Tinh Thần Châu

Chương 760: Trận Nhãn




"Liên lạc hai vị mình Tướng?" Hoàng Thiên kinh ngạc nói: "Hai vị mình Tướng đã lâu không hiện thế, hơn nữa vẫn có ngăn cách với người trong Tiên giới chúng ta, Tiên Quân có thể lôi được bọn họ ra sao?"
 
"Bình thường thì mời cũng không được." Ánh mắt Nặc Thu Phong nóng cháy nói: "Nhưng ngươi đừng quên, người điên kia có thể tùy ý ra vào Thiên Địa Càn Khôn đại trận. Chỉ cần bắt được người điên kia, liền có thể phá giải bí mật ra vào Thiên Địa Càn Khôn đại trận, ngươi tưởng hai vị mình Tướng ngăn cản được mê hoặc lớn như vậy sao? Nếu như người điên dám trở lại, hai vị Tiên Quân cùng hai vị mình Tướng cùng nhau liên thủ, nhất định sẽ hàng phục được hắn!"
 
"Cũng phải!" Hoàng Thiên khẽ gật đầu bỗng nhiên vùng lông mày khẽ động, ánh mắt lóe lên, nhàn nhạt cười nói: "Nặc huynh chờ một chút, ta nghĩ ra chút sự tình, đi một lúc sẽ quay về."
 
Nặc Thu Phong đưa tay cười nói: "Hoàng thành chủ quá khách khí, xin cứ tự nhiên!" Hoàng Thiên chắp tay thuấn di biến mất trong gian phòng bên trong tòa nhà hình tháp.
 
Hoàng Thiên trở lại thành chủ phủ, nhìn như không chậm không nhìn hướng chỗ hẻo lánh của hoa viên đi đến, đi tới đi tới, cả người đột ngột chìm vào dưới lòng đất...
 
Trong địa cung, Dược Thiên Sầu ngồi cạnh bàn nhắm mắt chờ đợi bỗng nhiên mở mắt, trành về hướng vách tường trước mặt, một trận sóng gợn nhộn nhạo, Hoàng Thiên lững thững đi ra, có vị đạo như xuyên tường vào phòng của một vị thần tiên.
 
"Thế nào? Rốt cục nghĩ thông suốt rồi?" Hoàng Thiên bao hàm ý cười đi tới, lộ ra biểu tình xem như ngươi thức thời.
 
Dược Thiên Sầu liếc mắt quan sát hắn, lập tức tựa vào ghế một tay chống cằm, hơi trầm ngâm nói: "Xác thực nghĩ thông suốt...Bằng năng lực cá nhân ta xác thực không thể ly khai phiến đại lục bị Thiên Địa Càn Khôn đại trận phong tỏa. Cho nên ta cần sự bang trợ của ngươi. Thay lời khác mà nói, ta cần cùng ngươi họp tác."
 
Dáng tươi cười trên mặt Hoàng Thiên cứng đờ, nhíu mày nói: "Ta thế nào nghe không hiểu ý tứ trong lời nói của ngươi?"
 
"Rất đơn giản." Dược Thiên Sầu đứng lên, bồi hồi thở dài nói: "Mặc kệ ngươi tin hay không tin, thành thật nói với ngươi đi! Ta ở bên ngoài vẫn một mực nghiên cứu huyền bí của Thiên Địa Càn Khôn đại trận, tốn hao không ít thời gian, rốt cục tìm được biện pháp đi vào. Nhưng nếu như nghĩ đi ra, sợ rằng còn phải tốn chút thời gian để nghiên cứu. Bất quá ta rất có lòng tin đối với tạo nghệ trong trận pháp của mình. Nếu ta có thể đi vào, thì nhất định có thể đi ra ngoài, chỉ cần tìm được trận nhãn, đi ra ngoài chỉ đơn giản như là một bữa cơm."
 
"Ngươi nghĩ ta sẽ tin tưởng chuyện ma quý của ngươi sao?" Hoàng Thiên cười lạnh nói: "Kỳ thực muốn cho ta thả ngươi rời đi rất đơn giảnẵ Không cần phải nghĩ những chuyện ma quỷ này đến ma quỷ khác. Chỉ cần nói cho ta biết làm sao rời đi là được, ta có thể bảo chứng không giết ngươi!" Hắn đã nghĩ xong, chỉ cần lấy được biện pháp ly khai tới tay, mình có thể hứa hẹn sẽ không giết hắn, thế nhưng không giết cũng không đại biểu sẽ không phế hắn.
 
