Dược Thiên Sầu kinh hỉ nói: "Tử hỏa ở ngay trong Thiên Địa Càn Khôn đại trận
Ư?"
"Hẳn là như vậy." Ngạc Tiên Quân gật đầu nói. Lúc này Dược Thiên Sầu hưng phấn không thôi, thử nghĩ xem, tam muội chân hỏa ngay cả Tiên Đế cùng Minh Hoàng đều phải kiêng kị, nếu nó rơi vào trong tay mình thì sẽ như thế nào đây. Không nói đến những địa phương khác, ở nhân gian tung hoành hẳn là không thành vấn đề gì!
Dược Thiên Sầu càng nghĩ càng thích, hai mắt hữu thần sáng ngời, xoa hai tay dò hỏi: "Lão yêu quái, ngươi phỏng chừng Tử hỏa đại khái sẽ nằm ở vị trí nào bên trong đại trận?"
"Không biết!" Ngạc Tiên Quân sảng khoái trả lời.
Vẻ tươi cười trên mặt Dược Thiên Sầu đột nhiên tiêu thất, trầm giọng nói: "Đông Cực Thánh Thổ rộng lớn bao la như thế. Nếu ngươi không nói vị trí đại khái, ta phải đi nơi nào tìm được nó đây?"
"Ta quả thực không biết, ngươi bào ta phải trả lời như thế nào? Huống chi ta chỉ đáp óng cho ngươi biết tin tức về Tử hỏa, cũng không nói nhất định có thể tìm ah! Ta đã hoàn thành lời hứa của mình rồi." Ngạc Tiên Quân diễn cảm lãnh đạm nói: "Hiện giờ đã tới lúc người hoàn thành lời hứa của ngươi, mang ta rời khỏi cái địa phương quỷ quái này thôi."
Dược Thiên Sầu nhất thời nổi giận lôi đình, khoát tay áo nói: "Ta đáp ứng đưa ngươi rời khỏi nơi này không sai. Nhưng ta chưa nói thời điểm nào mang ngươi đi ra ngoài. Chờ ta có thời gian rảnh rỗi thì hãy tính toán sau."
Thế nhưng vừa nói dứt lời, thì một cỗ chân khí cường đại bỗng dưng theo trong cơ thể Ngạc Tiên Quân phóng xuất ra, quanh thân bất tri giác đã hình thành một khối thủy cầu trong suốt đem Dược Thiên Sầu bao vây lấy. Áp lực cường đại khiến cho Dược Thiên Sầu giật mình cả kinh, trầm giọng nói: "Lão yêu quái, ngươi đây là ý tứ gì?"
"Ta sớm đã cành cáo, ngươi không nên gạt ta. Nếu không ta tình nguyện bị mình huyết phản phệ, thì cũng sẽ không bỏ qua cho ngươi đâu." Đột nhiên Ngạc Tiên Quân gia tăng thủy lưu đè ép Dược Thiên Sầu.
Khối cầu thủy lưa như chiếc lồng trong suốt đè ép Dược Thiên Sầu. Chỉ thấy hắn chậm rãi đẩy song chưởng ra, đột nhiên hung hăng quát: "Phá!"
Khối cầu thủy lưa rung chấn một hồi, bất tri giác vô thanh vô tức tiêu thất, hòa vào dòng nước xung quanh hợp lại thành một.
"Di!" Ngạc Tiên Quân hai mắt trợn trừng, tò mò cao thấp đánh giá Dược Thiên Sầu. Đáng lẽ bằng vào tu vi của đối phương thì sẽ không có khả năng phá nổi thủy áp của mình. Thế nhưng đối phương lại dễ dàng hóa giải. Càng khiến cho hắn kì quái chính là, hắn không hề cảm thấy có một chút lực lượng nào phát ra. Khối thủy cầu cứ như vậy vô thanh vô tức tan biến.
Dược Thiên Sầu đưa mắt lạnh nhìn hắn nói: "Ta khuyên ngươi tốt nhất đừng mang võ lực ra uy hiếp ta. Chỉ cần ta không muốn chết, chẳng quản tu vi của ngươi cao tới đâu, cũng không thể áp chế được ta."
"Nga!" Trường bào màu bạch ngân trên người Ngạc Tiên Quân khẽ lay động, hờ hững nói: "Vậy cho ta thử lần nữa xem nào!"
"Không cần thử, ta nói không thể là không thể." Dược Thiên Sầu tùy ý khoát tay nói: "Huống chi ta cũng không muốn bị mình huyết phản phệ, không cần phải cùng ngươi đồng quy vu tận. Hiện giờ ta sẽ đưa ngươi đi ra ngoài, nhưng ta vẫn phải cảnh cáo ngươi. Sau khi rời khỏi Đông Cực Thánh Thổ, ngươi tốt nhất không cần quấy rối ở
Nhân gian. Nếu không ta sẽ không tiếc hết thảy đại giới đâu!"
