Tinh Thần Châu

Chương 746: Biến khéo thành vụng




Cái gọi là xa hoa nhất cũng chỉ bởi vì nó so với những gian nhà khác trông tốt hơn rất nhiều. Dược Thiên Sầu vừa nhảy xuống ngựa, thì đám người Bác Lực đã từ phía sau đi tới. Dược Thiên Sầu chỉ vào bên trong nói: "Hôm nay sẽ nghỉ chân ở trong này."
 
Ngạc Tiên Quân dẫn đầu xuống ngựa, đám người ven hai bên đường chỉ trỏ về phía này, khiến cho mấy người Bác Lực cảnh giác, tay sờ xuống đao ở bên hông.
 
Dược Thiên Sầu nhìn xung quanh không cho là đúng nói: "Làm sao thế? Chẳng lẽ các ngươi sợ nghỉ chân ở trong này sẽ có nguy hiểm gì ư?"
 
Bác Lực khẽ gật đầu, hạ thấp giọng nói: "Nhà điếm này là của Tây Tử Tộc, chúng ta không thể dừng chân nghỉ ngơi được đâu."
 
Ngụ ý đơn giản là đám người Tây Tử Tộc sẽ làm thịt bọn họ.
 
Dược Thiên Sầu nhíu mày, vươn tay ra nói: "Không phải ngươi có mang theo tiền sao? Đưa tiền đây cho ta."
 
Bác Lực thoáng giật mình, nhưng đối với vị dũng sĩ đã từng giết mấy trăm con Nguyệt Quang Ngạc này vô cùng kính sợ. Theo thắt lưng rút một cái túi tiền nhỏ ra đưa tới. Dược Thiên Sầu đang muốn vươn tay ra đón lấy, thì chợt nghe có thanh âm quát lớn: "Dám phi ngựa ở trên đường lớn trong Tây Tử trấn làm kinh sợ mọi người ah!"
 
Bất thình lình có khoảng bảy tám người nhanh chóng chạy đến.
 
Dược Thiên Sầu đang tính hỏi bọn hắn là muốn làm gì. Thì gã cầm đầu đã xông lên giật túi tiền trong tay Bác Lực. Hơi lắc lư túi tiền ước lượng, khinh thường nhìn Dược Thiên Sầu nói: "Túi tiền này liền giao nộp cho chúng ta, coi như các ngươi thay mặt xin lỗi vì đã làm hoảng sợ nhóm tộc nhân chúng ta..."
 
Còn chưa nói dứt lời, chỉ thấy hàn quang đã lóe lên, kèm theo máu tươi vương vãi khắp nơi. Mọi người còn chưa kịp nhìn rõ ràng như thế nào. Thì phát hiện cánh tay đang cầm túi tiền của người nọ đã bị chém đứt lìa. Chỉ còn lại một đoạn ngắn dính ở trên bả vai. Máu tươi theo miệng vết thương nhiễu xuống dưới mặt đất...
 
Thanh đao tượng trưng trên lưng Dược Thiên Sầu không biết từ khi nào đã nắm trong tay phải, tay trái thì cầm túi tiền của Bác Lực, trên túi tiền vẫn còn đong đưa cái khuỷu tay đứt lìa của người nọ. Chiêu thức quá nhanh, đợi tới khi máu tươi phún xuất ra, người nọ mới biết cánh tay của mình đã bị chém đứt.
 
"A „ếẵ!"
 
Hắn chỉ kịp hét thảm một tiếng, lại thấy hàn quang lóe lên, một chiếc đầu lâu liền văng lên giữa không trung. Dược Thiên Sầu không buông tha, vung chân đá cỗ thi thể bắn ngược về phía sau. Hắn lười thèm nhìn, cầm túi tiền vung vẩy trong tay, lầm bầm nói: "Đúng là một đám xấu xa!"
 
Nói thì chậm nhưng diễn biến tình huống lại quá nhanh, mọi người ở trên đường chuẩn bị xem náo nhiệt nhất thời đều trở nên ngây ngốc, bốn người Bác Lực cũng đang trợn mắt há mồm. Bầu không khí xung quanh như muốn đình trệ, Ngạc Tiên Quân diễn cảm hơi co rút, thầm nghĩ, đao liền đao, quả nhiên là đủ ngoan độc!
 
Gã thủ lĩnh đám người kia vừa chết đi. Lúc này bảy gã tộc nhân còn lại mới kịp phản ứng, không cần nhiều lời vô nghĩa, cả đám đều rút đao ra phóng tới phương hướng của Dược Thiên Sầu.
 
Dược Thiên Sầu khẽ mỉm cười châm biếm, nhanh chân bước tới, xông vào giữa đám người, quyền cước loạn đả.., ánh đao bay múa, bảy chiếc đầu lâu liền văng lên không trung, đồng thời bảy cỗ thi thể không đầu phún máu chậm rãi đổ gục xuống bên
 
Dưới mặt đất.
 
