Tinh Thần Châu

Chương 722: Dạ yến




Đội ngũ săn thú quay về, nhất thời làm cho nam nữ trong bộ lạc huyên náo hẳn lên. Những cảnh tượng giết mổ, lột da, bắt đầu xuất hiện. Nguyên bản bầu không khí trong lành đã tràn ngập mùi máu tanh nồng đậm.
Nhóm nữ nhân bắc nồi nhóm lửa, còn nhóm nam nhân đem thịt xắt thành từng miếng lớn, ném vào trong nồi mà hầm, cũng có vài người gác lên chạc nướng. Những đứa trẻ xung quanh, tay cầm tiểu đao, đồng tâm hiệp lực mở phanh miệng thú, tuyển chọn những chiếc răng nanh sắc bén nhất của đầu thú kia.
Theo trong sơn động có người mang ra những túi muối ăn, đem số thịt còn thừa xoa đều lên, sơ chế ngay tại chỗ, sau đó đem vào trong sơn động tích trữ. Về phần đám da thú thì cũng có người đang sơ chế rồi mang đi phơi nắng. Phỏng chừng trải qua vài tuần, liền sẽ trở thành quần áo mặc ở trên người của bọn họ.
Không bao lâu sau, trong không khí đã tản xuất ra mùi hương thơm thoang thoảng. Đám người trong bộ tộc giống như ngửi thấy mùi hương diệu mỹ nhất trần đời, nhóm tiểu hài tử cũng hưng phấn không thôi. Dược Thiên Sầu ngồi một mình trên bãi cỏ bên cạnh, cười híp mắt nhìn diễn cảm thỏa mãn đơn sơ của đám người xung quanh.
Dần dần màn đêm buông xuống, ánh trăng sáng tỏ giăng kín trời sao. Dưới chân núi lửa trại càng lúc càng được thắp sáng nhiều hơn, trong không khí phảng phất mùi thịt nồng đậm, làm cho người ta cảm thấy cơn đói ùa đến quấy nhiễu cái bụng của mình...
Bộ tộc nhân số mấy trăm người này, dường như tất cả đã tập trung hết ở bên dưới chân núi, vây quanh đống lửa mà ăn uống nhảy múa, cười nói vui vẻ. Lúc này Dược Thiên Sầu mới phát hiện, người có tư cách sinh hoạt ở bên trong sơn động phần lớn đều là nữ nhân cùng tiểu hài tử. Có không ít nữ nhân đã mang thai bùng nhô cao ngất. Sáu nữ nhân lớn tuổi nhất trong này, trên người đều khoác trang phục da thú mượt mà, đầu đội mũ tết bằng lông chim, toàn thân đều là những loại mặt hàng da thú quý hiếm, hiển lộ rõ ràng thân phận cao quý của sáu người.
Sáu bà lão vừa ngồi xuống, thì tiếng trống xung quanh cũng bắt đầu vang rộn lên. Dưới ánh lửa bập bùng, mọi người quây quần cùng nhau nhảy múa ca hát.
Gia Lan, nữ nhân xinh đẹp và khiêu gợi nhất trong bộ tộc, đang dẫn đầu một nhóm người nhảy múa ở quanh đống lửa, cặp mông tròn căng mê người lắc lư di chuyển. Trong phút chốc thiêu cháy lên một đêm cuồng hoan, nam nữ già trẻ chẳng hề ngần ngại mà tận tình ca múa, tiếng ca cuồng dã văng vẳng khắp bầu trời đêm...
Lúc này bữa tiệc dạ yến của bộ tộc mới chính thức bắt đầu, những món ăn được bày xuống, phần thịt ngon nhất đều đưa tới trước mặt sáu vị bà lão. Tiếp đó mới đến lượt mọi người sảng khoái ăn thịt, uống những thứ nước cốt nóng hổi thơm phức...
Cuộc sống đơn giản mà khoái hoạt! Nhưng bài trừ một người ra đó chính là Dược Thiên Sầu, hắn đang ngồi một mình trên bãi cỏ cách đó không xa, cười híp mắt ngắm nhìn cảnh tượng bốn phía xung quanh. Cũng có người nhìn thấy hắn cô độc, Gia Lan bưng một khối thịt đựng trong chiếc bát làm bằng gỗ tới cho hắn. Còn có thêm một chiếc chén gỗ, bên trong chứa thứ nước lỏng nóng hổi.
"Đói bụng chưa? Cho ngươi này." Gia Lan đem phần thức ăn đặt xuống trước mặt hắn. Dược Thiên Sầu ngao ngán nhìn bữa ăn cùng nữ nhân gợi cảm thiện lương trước mắt, khẽ nói một tiếng cám ơn. Theo sau bưng chén lên hít hà, quả thực là rất thơm, thử nhấp một ngụm, kết quả cảm giác chua chát khó lòng có thể nuốt xuống. Lại nhấc khối thịt đưa lên miệng cắn một ngụm, phần thịt chín nhừ, nhưng ngoài mùi thịt ra thì cũng chỉ còn lại vị mặn mà thôi. Hắn không hiểu, làm sao nhìn đám người kia như thế nào đều ăn ngon lành đến vậy.