Ngạc Tiên Quân ảm đạm cười, hắn cũng không nghĩ rằng Dược Thiên Sầu có thể làm gì nổi mình. Bất quá vẫn gật đầu nói: "Ngươi yên tâm, bản thân ta đối với nhân gian không có hứng thú. Sau khi rời khỏi Đông Cực Thánh Thổ, ta sẽ giải trừ mình huyết cùng ngươi, rồi lập tức phản hồi Tiên giới. Từ đó trở đi nước sông không phạm nước giếng, về chuyện tình ngươi lấy được thần kiếm, ta cũng sẽ không tiết lộ với bất kỳ ai. Coi như chưa từng thấy qua chuyện này."
Dược Thiên Sầu hơi sững sờ, không nghĩ ra mình huyết còn có thể giải trừ. Bất quá như vậy càng tốt, dựa vào thực lực trước mắt của mình mà muốn không chế đối phương, thì quả thực là si tâm vọng tưởng. Cho nên cũng gật đầu: "Được rồi, những chuyện khác đi lên bờ rồi hãy nói sau. Nhưng có một số việc ngươi lưu tâm dùm ta, đừng phá hỏng chuyện tốt của ta..."
Lúc này Dược Thiên Sầu liền giao phó vài chuyện. Ngạc Tiên Quân nghe xong hơi trầm ngâm một chút, cuối cùng khẳng khái đáp óng.
Ánh dương quang chiếu rọi, Nguyệt Lượng Hồ gạn sóng lăn tăn, một lần nữa đã khôi phục trạng thái bình yên như xưa. Đám người gia Lan đứng ven hồ chờ đợi, đối với Dược Thiên Sầu không hề ôm hy vọng hắn còn sống. Vĩ thể phân phó tộc nhân đem thi thể mấy trăm con ngạc ngư thu dọn. Đây đối với Thực Nhân Tộc bọn hắn mà nói, thì đồng thời cũng là sản vật quý hiếm và một lượng thực phẩm sẽ được tích trữ dài lâu.
Đúng lúc này, nhóm tộc nhân canh gác ven hồ bỗng nhiên kích động hô lớn: "Hắn.., hắn lên rồi!"
Mọi người nghe tiếng nhìn lại. Chỉ thấy một thân ảnh đang dần dần nhô lên khỏi mặt nước, chậm rãi đi lên bờ. Đây không phải là Dược Thiên Sầu thì còn có thề là ai?
Gia Lan đang cùng tiểu hài tử nói chuyện, bỗng dưng quay đầu nhìn lại. Đôi mắt đẹp nhất thời sáng ngời, lúc này không thèm quan tâm đến chuyện gì nữa, vội vàng chạy tới quanh hồ. "Rào!" một tiếng, trực tiếp lao xuống dưới hồ, hai chiếc đùi thon dài vòng qua hông của hắn. Dược Thiên Sầu theo bản năng chế trụ nàng, hai tay nâng đỡ cặp mông co dãn đàn hồi. Lúc này hắn thực không biết phải nói cái gì nữa...!
Đám người Thực Nhân Tộc nhất thời sôi trào lên, vội vàng chạy tới nghênh đón dũng sĩ quay về. Ai cũng không nghĩ tới, Dược Thiên Sầu lao xuống hồ nước suốt đêm mà còn có thể sống sót quay về...
Đột nhiên thanh âm hoan hô ngừng lại, tất cả ánh mắt của mọi người đều chăm chú nhìn vào một thân ảnh ở phía sau Dược Thiên Sầu không xa. Chỉ thấy dưới hồ nước tiếp tục bước lên một người, mái tóc dài bạc trắng phủ xuống hai bên gò má, trường bào màu bạch ngân trớt đãm, dáng người vạm vỡ khôi ngô, nhưng khuôn mặt hung hãn và hơi lạnh lùng.
Gia Lan đang dúi đầu của Dược Thiên Sầu vào bộ ngực nảy nở của mình. Lúc này không khỏi ngây ngốc! Dược Thiên Sầu vùng vằng thoát khốn, thiếu chút nữa ngạt thở, ngoảnh mặt nhìn về phía Ngạc Tiên Quân nói: "Ít nhiều có hắn tương trợ, nên ta mới giết được con thủy quái dưới hồ. Từ hôm nay về sau, hồ nước này sẽ vĩnh viễn là của Thực Nhân Tộc các ngươi."
Nói xong đem gia Lan đặt xuống dưới đất. Mọi người xung quanh nghe vậy thì đưa mắt nhìn nhau, chợt bùng phát lên từng tràng vỗ tay hoan hô. Bọn hắn đã sống nhiều năm qua ở nơi này. Cho nên thực lòng không muốn phải rời đi. Lúc này một đám vây tới nhấc bổng Dược Thiên Sầu lên tung hô, biểu thị lòng kính trọng đối với dũng sĩ đã ra tay bảo hộ tánh mạng cho mọi người. Nguồn truyện: Truyện FULL
Cũng có nhóm tiểu gia hỏa chạy về phía sau vây kín Ngạc Tiên Quân, muốn nhấc đùi hắn nâng lên. Nào ngờ hai chân của đối phương kiên cố như bàn thạch, căn bản là không thể dịch chuyển. Đang kinh ngạc ngẳng đầu nhìn lên, thì đã nghe Ngạc tuyết
Quân lớn tiếng quát: "Cút hết cho ta!"