Mẹ nó! Chơi trò này với lão tử! Dược Thiên Sầu nhướng mày châm chọc nói: "Hoàng đại thành chủ, ta nghĩ ngươi lầm một việc. Nếu ta thực sự muốn rời khỏi đây, không cần ngươi đáp ứng thả ra, bằng địa cung này của ngươi còn không khốn được ta. Sở dĩ ta đợi đến ngày hôm nay còn không đi, chỉ là bởi vì ta lợi dụng mấy ngày này triệt để hiểu rõ công việc của ta. Nghĩ cùng ngươi hợp tác mới là lựa chọn tốt nhất.
 
"
Nga!" Hoàng Thiên lộ ra vẻ mặt trêu tức, nói: "Ta thật muốn nhìn xem ta không tha ngươi đi ra ngoài, ngươi có bản lĩnh gì rời khỏi đây. Nếu ngươi có bản lĩnh rời khỏi địa cung, ta liền đáp ứng cùng ngươi hợp tác." Hắn vốn không tin tưởng Dược Thiên Sầu nếu có thể rời khỏi đây, còn chịu thành thật ở lại mấy ngày như vậy.
 
"
Ha hả! Xem ra ta không xuất ra chút thành ý, Hoàng đại thành chủ sẽ không tin tưởng tại hạ." Dược Thiên Sầu lắc đầu thở dài nói: "Ai! Con người ta luôn thích điệu thấp hành sự, không thích nhất là đường hoàng, nhưng mà...Cũng được! Ngày hôm
 
Nay ta bộc lộ chút tài năng nhỏ thôi! Cũng tốt cho Hoàng đại thành chủ biết thành ý họp tác của ta."
 
Dưới ánh mắt chẳng đáng của Hoàng Thiên, người này đông nhìn tây nhìn, vươn ra một tay chỉ vào địa phương Hoàng Thiên vừa đi ra. Chỉ thấy tường đất địa cung ngay đối diện giống như băng tuyết tan rã, khuếch tán ra một động khẩu tối như mực vuông vắn chừng hai thước cũng đủ dung nạp cho một người đi qua.
 
"
Hoàng đại thành chủ, hiện tại ngươi nên tin chứ?" Dược Thiên Sầu nghiêm trang hỏi. Mà Hoàng Thiên đã trợn tròn mắt há hốc triệt để choáng váng, kết quả Dược Thiên Sầu lại lẳm bẳm: "Không nói lời nào, vậy đại biểu không tin, cũng được...
 
Chỉ thấy hắn lại duỗi tay ra, hai ngón tay đông điểm một chút, tây điểm một chút, điểm trái lại điểm phải, nói chung trước trước sau sau trái trái phải phải đều điểm lung tung một lần. Chỉ thoáng chốc khắp các vách tường đều hiện đầy động khầu, mà địa cung cũng không còn tính là địa cung, hoàn toàn biến thành những cửa ra vào thông suốt khắp bốn phưong tám hướng. Dược Thiên Sầu kết thúc xong công việc thật hoàn hảo, chắp tay sau lưng vẻ mặt trêu tức nói: "Hoàng đại thành chủ, ngươi nghĩ ta nên ròi bằng cửa nào mới tốt?"
 
Hoàng Thiên trợn mắt líu lưỡi, sửng sốt một lát mới nói: "Nguyên lai ngươi cũng biết khống thổ thuật."
 
"Ha ha! Con người ta luôn điệu thấp đối đãi. Việc này không đề cập tới cũng được." Dược Thiên Sầu áy náy khoát khoát tay, hoàn toàn dùng hình dạng một chút tài mọn không đáng nhắc tới.
 
Hoàng Thiên không nói gì, sau đó thần tình phức tạp hỏi: "Ngươi muốn họp tác thế nào?" Hắn đột nhiên có loại cảm giác lạ lùng, nhìn thấy được thủ đoạn của Dược Thiên Sầu, rốt cục triệt để tin tưởng thành ý của hắn, bằng không người ta thực sự có thể tùy thời ròi đi, căn bản không cần chờ chính mình.
 
