Tinh Thần Châu

Chương 765: Ngưu Hữu Đức và Dược Thiên Sầu




Lúc này Yến Truy Tinh vô cùng cao hứng, vốn tưởng rằng lần trước nháo sự ở đây. Dược Thiên Sầu nhất định sẽ đưa hai nữ nhân này đi, không nghĩ tới các nàng vẫn lưu lại đây. Sớm biết như thế thì đến Linh Phương Cốc trước, đâu cần phải tìm Văn gia ăn khổ!
Bất quá nói đi thì cũng phải nói lại, nếu không phải mình nhất thời tự tin quá mức, muốn khống chế Văn Lan Phong để giúp mình đối phó với Ngưu Hữu Đức, và mình có thể buông tay giải quyết Dược Thiên Sầu thì hắn tạm thời sẽ không đi trêu chọc Văn Lan Phong. Còn Lộ Nghiên Thanh này mà nói, hoặc nói trắng ra Lộ Nghiên Thanh dù có xinh đẹp như thế nào thì cũng chỉ là một bình hoa hám danh...căn bản không cần dùng đến!
Nhưng khiến cho Yến Truy Tinh trăm triệu lần không ngờ chính là Bách Mị Yêu Cơ và Nhan Vũ cũng ở trong này. Một người cùng Dược Thiên Sầu có quan hệ ám muội, một người còn là nữ nhân của Ngưu Hữu Đức, quả nhiên đúng là thu hoạch lớn. Nắm giữ được hai nữ nhân này trong tay, ngươi nói Yến Truy Tinh làm sao có thể không cao hứng đây!
Bách Mị Yêu Cơ và Nhan Vũ nhìn nhau không nói gì, ngay cả Lộ Nghiên Thanh ở bên trong, ba nữ nhân đều vô cùng kinh hãi. Các nàng đã từng gặp qua Yến Truy Tinh, người trước mắt này xác thực đúng là Yến Truy Tinh không cần phải hoài nghi. Nhưng khiến cho ba người không nghĩ ra chính là, không phải Dược Thiên Sầu nói, một cánh tay của Yến Truy Tinh đã bị hắn chém đứt sao? Như thế nào vẫn còn hoàn hảo. Trong ba nữ nhân chỉ có Lộ Nghiên Thanh là kinh hãi nhất, bởi vì nàng liếc mắt một cái thì đã nhìn ra tu vi của Yến Truy Tinh đã tới cảnh giới Hóa Thần sơ kỳ.
Chúng đệ tử Linh Phương Cốc nhìn thấy sư tổ giáng lâm. Nhất thời dũng khí dâng lên, có vài gã đệ tử vội vàng mang thi thể của Tân Lão Nhị tới gần, khóc nức nở bẩm báo: "Sư tổ, sư phụ...đã chết rồi."
Lộ Nghiên Thanh vốn không phải là người thường hay tức giận, nhưng chứng kiến đệ tử mình chết thảm. Lúc này trên dung nhan xinh đẹp đã thản nhiên xuất hiện một tầng băng sương, nhìn chằm chằm vào Yến Truy Tinh khẽ nói: "Yến Truy Tinh, là ngươi giết người?"
Yến Truy Tinh cười mà không đáp. Bất quá gã đệ tử ôm thi thể Tân Lão Nhị thì lắp bắp nói: "Bẩm sư tổ....Sư phụ ta...là do Cửu sư thúc giết."
Lộ Nghiên Thanh nghe xong không khỏi chấn động. Nộ nhãn phóng về phía Tân Lão Cửu nói: "Lão Cửu, hắn nói đúng không?"
