"Lão yêu quái, ngươi nghĩ sư phụ ta có thể là đối thủ của hai vị tiên quân kia không?" Dược Thiên Sầu nhìn phương hướng biến mất của Tất Trường Xuân hỏi.
"Bằng tu vi hiện nay của hắn, nói thật, khó!" Ngạc Tiên Quân ngẳng đầu nhìn lên khoảng không, lại sửa lời nói: "Kỳ thực ngươi cũng không cần lo lắng, nếu Thiên Địa Càn Khôn đại trận không khốn được sư phụ của ngươi, hắn bỏ chạy đã không thành ván đề. Chí ít Dạ Niểu và Cơ Vũ không thể truy ra khỏi đại trận."
"Bỏ đi, là do lão gia hỏa tự tìm...Dược Thiên Sầu nói thầm một trận. Hắn thu lại hai kiện bảo vật, lắc mình bay nhanh xuống chân núi, chui vào rừng cây bị ngã tìm tòi. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL
Ngạc Tiên Quân đang hiếu kỳ hắn tìm vật gì, thẳng đến khi hắn tìm ra được một thủ trạc từ trong bụi cỏ, mới hiểu được người này đang sưu tầm thủ trạc của những tiên nhân vừa đánh roi. Không bao lâu, Dược Thiên Sầu tìm được hơn mười thủ trạc vui tươi hớn hở bay trở về đỉnh núi, rót thần thức vào kiểm tra từng chiếc.
Dược Thiên Sầu xem qua hết một lần, sắc mặt cũng không tốt lắm. Hắn phát hiện bên trong không có đồ vật gì, ngoại trừ chính hắn không nhận ra, linh thạch còn lại ít đến thưong cảm, còn không bằng thủ trạc của tên tiếp dẫn sử ngày xưa hạ Thăng Tiên Thai. Theo lý thuyết, đây là chuyện không có khà năng, cấp bậc của tên tiếp dẫn sử kia vốn không bằng những người này.
"Lão yêu quái, không biết có phải do ánh mắt của ta vụng về hay không, ngươi giúp ta nhìn những vật trong mấy thủ trạc này có gì đáng giá hay không?" Dược Thiên Sầu đưa hơn mười thủ trạc cho Ngạc Tiên Quân. Ngạc Tiên Quân dùng thần thức điều tra một lần, kết quả phát hiện đồ vật bên trong xác thực ít đến thương cảm, bên trong ngoại trừ một ít tiên khí coi như là được, thật đúng không còn gì đáng giá. Hắn thoáng suy tư chợt hiểu được xảy ra chuyện gì, đem thủ trạc trà lại cho Dược Thiên Sầu, cười nói: "Không có đồ đáng giá thì là tất nhiên, bất quá tiên khí bên trong không kém, nếu như ở Tiên giới, còn có giá trị chút tiền. Đặt ở nhân gian khà năng không bán được số tiền xứng đáng."
Dược Thiên Sầu thu lại thủ trạc, hắn vốn không dự định bán tiên khí trong tu chân giới, nếu như những tiên khí này chảy vào tu chân giới, quả thực là tự tìm phiền toái cho mình. Hắn nhíu mày nói: "Ngươi nói không có vật gì đáng giá là đưong nhiên. Vì sao nói như vậy?"
"Tiên nhân tiêu hao linh thạch còn lớn hơn tu sĩ nhân gian. Bọn họ bị Thiên Địa Càn Khôn đại trận phong tỏa ở đây hon mười vạn năm, tiêu hao đồ vật khẳng định tiêu hao đã gần hết. Dù khối đại lục này còn có thể khai thác được tinh thạch, phỏng chừng cũng roi vào tình trạng người nhiều thịt ít, tất cà mọi người ăn không đủ no." Ngạc Tiên Quân vừa cười vừa nói.
"Thì ra là thế." Dược Thiên Sầu hít sâu một hơi, lắc đầu nói: "Ta còn muốn phát bút tài từ trên người bọn họ, kết quà uổng công một hồi."
Ngạc Tiên Quân thuận miệng hỏi: "Thế nào? Ngươi rất thiếu linh thạch dùng sao?"