Dược Thiên Sầu vung tay áo, những động khầu trong địa cung trong nháy mắt khép lại nguyên dạng như trước. Chỉ thấy vẻ mặt hắn nghiêm túc hào sảng nói: "Ngươi ta họp tác, nghĩ biện pháp tìm được trận nhãn, chỉ cần tìm được trận nhãn, ta liền nghĩ được biện pháp ròi đi."
 
Hoàng Thiên nhìn địa cung khôi phục nguyên dạng, lặng lẽ nói: "Trận pháp này do Vạn Kiếm Ma Quân bày ra. Sợ rằng không ai biết trận nhãn ở nơi nào. Dù là muốn tìm, đại lục có diện tích lón như vậy muốn tìm nói dễ vậy sao?"
 
"Không phải còn có người tinh thông trận pháp như ta sao!" Dược Thiên Sầu vỗ ngực nói: "Theo kinh nghiệm của ta phán đoán, Thiên Địa Càn Khôn đại trận lọi hại như vậy, là phải có năng lượng cường đại chống đỡ vận chuyển. Ta có thể khẳng định, năng lượng cường đại chống đỡ Thiên Địa Càn Khôn đại trận chính là trận nhãn, chỉ cần tìm được chỗ đó, ta có biện pháp ròi khỏi đây. Ngươi nên nghĩ xem địa phương nào có năng lượng cường đại có thể chống đỡ Thiên Địa Càn Khôn đại trận?"
 
"Năng lượng cường đại chống đỡ Thiên Địa Càn Khôn đại trận?" Hoàng Thiên nhíu mày trầm tư, bỗng nhiên cà kinh nói: "Tử hỏa! Lẽ nào Tử hỏa chính là trận nhãn?"
 
Rốt cục đến chính đề! Dược Thiên Sầu nghe vậy trong lòng mừng thầm, nghĩ thẩm hoàn hảo lão tiểu tử ngươi cũng không phải hoàn toàn không biết gì cà. Bằng không tã còn phải chậm rãi hướng dẫn một phen. Nhưng hắn lại biểu hiện ra vẻ mặt vô tri hỏi: "Từ hỏa? Tử hỏa là thứ gì vậy?"
 
Hoàng Thiên đem chuyện về Tam Muội Chân Hỏa giải thích lại một lần. Dược Thiên Sầu vẫn tỏ vẻ khiêm tốn lắng nghe, nghe xong liền vỗ tay hoan hô nói: "Không sai, chính là nó. Tuyệt đối không sai, Tử hỏa chính là trận nhãn. Ngươi có biện pháp nào tìm được nó không? Chỉ cần tìm được nó, chúng ta liền có thể rời khỏi địa phưong này."
 
Trong đôi mắt Hoàng Thiên lộ ra tình quang, hưng phán gật đầu nói: "Nếu Tử hỏa chính là trận nhãn, vậy có mục tiêu tập trung sẽ dễ làm hơn. Không đến mức đi tìm không chút mục đích, phải dùng ít thời gian chậm rãi hỏi thăm và tìm kiếm, nhưng khẳng định có thể tìm được. Dù sao Tử hỏa không phải là vật bình thường, mục tiêu không phải chuyện đùa, chỉ cần từng lộ diện khẳng định phải có người biết. Trước đây ta từng nghe có người nhắc qua, thế nhưng lúc đó cũng không lưu ý. Không nghĩ tới đó
 
Là trận nhãn."
 
Nghe được có người từng nhắc qua Tử hỏa, thân thể Dược Thiên Sầu run lên, vài bước đi qua kéo cánh tay Hoàng Thiên gấp giọng nói: "Là ai nhắc qua? Ngươi nhanh hỏi hắn một chút!"
 
"Ngươi không nên nóng nảy." Hoàng Thiên phủi tay hắn ra, bước vài vòng có chút buồn bã nói: "Người nọ bời vì xúc phạm Dạ Niểu tiên quân, bị tiên quân tru giết."
 
