Tinh Thần Châu

Chương 753: Thổ hành




"Là ngươi!" Trong tay Hoàng Thiên chậm rãi giờ lên một chiếc khăn đen, cười lạnh nói: "Đã sớm cảm thấy tên thổ dân như ngươi có chút sai, nguyên lai chính là một tu sĩ."
 
Kháo! Che mặt đều có thể nhận ra sao? Dược Thiên Sầu nghĩ khăn đen trong tay hắn có điểm nhìn quen mắt, vô ý thức đưa tay lên mặt mình sờ soạng, phát hiện khăn đen che trên mặt đã không còn hình bóng. Nhất thời hắn hít sâu một hơi rét lạnh, khăn đen trong tay phải đối phưong chính là khăn che mặt của mình, không ngờ đối phưong lấy đi khăn che mặt của mình lúc nào mình cũng không biết, già như vừa rồi nếu hắn muốn giết mình...
 
Lúc này toàn thân Dược Thiên Sầu đổ mồ hôi lạnh, có điểm không dám tiếp tục suy nghĩ, mới biết cử động hôm nay của mình thật quá lỗ mãng. Tu sĩ Tiên giới cũng không phải chỉ có hư danh, căn bản mình không đủ khả năng ứng phó.
 
Vừa hoảng sợ, trái lại làm cho hắn triệt để bình tũih trở lại, trà quá nội tình hai kiệp đòi từng trải đã đến thời khắc phát huy tác dụng. Hiện tại hắn lại không vội bỏ chạy, vừa rồi đối phương không giết hắn đã rõ ràng nói lên đối phương có mưu đồ. Nếu thay đổi mình là đối phương, khẳng định muốn biết gốc gác của đối thủ, cho nên tạm thời mình còn chưa nguy hiểm tính mạng.
 
Còn có một điểm, chính mình đã lộ mặt, nếu nhU Minh bỏ chạy, sau này không còn cách nào đặt chân trong Hoàng Thổ thành, bao nhiêu tâm huyết trước đây xem như đã uổng phí...
 
"Hoàng Thiên ngươi không phải làm nghề bán y phục sao? Thế nào chạy tới nơi này?" Dược Thiên Sầu lộ vẻ mặt kinh ngạc hỏi.
 
Vừa hỏi xong, khắp bốn phía đã có không ít tiếng bước chân hướng bên này chạy tới, hiển nhiên là bị động tĩnh nơi này đưa tới. Hoàng Thiên nhìn chằm chằm Dược Thiên Sầu, ánh mắt lóe ra một trận, đột nhiên cao giọng quát: "Đều lui ra cho ta." Thanh chán bốn phương, bốn phương lập tức có người trả lời: "Dạ, thành chủ đại nhân!" Tiếng bước chân ồn ào lại lui trở về.
 
"Thành chủ đại nhân?" Đồng tử Dược Thiên Sầu đột nhiên co rút, ánh mắt chợt lạnh nói: "Ngươi là thành chủ Hoàng Thổ thành?" Tuy hắn vô tâm nói như vậy, nhưng cũng không khác gì biết rõ vẫn còn cố hỏi.
 
Hoàng Thiên quét mắt nhìn thi thể Thương Hoàn trên mặt đất, buông khăn đen trong tay xuống đất, gương mặt không chút biểu tình nói: "Ngươi vốn không phải thổ dân bộ lạc ở đây. Cũng không phải tiên tu, mà là tu sĩ nhân gian, ngươi rốt cục là ai?"
 
Lúc này Dược Thiên Sầu dựng thẳng ngón cái nói: "Hoàng thành chủ tầm mắt thật tốt. Không sai, ta là tu sĩ nhân gian."
 
Hoàng Thiên nheo lại hai mắt, trầm giọng nói: "Nhân gian tu sĩ? Trên đại lục này căn bản không có nơi sống yên ổn cho nhân gian tu sĩ, nói như thế, ngươi nhân cơ hội Thiên Địa Càn Khôn đại trận mở ra mà từ bên ngoài vào?"
 
"Cũng đúng, cũng không phải." Dược Thiên Sầu cho ra một câu trả lời nước đôi.
 
Hai mắt Hoàng Thiên chợt nheo lại trầm giọng nói: "Chỉ là tu sĩ nhân gian, thật to gan, dám xông vào thành chủ phủ giết người. Lẽ nào ngươi không sợ chết sao?"
 
Nơi này là thành chủ phủ? Dược Thiên Sầu nhìn quanh bốn phía có chút phiền muộn, hắn cố ý chờ tới nửa đêm nửa hôm đợi khi Thương Hoàn về nhà mới động thủ, không nghĩ tới người này vẫn ở đây cho tới bây giờ còn chưa chịu về nhà, phán đoán sai lầm a!
 
"Nếu biết nơi này là thành chủ phủ ta sẽ không tới." Dược Thiên Sầu lắc đầu cười khổ nói.
 
Hoàng Thiên hừ lạnh một tiếng, cũng không hỏi hắn vi sao giết Thương Hoàn, vung lên tay áo, mặt đất dưới chân giống như cuộn sóng bắt đầu khởi động. Vài bàn tay bằng đất thật lớn đột ngột vươn lên mặt đất, ôm lại thi thể Thương Hoàn, thôn phệ vào lòng đất, sau đó mặt đất lại khôi phục như lúc ban đầu, ngay một tia vết máu cũng nhìn không thấy.
 
Đây là pháp thuật gì? Dược Thiên Sầu sửng sốt, có điểm nhìn đến ngây người. Hoàng Thiên xoay người rời đi, vừa đi vừa nói chuyện: "Đi theo ta, đừng nghĩ bỏ chạy, bằng không thi thể Thương Hoàn là hạ tràng của ngươi."
 