Bất quá lúc này Tân Lão Cửu đang đứng ở phía sau Yến Truy Tinh, không thèm rên lên một tiếng. Yến Truy Tinh phóng mắt cao thấp đánh giá Lộ Nghiên Thanh một lần, sau đó dùng ngữ khí kinh diễm nói: "Không hổ danh là thiên hạ đệ nhất mỹ nữ, quả nhiên dung mạo tuyệt sắc vô song. Chẳng trách Văn Lan Phong lưu luyến không thôi, nhớ ngày đó diện kiến tiền bối trong Tụ Bảo Bồn, nhưng đáng tiếc là không được nhìn thấy dung nhan. Hôm nay vừa nhìn thấy, đúng là không hề uổng phí công sức đi chuyến này. Vãn bối xem ra đã biết như thế nào mới được gọi là mỹ nữ!"
Không đề cập đến Tụ Bảo Bồn thì cũng không, nhưng nhắc đến Tụ Bảo Bồn, Lộ Nghiên Thanh liền đau như thắt ruột. Nếu không phải lúc trước chính mình ngăn cản Dược Thiên Sầu ra tay, thì Linh Phương Cốc làm sao sẽ lâm đại họa như ngày hôm nay. Nhất thời trong đầu không ngừng bồi hồi tưởng nhớ đến lời cảnh cáo ngày đó của Dược Thiên Sầu ở trong Tụ Bảo Bồn. Quả nhiên đã bị Dược Thiên Sầu đoán trúng, nhưng lúc này hối hận thì cũng đã là quá muộn rồi.
"Tân Lão Tam ở đâu? Phải chăng hắn cũng bị ngươi giết chết rồi?" Trên khuôn mặt của Lộ Nghiên Thanh mơ hồ xuất hiện một tia bất an.
Yến Truy Tinh chỉ vào đám người Tân Lão Cửu ở phía sau, lạnh nhạt nói: "Cũng giống như bọn hắn, đều đang sống rất tốt."
Lộ Nghiên Thanh ánh mắt thoáng đảo qua mấy tên đệ tử, gằn từng chữ nói: "Đều quay về cho ta!"
Nhưng nàng liên tục quát tháo vài tiếng cũng không một ai nghe theo lời nàng. Lúc này trong tay bất thình lình đã xuất hiện một thanh tiểu trảm đao màu hoàng kim. Tựa hồ người không thích đánh đánh giết giết như nàng cũng đã muốn động thủ.
Trên mặt Yến Truy Tinh lộ ra thần sắc châm chọc. Lạnh nhạt nói: "Lộ tiền bối, ta khuyên ngươi tốt nhất là đừng nên vọng động, nếu không hậu quả không phải ngươi có thể gánh chịu nổi đâu."
Dứt lời, nghiêng đầu về phía sau nói: "Tân Lão Đại, sư phụ ngươi tâm tình không ổn định. Ngươi lấy cái chết để giúp nàng vơi bớt cơn giận đi thôi."
"Tuân lệnh!" Tân Lão Đại hơi khom người, trực tiếp huy chưởng vỗ xuống đỉnh đầu của mình. Trong khoảng khắc máu óc vương vãi khắp nơi, cả người đổ xuống mặt đất, run rẩy vài cái rồi cũng nằm im không hề nhúc nhích.
"Không..." Lộ Nghiên Thanh hét lên một tiếng kinh hãi. Chúng đệ tử Linh Phương Cốc xung quanh xôn xao thành một đoàn, đều không dám tin vào tình cảnh trước mắt. Bách Mị Yêu Cơ và Nhan Vũ dung nhan đại biến, chỉ riêng Yến Truy Tinh là vẫn thờ ơ đứng nguyên tại chỗ.
Yến Truy Tinh thản nhiên nói: "Lộ tiền bối, ta nói không sai chứ! Nếu ngươi dám làm cho ta mất hứng, chỉ cần ta nói một câu, tất cả đám đệ tử của ngươi đều sẽ chết ngay lập tức. Ngươi dám không tin, không ngại thì thử tiếp lần nữa xem."
Lộ Nghiên Thanh nghe vậy nhất thời trong lòng dâng lên một cỗ cảm giác vô lực. Chứng kiến cảnh tượng Tân Lão Đại chết đi, tâm tình của nàng phi thường hoang mang.