"Ta kháo..." Dược Thiên Sầu bị lời này làm phát nghẹn, thì ra chỉ là lời vô ích. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL
 
Hoàng Thiên nhìn thấy hình dạng sốt ruột của hắn không giống như đang giả vờ, trong lòng âm thầm gật đầu. Xem ra Tử hỏa đích thật là trận nhãn không thể nghi ngờ, liền dùng lời an ủi: "Ngươi không cần sốt ruột, ta cũng muốn sớm rời khỏi đây. Ngươi yên tâm đi! Chỉ cần mục tiêu tập trung bên trong Thiên Địa Càn Khôn đại trận, khẳng định không chỉ có một người gặp qua. Ta nhất định nghĩ biện pháp nhanh chóng tìm hiểu được tin tức của Tử hỏa."
 
Dược Thiên Sầu thoáng bình phục lại tâm tình, trong lòng bắt đầu suy nghĩ. Có nên nghĩ biện pháp đem tin tức mình có thể ròi khỏi Thiên Địa Càn Khôn đại trận để lộ ra, năng lực của lão Hoàng này có vẻ hữu hạn a!
 
Nói vậy mượn lực lượng của Đông Tây hai cung tiên quân hẳn có thể nhanh tìm được Tử hỏa...
 
Nhìn thấy ánh mắt hắn phiêu hốt bất định, trong lòng Hoàng Thiên hơi rùng mình, hí mắt trầm giọng nói: "Dược Thiên Sầu, ngươi ta đã ước định họp tác lẫn nhau, hi vọng chuyện này không có người thứ ba biết." Trong giọng nói nhiều ít có vị đạo như uy hiếp.
 
Dược Thiên Sầu cau mày nói: "Điều này ngươi yên tâm. Danh đầu của ta bên ngoài không nhỏ, hỗn rất tư nhuận, cũng không mong muốn mọi người ở đây toàn bộ chạy ra giúp vui, nhân gian không dung nổi nhiều vị đại thần như vậy. Nhưng là Hoàng thành chủ, khi tìm hiểu Tử hỏa cần phải thật cẩn thận!"
 
"Trong lòng ta đều biết, không cần ngươi nhọc lòng..." Hoàng Thiên đang nói chợt khựng lại, bỗng nhiên di một tiếng nói: "Nói đến bên ngoài, ta thật ra nhớ tới một việc, không biết người này ngươi có nhận ra hay không. Người này không ngờ có thể xem Thiên Địa Càn Khôn đại trận giống như không có...Hắn đem chuyện Nặc Thu Phong kể ra lặp lại một lần.
 
Sau khi Dược Thiên Sầu nghe xong thật không biết nói gì. Hắn không cần đoán cũng biết, khẳng định chính là vị sư phụ ngưu nhân của mình. Ngoại trừ hắn còn có thể là ai, lão gia hỏa luôn luôn yêu nghiệt không gì sánh được a! Càng chơi càng lớn, hi vọng đừng đem chính bản thân mình chơi tới treo mới tốt. Nhưng nói còn nói trở lại, dù hắn có lo lắng cũng dư thừa, lão gia hỏã kiên trì đi theo con đường kinh khủng, ai cũng không can thiệp được!
 
Hắn suy nghĩ một lúc lắc đầu nói: "Chẳng bao giờ nghe nói qua nhân gian có cao thủ như vậy."
 
Hoàng Thiên khẽ gật đầu, nói: "
Ta cũng hiểu được nhân gian không có khả năng có cao thủ như vậy. Làm không chuẩn hẳn là ngôi sao mới quật khỏi của Tiên giới cũng không chừng."
 
Dược Thiên Sầu khoát khoát tay nói: "
Không nói hắn nữa, trước tiên nói về chuyện của chúng ta. Đám bằng hữu thổ dân của ta còn ở trong đại lao, ngươi có thể tìm một lý do thà bọn họ được không, cho chúng ta một thân phận tự do."
 
Hoàng Thiên gật đầu biểu thị sẽ đi an bài. Dược Thiên Sầu nhìn quanh bốn phía nói: "
Địa cung chính ngươi giữ đi! Có chuyện gì chúng ta sẽ gặp mặt ở đây...Cứ như vậy! Ta đến địa lao trước, ngươi nhanh thà chúng ta ra ngoài, đi!" Nói xong trực tiếp lắc mình bay đi, xông vào trong tường đất không còn hình bóng. Gương mặt Hoàng Thiên trầm xuống, địa cung quà nhiên không khốn được người ta...
 

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.