Chuyện này đối với một người quen ăn sơn hào hải vị như hắn, quả thực là dở khóc dở cười. Nhưng vì bày tỏ lòng tôn trọng nữ chủ nhân thiện lương này, mà Dược Thiên Sầu buộc phải nhắm mắt nuốt hết tất cả phần ăn của mình. Gia Lan đứng bên cạnh luôn luôn chăm chú quan sát, lúc này không khỏi cười nói: "Ta đi lấy thêm phần ăn cho ngươi nha."
Dược Thiên Sầu cuống quýt khoát tay nói: "Không cần, không cần đâu. Ta đã ăn no rồi, quả thực là ăn không vô nữa đâu."
Gia Lan cau mày: "Mới chỉ ăn một chút mà đã kêu no, khó trách bộ dáng của ngươi lại gầy yếu như thế."
"Ha ha...." Dược Thiên Sầu xấu hổ cười cười.
Lúc này, Gia Lan lại đặt mông ngồi xuống bên cạnh hắn, tò mò hỏi: "Ngươi đối với lai lịch của mình, hoàn toàn không nhớ một chút gì sao?"
Dược Thiên Sầu mỉm cười lắc đầu, giả vờ như thật sự không nhớ điều gì. Tiếp đó vươn tay chỉ về phía sáu bà lão ngồi trong đám người. Lảng tránh nói: "Những người này chính là nguyên lão trong tộc các ngươi sao?"
"Phải." Gia Lan gật đầu xác nhận.
Dược Thiên Sầu hiếu kỳ dò hỏi: "Nguyên lão trong tộc như thế nào đều là nữ nhân? Vậy tộc trưởng các ngươi thì sao? Hay là không có tộc trưởng?"
Gia Lan vỗ lồng ngực của mình giải thích: "Ta chính là tộc trưởng ah! Nữ nhân là tôn quý nhất, đương nhiên nguyên lão trong tộc đều phải là nữ nhân. Hơn nữa, nữ nhân có thể làm nguyên lão thì đều là người đã từng cống hiến rất nhiều cho bộ tộc, đều vì quần tộc chúng ta mà sinh đẻ rất nhiều."
"Ách..." Dược Thiên Sầu ngây ra. Sau khi hai người trải qua một phen nói chuyện tìm hiểu, rốt cuộc hắn đã minh bạch tình trạng trong quần tộc này rồi. Dường như quần tộc thiểu số này đang sống dưới chế độ mẫu hệ của thời xa xưa, nữ nhân trong tộc sẽ nắm giữ vị trí quan trọng hơn nam nhân. Nhất là những người sinh được nhiều nữ hài tử, sẽ càng được quần tộc tôn kính hơn. Giống như sáu bà lão đang ngồi ngoài kia, đều được quần tộc tôn kính bầu làm nguyên lão. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyenyy chấm cơm.
Còn Gia Lan có thể đảm đương vị trí tộc trưởng, cũng bởi nàng là nữ nhân xinh đẹp và khiêu gợi nhất, có khả năng hấp dẫn nhiều nam nhân nhất. Theo cách lý giải của các nàng, nữ nhân có khả năng thu hút nhiều nam nhân cùng giao hợp với mình thì sẽ có càng nhiều cơ hội sinh nở ra nòi giống tiếp theo. Những nữ nhân như thế này, địa vị ở trong bộ tộc chỉ đứng sau mấy vị nguyên lão mà thôi, đồng thời sẽ có quyền lựa chọn nam nhân cường tráng nhất cùng giao hợp với mình. Hiển nhiên chủ yếu cũng là vì nòi giống đời sau sinh ra sẽ ưu tú hơn.
Tóm lại quần tộc này vì sinh sản nòi giống đời sau, mà có thể tùy ý tiến hành giao hợp trong mọi lúc mọi nơi, sẽ không ai dám khinh thường hoặc cảm thấy xấu hổ. Ngược lại, đôi nam nữ nào không quá quan tâm đến chuyện này, sẽ phải chịu sự khinh bỉ của mọi người.
Dược Thiên Sầu quả thực không biết phải nói gì. Mối quan hệ của bộ tộc này có điểm hỗn loạn. Nói khó nghe hơn thậm chí chính là rối loạn luân lý. Bởi vì tiểu hài tử sinh ra sẽ được tất cả mọi người trong tộc nuôi dưỡng, kì thật không ai quan tâm đến chuyện phụ thân của đứa bé rốt cuộc là người nào. Chỉ cần nữ nhân nguyện ý, bất kỳ nam nhân nào trong tộc đều có thể phát sinh quan hệ cùng nàng. Nhưng nếu nữ nhân uyển chuyển từ chối, thì nam nhân kia không có tư cách ép buộc nữ nhân. Bởi vì địa vị của nữ nhân ở trong tộc là cao nhất.
Sau khi biết được chuyện này, Dược Thiên Sầu chỉ biết lắc đầu cười khổ, không hề đánh giá quan điểm, bởi vì đó cũng chỉ là đạo lý sinh tồn trong tự nhiên của những người sống trong hoàn cảnh khắc nghiệt mà thôi.