"Lộ tiền bối!" Yến Truy Tinh đột nhiên khẽ gọi.
Lộ Nghiên Thanh chậm rãi ngẩng đầu, vừa tiếp xúc ánh mắt của đối phương, liền nhìn thấy đôi con ngươi của đối phương bạo xuất ra hồng quang yêu dị. Bất tri giác chính mình đã rơi vào trong huyết hải mênh mông. Còn có nhiều tia huyết quang đem bản thân mình trói chặt lấy. Nguồn truyện: Truyện FULL
Lộ Nghiên Thanh giật mình hoảng hốt, rất nhanh nhớ ra đối phương đang sử dụng ma nhãn với mình. Lúc này toàn lực giãy giụa, tốn rất nhiều khí lực mới đem những tia huyết quang đang quấn chặt trên người chém đứt. Quang cảnh tươi sáng trong Linh Phương Cốc dần dần cũng đã hiện ra.
Yến Truy Tinh nhìn Lộ Nghiên Thanh diễn cảm trắng bệch, khẽ cau mày. Hiện giờ bản thân hắn đã tin tưởng, Ma Nhãn Tiêu Hồn chỉ dùng được trên những người có tu vi ngang bằng hoặc là thấp kém hơn mình. Bằng vào tu vi của Lộ Nghiên Thanh, chính mình còn chưa có biện pháp khống chế được nàng.
Ở dưới tiếng kinh hô của chúng đệ tử Linh Phương Cốc. Bách Mị Yêu Cơ và Nhan Vũ đồng thời bước lên nâng đỡ Lộ Nghiên Thanh, trăm miệng một lời nói: "Tiền bối, người không sao chứ?"
Lộ Nghiên Thanh khẽ lắc đầu, thần tình hàm sương nói: "Yến Truy Tinh ngươi dám sử dụng ma nhãn đối với ta?"
Yến Truy Tinh thoáng bình ổn chân nguyên, lành nhạt nói: "Như thế có gì không được sao? Đáng tiếc tu vi của Lộ tiền bối cao thâm, vãn bối tạm thời còn chưa thao túng được. Quả thực là vô cùng đáng tiếc."
"Ngươi..." Lộ Nghiên Thanh nhãn tình quét về phía sau Yến Truy Tinh, lời vừa ra đến miệng đành phải nuốt xuống. Cắn răng nói: "Ngươi muốn ta làm gì thì ngươi mới buông tha cho bọn hắn?"
"Hừ!" Yến Truy Tinh cười lannhj, ánh mắt đảo qua trên người tam nữ, nói: "Nếu tố cáo hành tung của Dược Thiên Sầu ra, thì ta đây sẽ liền buông tha cho mấy người bọn hắn?"
Tam nữ ngẩn ra, Bách Mị Yêu Cơ quả thực không biết Dược Thiên Sầu ở nơi nào. Bởi vì cho đến lúc này nàng vẫn không hề hay biết Dược Thiên Sầu chính là Ngưu Hữu Đức, bất quá hai nữ nhân kia thì trong lòng khá nắm chắc. Nhưng Nhan Vũ đối với Dược Thiên Sầu tình ý miên miên, làm sao có thể làm những chuyện phương hại đến hắn đây. Còn Lộ Nghiên Thanh thì cũng không phải hạng người vì cứu đệ tử mình mà hy sinh đi táng mạng của một con người khác.
Bầu không khí xung quanh trở nên im lặng, Yến Truy Tinh hờ hững nói: "Các ngươi đã không lên tiếng, vậy là không ai muốn nói cho ta biết đúng không? Lộ tiền bối, xem ra ngươi vẫn muốn máu tươi phải nhuốm đương trương nữa rồi."
Lộ Nghiên Thanh diễn cảm nháy mắt biến thành trắng bệch, cắn răng nói: "Ta căn bản không biết Dược Thiên Sầu đang ở địa phương nào. Coi như ngươi giết hết tất cả bọn hắn, ta cũng không thể biết được."