Dược Thiên Sầu khẽ vung vẩy máu tươi bám trên thanh đao, mặt không đổi sắc đút binh khí vào, diễn cảm giống như chưa từng phát sinh qua chuyện gì. Bởi vì giết mấy cái phàm nhân đối với hắn mà nói, cũng không phải là chuyện gì đáng giá cao hứng. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyenyy chấm cơm.
 
Toàn trường đang im ắng, nhất thời đã trở nên huyên náo, trong ánh mắt nhìn về phía Dược Thiên Sầu cũng tràn ngập kính sợ và sùng bái. Ngay cả Ngạc Tiên Quân mí mắt cũng thoáng nhảy lên, hắn không khỏi tò mò trước khi tiểu tử này tu hành thì rốt cuộc là làm nghề gì. Tràng cảnh cận chiến vừa rồi, Dược Thiên Sầu dường như đã dị thường thuần thục, chuyện này cùng tu vi cao thấp là hoàn toàn bất đồng ah!
 
Người chết khi xảy ra tranh chấp giữa những bộ tộc với nhau hoàn toàn là một chuyện bình thường. Thêm nữa ở đây không có pháp luật ước thúc, người nào thắng thì đạo lý liền sẽ thuộc về của người đó. Người thua thì đành phải chấp nhận xui xẻo, nếu có bản lĩnh thì tiếp tục bước đến báo thù.
 
Dưới cái nhìn soi mới của đám người xung quanh. Dược Thiên Sầu thần tình vô cảm mang theo túi tiền đi vào trong điếm. Bốn người Bác Lực thì theo chân tiểu nhị dắt ngựa tới chuồng gia súc rồi mới trở về. Sau khi vào trong điếm liền phát hiện ra, Dược Thiên Sầu cùng Ngạc Tiên Quân đã chiếm một chiếc bàn có vị trí tốt nhất rồi, trên bàn cũng bày đầy thức ăn thịnh soạn. Dược Thiên Sầu phất tay kêu bọn hắn qua, để cho bọn hắn ăn uống thoải mái.
 
Bốn người Bác Lực tâm tình vẫn còn đang lo lắng không yên, dù sao chuyện này sẽ không dễ dàng chấm dứt như thế. Cần phải biết rằng, Dược Thiên Sầu đã giết chết người của bộ tộc đứng thứ hai trong vùng, Ngõa Tây Tộc...
 
Dược Thiên Sầu mỗi thứ đều nếm qua một chút, phát hiện hương vị thật chẳng ra gì, rất nhanh đã buông đũa xuống.
 
Những món này hiền nhiên cũng không hạp khẩu vị của Ngạc Tiên Quân, hắn tùy tiện cắn vài miếng rồi ném sang một bên. Theo sau chăm chú nhìn Dược Thiên Sầu truyền âm nói: "Tiểu tử ngươi giết người thật thống khoái, nhưng ngươi có nghĩ cho đám người Thực Nhân Tộc hay không?"
 
Dược Thiên Sầu không cho là đúng nói: "Yên tâm đi! Ta đều có tính toán."
 
Theo sau hắn đem túi tiền dốc xuống bàn, có hai mai kim tệ và khoảng trên trăm mai ngân tệ. Dược Thiên Sầu và Ngạc Tiên Quân đều chưa từng thấy qua loại tiền thông dụng trên phiến đại luc này. Cho nên cầm lấy ngắm nghía, ấn chế coi như tinh mỹ, hai mặt đồng tiền đều khắc chân dung. Một bên là khuôn mặt nam nhân khá lạnh lùng, mặt khác là nữ nhân có dung nhan tú lệ. Ngạc Tiên Quân thoáng nhìn qua chân dung trên hai mặt đồng tiền, nhịn không được ngâm nga hừ lạnh.
 
Dược Thiên Sầu ngần ra, truyền âm dò hỏi: "Chẳng lẽ là Dạ Niểu cùng Cơ Vũ?"
 
"Trừ hai người bọn chúng ra thì còn có thể là ai?"
 
"Hắc hắc! Nguyên lai Cơ Vũ này cũng là một nữ nhân có dung nhan tú lệ." Dược Thiên Sầu cảm khái than thầm. Tiếp đó quay đầu nhìn về phía Bác Lực nói: "Khoản tiền này đủ cho chúng ta dùng trong bao nhiêu lâu?"
 
Bác Lực buông khối thịt trong tay ra, có chút ngượng ngùng nói: "Một kim tệ có thể đổi được một trăm ngân tệ. Chỗ này vừa vặn có hơn ba trăm mai ngân tệ. Đây là khoản tiền dành dụm một năm qua của Thực Nhân Tộc, nếu tiết kiệm thì có thể dùng tới lúc vòng đấu loại của Ba Lan đại hội kết thúc."
 