"Gia Lan, ban ngày các ngươi nhắc đến Ba Lan đại hội là như thế nào vậy?" Dược Thiên Sầu chợt hỏi.
Gia Lan dùng ánh mắt tò mò đánh giá hắn, dường như đang muốn nói, ngươi ngay cả chuyện này còn không biết, quả nhiên đúng là mất hết trí nhớ rồi. Theo sau trầm ngâm một hồi, nàng mới chậm rãi giải thích: "Trên khắp đại lục, địa phương tôn quý nhất chính là Tiên Thành, ở nơi đó có tiên nhân cường hãn. Dưới Tiên Thành có rất nhiều đại lãnh chúa, mà dưới đại lãnh chúa vẫn còn lãnh chúa, mỗi lãnh chúa quản lý rất nhiều bộ tộc khác nhau. Bộ tộc chúng ta thì thuộc về lãnh địa của thành chủ Hoàng Thổ Thành..."
"Trên phiến đại lục này mỗi ba năm sẽ tổ chức một lần Ba Lan đại hội. Đầu tiên sẽ cử hành thi đấu phân loại ở trong thành của lãnh chúa, một trăm dũng sĩ cường tráng thắng trận, sẽ được phép đi tới thành của đại lãnh chúa tham gia trận đấu chung kết. Những dũng sĩ thắng trận chung kết sẽ có cơ hội đến Tiên Thành, bất quá sự tình về Tiên Thành thì chúng ta cũng không biết, hẳn là sẽ làm những công việc như phụng dưỡng tiên nhân đi!"
Dược Thiên Sầu nhíu mày trầm ngâm dò hỏi: "Chẳng lẽ các ngươi tham gia chiến đấu, đều không có nổi một chút ưu đãi gì hay sao?"
"Đương nhiên là có ưu đãi ah!" Gia Lan giải thích: "Nếu bộ tộc nào có dũng sĩ thắng trận ở vòng đấu loại, tiến vào hàng ngũ một trăm người đi đến thành của đại lãnh chúa, thì bộ tộc cũng sẽ được thưởng rất nhiều tiền. Chúng ta liền có thể dùng tiền để mua muối tích trữ."
"Mua muối ư?" Dược Thiên Sầu ngạc nhiên nói.
"Ngoài biển đã cấm vận, chúng ta không được lui tới, hiển nhiên là không thể có muối. Chỉ người của Tiên Thành mới có biện pháp làm ra muối, muối rất đắt tiền và xa xỉ, chúng ta săn thú một năm, vào trong thành bán đi, số tiền kiếm được mua muối, còn không đủ cho mọi người dùng trong một tháng. Cho nên phải có dũng sĩ trong tộc đi tham gia Ba Lan đại hội thắng cuộc, chúng ta mới có tiền để mua muối tích trữ dùng dần, duy trì cuộc sống của mọi người ở trong bộ tộc." Gia Lan cảm khái nói.
"Hóa ra là như vậy." Dược Thiên Sầu khẽ gật đầu. Bất chợt hỏi tiếp: "Những dũng sĩ thắng cuộc trong Ba Lan đại hội có ai quay về không?"
"Dũng sĩ thắng trận vòng đấu loại, sẽ có tư cách ở lại trong thành, có thể tiếp tục kiếm tiền mua muối cấp cho tộc nhân. Còn những người thắng trận chung kết sẽ đi Tiên Thành hưởng phúc, họ không quay về bao giờ." Khi Gia Lan nói những lời này thì diễn cảm lại có đôi chút phức tạp.
"Nga!" Dược Thiên Sầu hơi giật mình kinh ngạc. Không ngờ Đông Cực Thánh Thổ đã hình thành một chế độ xã hội độc hữu như thế này. Bất quá đám tiên nhân ở trong Tiên Thành là ai?
Dược Thiên Sầu vỗ trán, làm như đang suy nghĩ nói: "Ta như thế nào loáng thoáng nhớ ra, trừ bỏ tiên nhân trong Tiên Thành, còn có những người khác lợi hại hơn. Bất quá nghĩ mãi mà vẫn không ra."
"Phải chăng ngươi là nói đến những người đang sống ở dưới lòng đất sao?" Gia Lan hảo tâm nhắc nhở.
"Thế giới dưới lòng đất ư? Đâu...hình như là, mà ta cũng không nhớ gì cả." Dược Thiên Sầu buồn bã nói.
Lúc này Gia Lan mới giải thích: "Theo truyền thuyết, thì ở bên dưới mặt đất của đại lục còn có một cái thế giới khác nữa. Những người sống dưới đó đều là tiên nhân cường đại hơn người. Nhưng họ không ít ánh dương quang, cho nên rất hiếm khi xuất hiện ở trên đại lục. Ngươi đang nói hẳn chính là bọn họ đi?"
Dược Thiên Sầu khẽ gật đầu, xem ra những người sống ở dưới lòng đất. Chính là đám người Minh giới bị mắc kẹt lại đây...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.