Dược Thiên Sầu cũng sẽ không nói cho người khác biết bản thân hắn rất có tiền, trái lại thích khóc than, đồng dạng vô ý thức thuận miệng trả lời: "Ta là người nghèo a! Thật nghèo!"
Ngạc Tiên Quân chỉ là thuận miệng hỏi, nhất thời hơi sủng sốt. Hắn hơi trầm ngâm nói: "Ta còn một chút linh thạch, nếu như ngươi thực sự cần, ta có thể cho ngươi."
"Ta..." Dược Thiên Sầu sửng sốt, ánh mắt chiếu sáng nói: "Ngươi có? Ngươi có bao nhiêu?"
Ngạc Tiên Quân kiểm tra thủ trạc trữ vật của mình, không cho là đúng nói: "Không nhiều lắm, cộng lại có lê khoảng bốn ức thần phầm linh thạch đi?"
"Bao.., bao nhiêu?"
Dược Thiên Sầu moi moi lỗ tai mình, còn tưởng rằng mình đã nghe lầm, vẻ mặt chờ mong hỏi: "Ngươi nói ngươi có bốn ức thần phầm linh thạch sao? Là ngươi nói sai, hay ta nghe lầm? Ngươi xác nhận là bốn ức thần phẩm linh thạch mà không phải bốn ức thượng phẩm?"
"Nói cái thí, tu vi của ta còn chưa tới mức đồ vật nhìn không được rõ đi! Đương nhiên là bốn ức thần phẩm linh thạch." Ngạc Tiên Quân hào sảng nói.
Dược Thiên Sầu bị lời này làm chấn động đến run rẩy, hai vươn hai tay hướng Ngạc Tiên Quân đi tới. Biểu tình trên mặt có bao nhiêu đáng ghét là có bấy nhiêu đáng ghét. Ngạc Tiên Quân nhìn hắn chằm chằm, trầm giọng nói: "Tiểu tử ngươi phát điên cái gì?"
Dược Thiên Sầu chặn ngang ôm lấy hắn, vùi đầu vào trong lòng hắn gào khóc nói: "Lão yêu quái, từ hôm nay trở đi, ngươi là đại gia của ta, con mẹ nó ngươi quá có tiền rồi..."
"Cút ngay cho ta." Ngạc Tiên Quân phẫn nộ quát. Đã lâu như vậy còn chưa từng bị nam nhân ôm qua như thế. Hắn đã nổi da gà toàn thân, ai biết Dược Thiên Sầu có đánh chết cũng không buông tay, vùi đầu vào ngực hắn lắc đầu nói: "Ngươi quá có tiền rồi. Ngươi không phải là người! Ngươi là vị thần trong mắt ta, là tài thần nha! Ôm ngươi cảm giác như ôm tiền vậy...
Ngạc Tiên Quân sửng sốt, thì ra người này vì tiền mà kích động như vậy, hắn trầm giọng nói: "Muốn linh thạch thì cứ việc nói thẳng. Đừng có làm vẻ buồn nôn như thế. Nói đi! Ngươi muốn bao nhiêu?"
Dược Thiên Sầu bá một tiếng liền buông tay. Hắn ngẩng đầu làm ra ánh mắt thật đáng thương, nhược nhược vươn một ngón tay, Ngạc Tiên Quân trầm mặt xuống, nói: "Ngươi thật đúng là dám mở miệng. Bằng tu vi hiện tại của tiểu tử ngươi, dùng được nhiều linh thạch như vậy sao?"
Nói xong hắn vung tay túm túi trữ vật trên người Dược Thiên Sầu kéo xuống, tùy ý liếc mắt, nhất thời sủng sốt, hồ nghi đưa mắt nhìn Dược Thiên Sầu, không biết người này quải theo túi trữ vật rỗng làm gì? Vài thứ bảo vật vừa rồi hắn lại nhét đi đâu? Hắn cũng không suy nghĩ nhiều, trực tiếp lấy trong thủ trạc trữ vật ra một đống linh thạch hắc quang lòe lòe bỏ vào trong túi trữ vật, sau đó tiện tay trả lại cho Dược Thiên Sầu.