Dược Thiên Sầu khẽ gật đầu, xem ra kinh tế của Thực Nhân Tộc cũng không mấy dư dả. Bất quá không sai, lão tử là người có tiền! Trầm ngâm một lúc, vươn tay xuống bên hông sờ nắn, dưới ánh mắt hoài nghi của Ngạc Tiên Quân, hắn cầm ra một nắm đồ
 
Vật, vừa ném xuống bàn, trên mặt bàn liền xuất hiện những kim quang rực rỡ.
 
Mấy người trợn tròn mắt, nguyên lai Dược Thiên Sầu lấy ra chính là kim tệ. Hon nữa thoạt nhìn những đồng kim tệ này trông vẫn còn rất mới.
 
Dược Thiên Sầu không nói hai lời, lại âm thầm móc ra năm sáu đống ném lên trên bàn. Ngạc Tiên Quân vươn tay ra cầm lấy một đồng kiểm tra. Kết quả phát hiện tất cả đều là hàng thật giá thật. Chân dung khắc trên mặt kim tệ cùng mấy đồng của Bác Lực là hoàn toàn giống nhau như đúc.
 
"Tiểu tử ngươi làm sao có nhiều kim tệ như thế?" Ngạc Tiên Quân nhìn đống kim tệ nằm trên bàn, ngạc nhiên nói.
 
"Sư phụ cấp cho ta." Dược Thiên Sầu thuận miệng nói. Đối với câu trà lời này, Ngạc Tiên Quân không hề hoài nghi, nhưng hắn không biết rằng, tất cả khoản tiền này đều là do Dược Thiên Sầu dùng Kim Quyết biến ra. Hơn nữa độ tinh khiết của vàng trong kim tệ là tương đối cao.
 
Dược Thiên Sầu đem kim tệ thu vào trong túi, ném sang cho Bác Lực, cười nói: "Hiện giờ ngươi không cần lo lắng đến chuyện tiền nong! Muốn ăn gì thì cứ thoải mái đi. Ta phải đi tiểu một lát."
 
Bất quá Dược Thiên Sầu lại thầm truyền âm với Ngạc Tiên Quân, nói: "Ta phải đi đưa đám người Thực Nhân Tộc đến nơi khác. Không bao lâu nữa liền sẽ quay về."
 
Dứt lời liền xoay người rời đi.
 
Ước chừng hơn một canh giờ sau, mới thấy Dược Thiên Sầu quay về. Đám người Bác Lực không nghĩ ra, hắn sẽ đi tiểu lâu như thế, bọn hắn sớm đã ăn no căng bụng rồi.
 
Ngạc Tiên Quân thấy hắn quay về, liền truyền âm hỏi: "Ngươi đã đưa bọn họ rời khỏi Đông Cực Thánh Thổ rồi sao?"
 
Dược Thiên Sầu không giải thích nhiều mà chỉ khẽ gật đầu. Nhưng trên thực tế, Dược Thiên Sầu đã đưa toàn bộ đám người Thực Nhân Tộc đến ô Thác Châu rồi!
 
Ản xong tính tiền ròi khỏi khách điếm vô cùng thuận lợi. Cũng không xuất hiện thêm tràng cành chém giết nữa. Bàn ăn nhiều phần thịt như vậy mà chỉ hết có một ngân tệ. Ngay cà bốn người Bác Lực cũng đều cảm thấy kì quái, dường như là quá tiện nghi. Còn Dược Thiên Sầu thì không cho là đúng, lão bản khách điếm này phỏng chừng đã bị tràng cảnh hạ sát thủ lúc trước của mình làm cho hoảng sợ. Thế nên mới không dám tính toán quá nhiều tiền.
 
Ngay khi mấy người vừa bước ra khỏi khách điếm. Đột nhiên Bác Lực vội vàng nói: "Chúng ta không cần phải tham dự Ba Lan đại hội lần này nữa."
 
Mấy người đảo mắt nhìn hắn, không biết vì sao hắn lại nói như thế. Chỉ thấy Bác Lực giương túi tiền căng phồng trong tay lên, giải thích: "Số kim tệ này, đã muốn đủ cho tộc nhân chúng ta sống qua rất nhiều năm. Quan trọng là chúng ta mới vừa đắc tội với Ngõa Tây Tộc. Bọn chúng khẳng định là sẽ trà thù lên đầu tộc nhân chúng ta. Cho nên chúng ta phải quay về bảo hộ tộc nhân!"
 
Ba gã tộc nhân khác nghe vậy đều nhìn nhau mạnh mẽ gật đầu. Ngạc Tiên Quân nhất thời lộ ra diễn cảm hài hước nhìn chằm chằm vào Dược Thiên Sầu. Dường như đang muốn nói, ai bảo ngươi thích giết người lung tung, ai bảo ngươi cho bọn hắn nhiều kim tệ như vậy chứ?
 
Dược Thiên Sầu trợn mắt ngây ra. Không nghĩ tới chính mình biến khéo thành vụng. Thần tình trầm xuống nói: "Không được, chúng ta nhất định phải tham gia Ba Lan đại hội!"
 

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.