Ánh mắt của hắn đang rơi vào thi thể của đàn ngạc ngư nằm dưới đất phía xa xa. Trên người thoáng nổi lên sát khí, khiến cho đám người Thực Nhân Tộc lúng túng không thổi.
Ánh mắt của chúng nhân chăm chú rơi lên người hắn, không hiểu vị dũng sĩ này vì sao lại tỏ vẻ khó chịu như thế. Dược Thiên Sầu bị đoàn người tung hô không khỏi nhướng mày nói: "Lão Tuyết Quân ah! Bọn hắn không có ác ý gì đâu."
Kỳ thật, Dược Thiên Sầu đang âm thầm nhắc nhở hắn, đừng quên những lời mình đã công đạo!
Ngạc Tiên Quân diễn cảm khó coi, liếc mắt nhìn đám người Thực Nhân Tộc một cái, sau đó trành về phía Dược Thiên Sầu nói: "Ta không có thói quen ở những nơi quá nhiều người. Ngươi mau hoàn thành ước hẹn giữa chúng ta đi rồi hãy vui mừng sau!"
Lúc ở dưới hồ Ngạc Tiên Quân đã đáp ứng Dược Thiên Sầu là không phát tác với đám người Thực Nhân Tộc, cũng bồi Dược Thiên Sầu diễn kịch qua. Nhưng sau khi lên bờ nhìn thấy thi thể của đàn ngạc ngư. Hắn chỉ sợ chính bản thân mình sẽ không thể nhịn nổi thêm nữa.
Dược Thiên Sầu theo ánh mắt của hắn nhìn lại. Sau khi chứng kiến thi thể của đàn ngạc ngư xong, nhất thời đã minh bạch tất cả rồi. Hắn nhảy xuống, đi tới trước người gia Lan, khẽ mỉm cười nói: "Hắn đã giúp ta giết quái vật trong hồ, ta cũng đáp ứng giúp hắn một chuyện. Bởi vậy cần phải rời đi, lúc khác ta sẽ quay trở về."
Nói xong hướng Ngạc Tiên Quân vẫy tay. Ngạc Tiên Quân đẩy đám người xung quanh ra đi về phía Dược Thiên Sầu. Bởi diễn cảm đằng đằng sát khí của hắn, nên Thực Nhân Tộc cũng không ngăn cản, yên lặng nhìn hai bóng lưng song song nhau, khuất dần ở trong cánh rừng ven sườn núi...
Trong rừng rậm, hai người đi thẳng tới phía trước, đột nhiên Dược Thiên Sầu dừng bước, xoay người nhìn Ngạc Tiên Quân dò hỏi: "Lúc này ta muốn hỏi ngươi thêm một lần nữa. Sau khi ngươi rời khỏi Đông Cực Thánh Thổ, ngươi có nắm chắc từ nhân gian quay trở về Tiên giới được không?"
Ngạc Tiên Quân nghe vậy thì không khỏi giật mình, trầm giọng đáp: "Đây không phải chuyện mà ngươi cần quan tâm. Ta tự có biện pháp quay về Tiên giới, ngươi chỉ cần mang ta ra ngoài Thiên Địa Càn Khôn đại trận là được rồi."
"Nga?" Trên mặt Dược Thiên Sầu lộ ra diễn cảm châm biếm, ngắm nhìn bốn phía xung quanh một lần, xác nhận không có thêm người nào khác. Mới khẽ gật đầu nói: "Hảo, vậy thì dừng luôn ở chỗ này đi!"
Nói xong móc từ trong túi trữ vật ra vài khỏa tiểu ngân cầu, miệng lầm bầm vài câu chú ngữ lung tung. Tiếp đó đem ngân cầu ném về bốn phia, đồng thời song thủ múa may loạn xạ.
Ngạc Tiên Quân chứng kiến hành động của hắn, thì không khỏi nghi hoặc, ngưng thần nghiêng tai lắng nghe xem hắn đang niệm chú ngữ gì. Nhưng dựa vào lịch duyệt ba mươi vạn năm của Ngạc Tiên Quân mà vẫn không hiểu hắn đang nói gì. Chờ đến khi Dược Thiên Sầu ngừng lại, hắn nhịn không được tò mò trong lòng, liền dò hỏi: "Ngươi đang làm gì đó?"
Dược Thiên Sầu trắng mắt lườm hắn, chẳng buồn giải thích nói: "Ngươi ở dưới hồ nhiều năm nên đãng trí rồi sao. Ngay cả ta đang bày trận mà cũng không nhìn ra ư?"
"Bày trận?" Ngạc Tiên Quân giật mình cả kinh. Hồ nghi nhìn xung quanh, nếu là bày trận, vì sao chính mình không nhận ra một tia năng lượng dao động nào. Trên đòi này còn có trận pháp tà mồn như thế hay sao?