Dược Thiên Sầu ôm túi trữ vật kiểm tra, không xem thì thôi, vừa xem hoảng sợ. Bên trong túi trữ vật lòe lòe một đống linh thạch! Không ngờ đựng tới một ức thần phẩm linh thạch! Dược Thiên Sầu còn tưởng mình đã nhìn lầm, lắc lắc đầu, xem kỹ một lần nữa. Nhưng sự thực chính là sự thực, mặc hắn nhìn thế nào, bên trong túi trữ vật đều là một ức thần phẩm linh thạch đang chất đống bên trong.
Dược Thiên Sầu mở to hai mắt nhìn, giống như bị sét đánh thối lui liên tục ra sau vài bước. Hắn quả thực vô cùng khó tin, hắn vươn một ngón tay vốn là muốn hỏi Ngạc Tiên Quân một trăm vạn thần phẩm linh thạch, kết quả người ta hiểu lầm, không ngờ lại cho hắn tới một ức, cho hắn gấp lên một trăm lần.
Trời ạ! Một viên thần phẩm linh thạch đổi một ức thượng phẩm linh thạch. Một ức thần phẩm linh thạch là bao nhiêu thượng phẩm linh thạch? Mẹ nó, đừng tính, nói chung lão tử phát tài rồi.
Ngạc Tiên Quân nhìn dáng vẻ của hắn, quát: "Tiểu tử ngươi nháo cái quỷ gì?"
Dược Thiên Sầu nghe vậy tỉnh táo lại, vội vàng cầm túi trữ vật nhét vào trong lòng, trực tiếp ném vào ô Thác Châu, chủ yếu vì sợ lão gia hỏa này đổi ý, nói chung con số này đã tới trong tay, đánh chết cũng sẽ không trả lại cho hắn.
Số tài phú thiên văn lấy tới tay, Dược Thiên Sầu chỉ cảm thấy cả người thoải mái, không sợ nuôi không nổi nữ nhân của mình.
Hắn vỗ vỗ ngực, tinh thần chợt chấn hưng, nhìn Ngạc Tiên Quân hiếu kỳ nói: "Sao ngươi lại có nhiều thần phẩm linh thạch như vậy? Lẽ nào ngươi chưởng quản tài vụ cho Tiên Đế tại Tiên giới?"
"Nói linh tinh. Chỉ là bốn ức thần phầm linh thạch thì có là gì? Nếu đặt ở trước đây, chỉ sợ chính Kim Miêu cũng lấy ra được. Tiên giới người có thể xuất ra bốn ức thần phẩm linh thạch cũng không ít, bao nhiêu đó chỉ là do ta tùy thân mang theo mà thôi. Nghĩ tới trong tiên cung của ta, xuất ra trăm ức thần phẩm tuyệt không thành vấn đề...Nói đến đây, thần tình Ngạc Tiên Quân có chút ảm đạm, than nhẹ một tiếng nói: "Sớm biết như vậy, ta đã mang theo thật nhiều trên người. Hôm nay chỉ sợ đã biến thành giá áo cho người khác hưởng."
Hiện tại Dược Thiên Sầu cũng chợt phản ứng lại, nếu như không phải Ngạc Tiên Quân bị trấn áp trong hồ nhiều năm như vậy không ai hay biết, chỉ sợ linh thạch trong thủ trạc cũng không lưu lại được tới hiện tại. Nhưng hắn cũng bị tài lực hùng hậu trong Tiên giới làm hoảng sợ, trình tự bất đồng, quả nhiên nhận thức đối với tài phú cũng khác nhau. Chỉ so tài lực một mình Ngạc Tiên Quân cũng đã so đủ với toàn bộ tu chân giới. Hắn không khỏi sợ hãi than nói: "Tiên giới quả nhiên là Tiên giới, không ngờ lại có nhiều linh thạch như vậy."
