ta mới dám truyền tin cho ngài, kì thật lão đại nhân cũng vừa mới đi thôi!"
 
Dược Thiên Sầu lắc người nhảy lên trên nóc nhà, ngắm nhìn bốn phía xung quanh Thuận Thiên Đảo, thầm nghĩ, quả nhiên là chính mình đã phỏng đoán đúng. Lão nhân gia muốn đi...Lần này quay về chỉ sợ là muốn ngắm nhìn Thuận Thiên Đảo một lần cuối cùng, sau đó cũng sẽ không bao giờ quay trở về nữa. Nhân gian đã không thể nào lưu giữ một cái nhân vật nghịch thiên như thế. Nhân vật nghịch thiên như thế cung không nên lưu lại ở trong nhân gian. Đây chính là số mệnh của Tất Trường Xuân!
 
"Mộc Nương Tử! Lão đại nhân đi theo hướng nào?" Dược Thiên Sầu lớn tiếng quát.
 
Lúc này Mộc Nương Tử vươn tay về phía xa nói: "Lão đại nhân đã đi theo hướng kia."
 
Dược Thiên Sầu phóng mắt nhìn đi, quà nhiên đúng là phương hướng của Âm Phong Cốc. Lão nhân gia hẳn là muốn thông qua Cừu U Minh Động để tiến nhấp Minh Giới. Theo sau vội vàng truy ván: "Ngươi nói lão đại nhân vừa mới đi thôi đúng không?"
 
Mộc Nương Tử cẳn thận hồi đáp: "Đúng vậy, cơ hồ cùng lúc ngài quay về chỉ là chuyện tình trước sau mà thôi."
 
Nếu đuổi theo nói không chừng còn kịp! Dược Thiên Sầu rất nhanh liền biến mất ở trên nóc nhà, sau đó hiện thân ra ở nơi sâu nhất trong Cừu U Minh Động, lập tức phóng xuất thần thức điều tra tung tích của Tất Trường Xuân, phỏng đoán, Tất Trường Xuân hẳn là vừa mới xông lên tầng thứ chín trong Cửu U Minh động.
 
Nhanh như thế ư?
 
Dược Thiên Sầu không khỏi rúng động tình thần, không nghĩ tới Tất Trường Xuân đã đủ tu vi xông qua tầng thứ chín! Lúc này liền không dám chậm trễ, trực tiếp thuấn di đến trước đại môn của Minh Giới. Nguồn truyện: Truyện FULL
 
Vừa xuất hiện, Dược Thiên Sầu liền cảnh giác ngắm nhìn bốn phía xung quanh đang tản xuất ra chân khí âm trầm khủng bố. Dù sao lần trước sứ già Minh Giới từ nơi này bước ra, cũng không biết còn có chuyện gì nguy hiểm đến tánh mạng nữa không?
 
Đúng lúc này, từ phía sau bỗng dưng truyền đến thanh âm nói: "Tại sao ngươi cũng ở đây?"
 
"Ai?" Dược Thiên Sầu hoảng sợ, quay đầu vừa nhìn, chỉ thấy Tất Trường Xuân thân mặc trường bào thanh sắc, đang kinh ngạc nhìn về phía hắn. Lúc này Dược Thiên Sầu mới vỗ ngực thờ dài nói: "Sư phụ! Ngài tới không phát ra tiếng động, ở cái loại địa phưong như thế này sẽ hù chết người khác đó ah!"
 
Tất Trường Xuân đảo mắt nhìn bốn phía xung quanh, kì quái hỏi: "Ngươi như thế nào cũng ở đây? Đang tính làm chuyện gì sao?"
 
Dược Thiên Sầu hít vài ngụm không khí. Sau đó mới bầm báo: "Vừa quay về Thuận Thiên Đảo, thì nghe Mộc Nương Tử nói ngài đã trờ lại. Hỏi thăm phương hướng, liền đoán ra là ngài muốn tới nơi này. Ta liền trực tiếp bay đến chờ trước!"
 
Tất Trường Xuân khẽ gật đầu, tỏ vẻ đã minh bạch rồi. Theo sau khoát tay mà đi, lẳng lặng đánh giá hoàn cảnh bốn phía xung quanh. Dược Thiên Sầu lẽo đẽo bám theo, cười cười hỏi: "Sư phụ, ta ở Đông Cực Thánh Thổ nghe nói ngài tru sát một vị Tiên quân cùng hai vị mình tướng. Còn một tiên quân khác thì bị ngài đánh trọng thương. Chuyện này có thật hay không?"
 
Tất Trường Xuân vừa "ừm" một tiếng, vừa đánh giá bốn phía thản nhiên nói: "Vốn định tru sát hết, nhưng cuối cùng vẫn lưu lại một người. Chính là muốn lưu lại cho ngươi. Ngày sau ngươi sẽ cần cao thủ như thế để luyện tập."
 
"Ách..." Dược Thiên Sầu đi theo phía sau hắn, có chút dở khóc dở cười nói: "Sư phụ, ngài quá coi trọng ta rồi. Ta không dám so sánh với lão nhân gia đâu ah!"
 
"Có dùng để luyện tập hay không thì chưa cần biết. Nhưng trước mắt cũng sẽ có hữu dụng, huống chi ta giết thêm nàng cũng không có nghĩa lý gì. Mà Đông Cực Thánh Thổ vẫn cần một người đầu lĩnh có tu vi chán áp phường đạo tặc. Nếu không tất sẽ náo loạn, tai trơng liền đổ xuống đầu nhóm phàm nhân bình thường kia." Tất Trường Xuân nhàn nhạt giải thích nói.
 

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.