Dược Thiên Sầu rất tự giác "ân" một tiếng, đi theo Hoàng Thiên. Đi ngang qua mặt đất mai táng Thương Hoàn, hắn còn có chút cảm giác không chân thực, nhịn không được dùng chân đạp đạp, xác nhận phía dưới xác thực là cứng rắn.
 
Hoàng Thiên đang bước đi thong thả phía trước, gương mặt nhịn không được co quặp, nghĩ thầm, tiểu tử này xem ra thật không sợ hãi.
 
Đi tới chỗ hẻo lánh của đại hoa viên, Dược Thiên Sầu đi theo phía sau đột nhiên phát hiện mặt đất phía trước biến mất, rồi đột nhiên phát hiện một hang động lớn tối như mực. Hoàng Thiên không nhanh không chậm đi xuống phía dưới. Dược Thiên Sầu đứng ngay miệng động sửng sốt, chỉ thấy bùn đất trong hang động theo từng bước tiến lên của Hoàng Thiên không ngừng lui sang bốn phía. Hình thành một hang động rộng chừng ba thước vuông vắn, hang động sâu thẳm không ngừng kéo dài xuống dưới. Tình cảnh này quả thực quá thần kỳ, Hoàng Thiên phảng phất giống như chủ tể của đại địa, đi tới đâu, đại địa đều phải chủ động nhường đường.
 
Dược Thiên Sầu còn đang ngây người, bỗng nhiên phát hiện dưới chân mình có chút bất ổn, mặt đất dưới chân tựa hồ đang động, bốn phía không ánh sáng nhất thời khiến hắn càng hoảng sợ. Thấy mình phảng phất giống như đang đứng trên thang máy đưa mình đi xuống, mang theo bản thân đi sâu vào lòng đất, lóp đất sau lưng bỗng
 
Nhiên phong bế, tinh không đầy trời đột nhiên biến mất vô tung vô ảnh, chính hắn đã giống như bị chôn sống trong lòng đất.
 
"Hoàng Thiên, ngươi muốn làm gì?" Dược Thiên Sầu cảnh giác nói. Trong bóng đêm miễn cưỡng nhìn thấy được thân ảnh Hoàng Thiên phía trước. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL
 
"Không cần sợ, muốn giết ngươi đã sớm động thủ, không cần phải phí nhiều công lao như vậy. Yên tâm đi theo ta, ta có lời hỏi ngươi." Hoàng Thiên vẫn tiếp tục xâm nhấp xuống bên dưới đạm nhiên nói.
 
Sự an ủi cũng không thể để Dược Thiên Sầu thả lỏng cảnh giác. Chỉ một lát sau, đánh giá mình đã thâm nhấp xuống dưới chừng một trăm thước, Dược Thiên Sầu thử liên hệ với Ô Thác Châu, phát hiện hoàn toàn thông suốt, hắn nhất thời thở phào nhẹ nhõm nói: "Có chuyện ở đâu hỏi ta cũng như nhau, hà tất còn phải đi xuống đây."
 
"Đi xuống đây tự nhiên là có chuyện bí mật muốn hỏi." Hoàng Thiên đang đi phía trước chợt ngừng lại, đột nhiên phất tay vải ra một đống huỳnh thạch, địa thế quanh thân trong nháy mắt biến động, mang theo huỳnh thạch lui về phía sau, lại mở rộng không gian dưới lòng đất, biến ảo đủ loại tạo hình.
 
Dược Thiên Sầu đã bị loại pháp thuật kỳ diệu này hấp dẫn, chờ khi phát hiện mặt đất đang đưa mình đi chợt dừng lại, trước mắt rộng mở trong sáng, chỉ thấy một tòa cung điện ngầm chỉ một thoáng sau đã hình thành, một tòa cung điện ngầm màu vàng đất.
 
Dưới ánh sáng chiếu rọi của huỳnh thạch khắp bốn phía, toàn bộ tình hình trong cung điện ngầm hoàn toàn hiện ra không bỏ sót, bậc thang màu vàng đất, đủ loại điêu khắc cũng màu vàng đất, cái bàn cũng vậy...Hoàng Thiên đang ngồi trên ghế cạnh bàn, chỉ vào cái ghế đối diện thản nhiên nói: "Không cần nhìn, qua đây ngồi. Ta có lời hỏi ngươi."
 
Dược Thiên Sầu cũng không vội vã trả lời hắn, đi dạo quanh cung điện, gõ xao, sờ mó, phát hiện tất cả giống như thiên nhiên sinh ra, không khỏi tấm tắc than thở sợ hãi, thỏa mãn xong lòng hiếu kỳ, hắn bước tới đặt mông ngồi đối diện Hoàng Thiên, vỗ tay ca ngợi: "Không hổ là tiên nhân Tiên giới, thủ đoạn quả nhiên thần kỳ."
 
Hoàng Thiên cười cười nói: "Chút tài mọn, chỉ là ngươi chưa thấy qua mà thôi. Đơn giản là vì ta tinh thông Thổ Hành thuật, chưa nói tới cái gì thần kỳ."
 
Nói xong từ trong thủ trạc lấy ra bình rượu đặt lên bàn, chỉ thấy trên bàn lập tức vươn ra hai bàn tay đất, nếu như không phải màu sắc có phân biệt, hình dáng bàn tay thật sống động quả thật khó tin, hai tay không chút vết tích cầm chén rượu lại cầm bình rượu, di động đưa tới trước mặt Dược Thiên Sầu rót rượu, rót đầy rượu, đặt chén rượu xuống trước mặt Dược Thiên Sầu. Hai bàn tay màu vàng đất lại biến mất trong mặt bàn, cả chén rượu đặt trước mặt Hoàng Thiên cũng là như thế...
 

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.