Tinh Thần Châu

Chương 711: Lộng Trúc phát uy




Thanh âm vừa dứt, thân hình của Ngôn Kỵ đã biến mất ngay tại chỗ, hoành ngang trên không trung chặn đường lui của nhóm tu sĩ Hoa Hạ. Ngôn Kỵ phiêu phù trên không trung, liên tục cười lạnh nói: "Muốn chạy ư? Nếu đã tới đây, thì tất cả đều phải lưu lại cho ta...!"
 
Nguyên bản những tiểu môn phái đứng ở phía sau, đều giật mình hoảng hốt, thậm chí suýt chút nữa còn đụng phải người Ngôn Kỵ, phi hành pháp khí chen chúc nhau hỗn loạn thành một đoàn. Nhóm tu sĩ Hoa Hạ nhất thời giống như chim sợ cành cong, run rẩy không dám lên tiếng phản óng.
 
Nhìn tràng cảnh như thế, trong đám lĩnh chủ chư quốc nhất thời có không ít người phát ra tiếng cười ha hả. Ngôn Kỵ, hiển nhiên đối với tinh huống, chính mình dọa cho nhóm tu sĩ Hoa Hạ sợ thành như vậy rất là đắc chí. Hắn khẽ vươn tay chỉ về phía trước, ngạo mạn nói: "Dám đụng vào người lão phu, tất cả đều quỳ xuống tạ tội. Nếu không lão phu sẽ lấy nhóm các ngươi khai đao ngay lúc này."
 
Nhóm tu sĩ Hoa Hạ nghe vậy thì không khỏi bi phẫn, bọn hắn đâu phải địch thủ của đối phương. Người ta chính là cao thủ Hóa Thần kỳ trong truyền thuyết ah! Hôm nay chỉ sợ là không an toàn thoát khỏi đây rồi...
 
Lộng Trúc cùng Nam Minh lão tổ, im lặng nhìn đám lĩnh chủ chư quốc phát uy, đều không lên tiếng phản đối. Những người này bị Tất Trường Xuân áp chế nhiều năm, hôm nay Tất Trường Xuân vừa đi, sợ rằng bọn hắn liền sẽ phát tiết oán khí tích tụ nhiều năm lên trên đầu nhóm tu sĩ Hoa Hạ này mà thôi. Điều này cũng có thể lý giải.
 
Bất quá nói đi thì cũng phải nói lại, sinh tử của nhóm tu sĩ Hoa Hạ đối với hai người đâu có quan hệ gì. Một khi đã bước chân vào hỗn ở trong tu chân giới, chuyện tình sinh tử coi như đã quẳng ném sang một bên rồi.
 
Nhưng mà diễn cảm của Dược Thiên Sầu xem ra cũng không được tốt cho lắm. Hắn sớm đã biết, nhóm tu sĩ Hoa Hạ đến đây tham gia náo nhiệt.., sẽ gặp phải tình huống không hay ho. Nếu không Tất Trường Xuân cũng sẽ không nhắc nhở đám người của tứ đại gia tộc mau chóng ly khai. Có một số chuyện Tất Trường Xuân trong lòng hiểu thấu, thế sự đổi thay, hắn vừa đi, những chuyện ở phía sau muốn quan tâm đến cũng là vô dụng.
 
Lộng Trúc hơi nghiêng đầu nhìn sang phía Dược Thiên Sầu... Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL
 
Đúng lúc này trên chiếc phi hành pháp khí suýt đụng trúng người Ngôn Kỵ, có ba thân ảnh, một thân ảnh trong đó hướng về phía bên này hô lớn: "Dược Thiên Sầu, ta là Đồ Nhạn Phong, trưởng lão của Ngự Kiếm Môn. Còn nhớ thời gian ở Tu Chân Liên mình, ngươi đã từng nói với ta câu gì hay không?"
 
Ngay lập tức, ánh mắt của chúng nhân đều quẳng ném về phía Dược Thiên Sầu. Lộng Trúc cùng Nam Minh lão tổ cũng tò mò quay sang nhin hắn. Không biết Dược Thiên Sầu rốt cuộc đã nói những gì với tên trưởng lão kia của Ngự Kiếm Môn.
 