Yến Truy Tinh ngẩn ra, hắn làm sao dám giết hết cả đám đệ tử của Lộ Nghiên Thanh, đây chính là quân bài để hắn áp chế nàng ah! Lúc này đành phải gật đầu nói: "Xem ra đúng thực là Lộ tiền bối không hề hay biết rồi."
Trong lúc nói chuyện, đột nhiên hồng quang trong đôi con ngươi bất thình lình phóng ra, trực tiếp bao phủ lấy toàn thân Bách Mị Yêu Cơ. Rất nhanh Bách Mị Yêu Cơ đã biến thành si ngốc, chậm rãi bước tới phía hắn...
"Không!" Nhan Vũ vội vàng phản ứng, đem Bách Mị Yêu Cơ kéo về, không buông tay nàng ra. Yến Truy Tinh hừ lạnh, nhân cơ hội phóng xuất hồng quang, đem Nhan Vũ thao túng luôn một lần. Kết quả hai nàng đều chậm rãi bước về phía hắn...
Lộ Nghiên Thanh chấn động, nhưng không dám làm gì, chỉ đành giương mắt nhìn hai nàng chậm rãi đi về bên phía Yến Truy Tinh.
Yến Truy Tinh hừ lạnh, nhìn chằm chằm vào hai nàng nói: "Các ngươi biết Dược Thiên Sầu đang ở địa phương nào không?"
Hai nàng thần tình si ngốc, bỗng chốc trở nên linh động hơn. Bách Mị Yêu Cơ lắc đầu tỏ vẻ không biết, còn Nhan Vũ thì trầm ngâm, theo sau mới bẩm báo đáp: "Dược Thiên Sầu kỳ thật chính là Ngưu Hữu Đức. Hai người bọn hắn vốn chỉ là cùng một người giả trang, hẳn là đang cư trú bên trong Yêu Quỷ Vực."
"Cái gì?"
Yến Truy Tinh kinh hô một tiếng, còn cho rằng mình nghe lầm, vội vàng chất vấn: "Ngươi xác định Ngưu Hữu Đức chính là Dược Thiên Sầu ư?"
Nhan Vũ cung kính đáp: "Không sai, ta có thể xác định. Bởi vì ta phát hiện Ngưu Hữu Đức luôn đeo một chiếc mặt nạ da người."
Yến Truy Tinh vẫn hoài nghi nói: "Vì sao tu vi hai người này lại hơn kém nhau nhiều như thế?"
"Điều này ta cũng không rõ." Nhan Vũ hồi đáp.
Yến Truy Tinh sợ nàng đang hồ lộng mình, cho nên đã kiểm tra rất nhiều lần. Cuối cùng xác định Nhan Vũ quả thực đã bị chính mình thao túng tâm thần, cũng không thể nói dối, lúc này hắn mới hoàn toàn ngây ngốc.
Nếu không phải Nhan Vũ khai ra, thì đánh chết hắn cũng không tin Dược Thiên Sầu chính là Ngưu Hữu Đức. Điều này đã lí giải vì sao mình cùng Ngưu Hữu Đức không thù không oán, mà hắn còn cố tình thả phong thanh để hại mình rơi vào tràng cảnh bị truy sát nơi nơi.
Nhưng không nghĩ ra, vì sao hắn có khả năng biến thành Ngưu Hữu Đức, tu vi uy chấn thiên hạ. Phương diện này tuyệt đối vẫn còn bí mật ẩn giấu, hoặc có thể là Dược Thiên Sầu chỉ giả thần giả quỷ mà thôi.
Nghĩ đến đây trong lồng ngực Yến Truy Tinh dâng lên một cỗ lửa giận thiêu đốt. Cư nhiên bị tên kia đùa giỡn thời gian dài như thế. Lúc này hung hăng đưa mắt nhìn về phía trước nói: "Lộ tiền bối, có chuyện này chỉ sợ đành phải nhờ tiền bối tương trợ! Ta muốn tiền bối đi mời Văn Lan Phong đến đây một chuyến!"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.