"Ngươi sai rồi." Ngạc Tiên Quân lắc đầu nói: "Kỳ thực địa phương nhiều linh thạch nhất không phải ở Tiên giới, mà là Minh Giới. Vô luận là địa vực hay số lượng linh thạch dự trữ, trong tam giới thì Minh Giới có nhiều nhất lớn nhất. Đối với tu sĩ Minh Giới mà nói, linh thạch đối với việc tu hành của bọn họ không có nửa điểm tác dụng. Cho nên rất ít có người khai thác. Song song Minh Hoàng cũng nghiêm khắc khống chế việc khai thác linh thạch. Mục đích chủ yếu tự nhiên là không muốn đại lượng linh thạch lưu lạc qua tay tu sĩ Tiên giới làm Tiên giới lớn mạnh. Đương nhiên, Minh Giới cũng có lúc dùng linh thạch giao dịch với Tiên giới. Hơn nữa chư hầu khắp nơi trong Minh Giới cũng sẽ len lén khai thác linh thạch cùng người trong Tiên giới làm giao dịch. Đây cũng là con đường chủ yếu linh thạch Minh Giới đổ vào Tiên giới."
Nguyên lai là như vậy! Dược Thiên Sầu giật mình, nguyên Minh Giới có chút âm trầm kinh khủng hiện tại lại làm hắn hướng tới, hắn thực sự không hề chê tiền nhiều, trái lại còn nghĩ có tiền càng nhiều càng tốt.
Bởi vì hắn tin tưởng vững chắc có tiền mới thực hiện được nhiều việc. Bất quá hắn cũng chỉ là phán đoán mà thôi, bằng chính bản lĩnh hiện tại của hắn, đi vào Minh Giới thật không phải là chuyện tốt.
Hắn tỉnh tỉnh thần, đột nhiên hỏi: "Trước đó nghe ngươi và Kim Miêu nói, ngươi muốn đi bái kiến Dạ Niểu và Cơ Vũ, ngươi thực sự muốn đi tìm bọn họ?"
Lúc này Ngạc Tiên Quân lâm vào trầm mặc, một lúc lâu mới thở dài nói: "Lòng người là như vậy, ngay Kim Miêu cũng không xem ta vào trong mắt, thử nghĩ Dạ Niểu và Cơ Vũ sẽ làm sao? Hay là thái độ của Cơ Vũ tốt hơn một chút, mà Dạ Niểu xưa nay luôn bừa bãi, không coi ai ra gì. Ta cần gì phải tự chạy đi rước lấy nhục...Ai! Thực lực quyết định tất cả a!"
Ngươi rốt cục đã chịu tỉnh mộng rồi sao! Dược Thiên Sầu thầm khinh bỉ trong lòng, lại trấn an nói: "Lão yêu quái, không nên nổi giận. Người già nhưng chí chưa già, nhân sinh tránh không được sẽ gặp phải thời gian lúc lên lúc xuống, là anh hùng hay cẩu hùng then chốt phải xem là ai cười đến cuối cùng. Cơ Vũ lại làm sao, Dạ Niểu lại thế nào, dù cho Tiên Đế hay Minh Hoàng thì đã sao? Ngươi không phải còn rất nhiều thời gian đó à? Hiện tại mọi người đều nghĩ rằng ngươi đã chết. Thí dụ như Tiên Đế sẽ không tiếp tục quan tâm ngươi nữa. Thiếu cản tay, mới là thời gian ngươi chân chính thi thố tài năng. Không tin, qua thêm một ngàn năm nữa, tất cả đều có khả năng phát sinh...Đương nhiên, chúng ta đầu tiên phải đi từng bước một, bằng không tất cả đều là nói suông."
Một phen nói ra lời lừa dối có lệ, nhất thời lại làm ánh mắt Ngạc Tiên Quân sáng lên, một cỗ hùng tâm bừng bừng lần thứ hai bị đốt cháy. Hắn hí mắt nhìn chằm chằm Dược Thiên Sầu trầm giọng nói: "Vậy ngươi nghĩ ta.., chúng ta nên bắt đầu làm từ đâu?"
"Rất đơn giản thôi! Chúng ta đôi bên cùng có lợi, nói chung giúp đỡ lẫn nhau." Dược Thiên Sầu ho khan một tiếng, giọng nói yếu đi vài phần: "Đầu tiên sao! Ngươi trước tiên bang trợ ta tìm được Tử hỏa, nếu ta luyện thành Tam Muội Chân Hỏa, ai dám ngăn chúng ta, ta sẽ thiêu con mẹ nó...