Nhưng thật rạ, trong nhóm tu sĩ Hoa Hạ có không ít người đang hồi tưởng lại. Khi Dược Thiên Sầu thoát ly khỏi Tu Chân Liên mình đã từng cấp cho Đồ Nhạn Phong một câu hứa hẹn. Nếu Ngự Kiếm Môn gặp phải phiền toái gì. Thì có thể báo ra danh hào của Dược Thiên Sầu.
 
Thái độ làm người của Đồ Nhạn Phong tương đối ngay thẳng. Nếu không năm đó biết rõ không địch nổi đối phương, nhưng vẫn cùng Dược Thiên Sầu phát sinh xung đột. Bất quá hôm nay, ngữ khí của hắn đã phi thường uyển chuyển, tuy muốn cầu Dược Thiên Sầu, nhưng lại chỉ dám nhắc nhở mà thôi. Nếu Dược Thiên Sầu đã quên lời hứa hẹn năm xưa, hắn cũng không nói thêm cái gì nữa!
 
Dược Thiên Sầu giật mình, nhìn chằm chằm về phía trước, phân biệt xem đâu là Đồ Nhạn Phong. Theo sau mới hồi tưởng lại tràng cảnh năm xưa, khi hắn cố tinh buông lời giả bộ hào phóng sảng khoái...
 
Tuy rõ ràng chứng kiến Ngôn Kỵ đang híp mắt lạnh lùng nhìn chằm chằm vào mình. Nhung diễn cảm trên mặt Dược Thiên Sầu vẫn bình thản, chắp tay cười nói: "Hóa ra là Đồ trưởng lão của Ngự Kiếm Môn, người quen cũ, mòi qua bên này nói chuyện!"
 
Không chờ Đồ Nhạn Phong đáp lời, chưởng môn Ngự Kiếm Môn đã đích thân điều khiển phi hành pháp khí vội vàng lướt qua, trôi nổi ở trước mặt Dược Thiên Sầu. Đồ Nhạn Phong thoáng liếc mắt nhìn sang chưởng môn, trên mặt bày ra diễn cảm xấu hổ. Bất quá ba người bọn hắn vẫn nhảy xuống, đem phi hành pháp khí thu hồi. Theo sau hướng Nam Minh lão tổ, Lộng Trúc cùng Dược Thiên Sầu khom lưng hành lễ.
 
Nam Minh lão tổ và Lộng Trúc diễn cảm không đổi. Căn bản là không thèm quản đến hành động của bọn hắn. Ngược lại, Dược Thiên Sầu thì chắp tay cười nói: "Đồ trường lão nhiều năm không gặp, vẫn khỏe đó chứ?"
 
Đồ Nhạn Phong có chút bối rối, xấu hổ cúi đầu chắp tay nhưng lại không đáp. Dược Thiên Sầu híp mắt mỉm cười gật đầu, vô cùng thưởng thức.
 
"Ha ha!" Ngôn Kỵ nhìn chằm chằm về phía bên này, cười lạnh nói: "Dược Thiên Sầu, ngươi đây là ý gì? Chẳng lẽ ngươi muốn đứng ra bảo vệ cho bọn chúng sao?"
 
Dược Thiên Sầu chuyển mắt từ trên người Đồ Nhạn Phong, qua nhìn Ngôn Kỵ, bình thản hỏi: "Nghe ngữ khí của ngươi. Phải chăng là muốn giết bọn hắn từ trong tay của ta?"
 
Nghe Dược Thiên Sầu nói như vậy, trong đám lĩnh chủ chư quốc đã có không ít người phát ra thanh âm châm biếm. Có điểm chê cười Dược Thiên Sầu không biết tự lượng sức mình.
 
Lúc này Ngôn Kỵ không khỏi ngửa đầu lên cười ha hả nói: "Chỉ bằng ngươi mà muốn bảo vệ cho bọn chúng ư? Món nợ ngươi giết đồ đệ của lão phu, lão phu còn chưa tìm ngươi tính sổ. Hôm nay ngươi thật sự muốn chết hay sao?"
 
Dược Thiên Sầu khinh thường nói: "Lão gia hỏa này, không phải là ta khinh thường ngươi...Nliưng ta sẽ đứng ở chỗ này. Ngươi có bản lĩnh thì tới đây thử xem nào?"
 
"Láo xược! Chúng ta đành phải tính toán món nợ kia thôi." Hoắc Tông mình cùng Bồ Thái Đông bắn lên trên không trung, đứng ngang hàng với ngọn chủ phong. Tuy ngữ khí của hai người là nhằm vào Dược Thiên Sầu, nhưng lại phân biệt đứng ở trước mặt Nam Minh cùng Lộng Trúc. Ý tứ đã muốn phi thường rõ ràng, hai người sẽ kiềm chế Nam Minh lão tổ và Lộng Trúc, để cho Ngôn Kỵ rảnh tay làm thịt gã tiểu tử Dược Thiên Sầu kia.
 
Lộng Trúc cùng Nam Minh lão tổ sắc mặt trầm xuống, đưa mắt nhìn nhau khẽ gật đầu, đã chuẩn bị xong tư thế toàn lực bảo vệ an nguy của Dược Thiên Sầu. Nhất là Lộng Trúc, cây sáo bên hông đã xuất hiện trong tay, toàn thân tản xuất ra chiến ý. Hắn không thể khoan dung cho bất luận kẻ nào dám khi dễ Dược Thiên Sầu, ngay khi Tất Trường Xuân vừa mới ly khai...
 
Ngôn Kỵ thấy có người cùng mình phối họp tác chiến. Nhất thời thần tình cười lạnh, lắc đầu nói: "Dược Thiên Sầu a Dược Thiên Sầu! Vốn ta xem trên thể diện của Tất Trường Xuân mà tính hôm nay sẽ tạm tha cho ngươi một mạng. Nào ngờ ngươi chủ động rước lấy phiền phức! Tất Trường Xuân ly khai rồi, ngươi còn tưởng rằng mình là ai? Mau nạp mạng cho ta...!"
 
Quát lớn một tiếng, cà người Ngôn Kỵ hóa thành một đạo hư ảnh, trực tiếp nhắm thẳng về phía ngọn chủ phong. Xu thế nhanh như thỉểm điện, trong chớp mắt đã tới gần bên phía Dược Thiên Sầu...
 
Đúng lúc này, chỉ nghe thấy Lộng Trúc gầm lên: "Nam Minh, bảo vệ Dược Thiên Sầu!"
 
Cả người đã bắn nhanh ra ngoài, "phanh" một tiếng trầm đục vang lên. Hai cái thân ảnh hung hăng lao vào nhau, nhưng Lộng Trúc tu vi cao hơn một tầng. Chỉ thấy Ngôn
 
Kỵ phát ra một tiếng kêu đau đớn, thân hình đã trực tiếp bắn ngược trở về.
 
Hoắc Tông mình và Bồ Thái Đông diễn cảm ngưng trọng, đưa mắt nhìn nhau gật đầu, nhất thời bắn thẳng lên không trung, lao về phía Lộng Trúc. Chỉ thấy thân hình của Lộng Trúc bất tri giác liền hóa thành hai cái bóng ảnh, phân biệt ra nghênh đón thế công của hai người. "Phanh phanh..." Thanh âm bạo nổ vang lên không dứt bên tai, khí lãng trào ra bốn phía, làm cho nhóm tu sĩ Hoa Hạ đứng ở trên phi hành pháp khí lắc lư không thôi. Cả đám diễn cảm hoảng hốt nhìn chằm chằm lên trên không, quan sát cao thủ Hóa Thần kỳ quyết đấu. Tràng cảnh quá mức cường hãn, bằng vào dư âm của trận chiến này, cũng không phải là bọn hắn có thể thừa nhận.
 
Lúc này trong tay Nam Minh lão tổ đã xuất hiện một chiếc kim võng, tỏa hào quang sán lạn chói mắt, đồng thời dời bước canh giữ ở bên người Dược Thiên Sầu, diễn cảm băng sương ngắm nhìn trường chiến ở trên không trung. Dược Thiên Sầu lẳng lặng đứng đó.., trong đôi con ngươi thi thoảng xuất hiện những tia hắc hỏa, diễn cảm trên mặt không ngừng kìm nén sát khí đang tản xuất ra...
 
Trên không trung, những bóng thân ảnh giao phong hỗn loạn thành đoàn, trong thiên địa không ngừng phát sinh những tiếng nổ "phanh phanh". Đám lĩnh chủ chư quốc thì vô cùng hứng thú quan sát tràng cảnh này. Có vẻ như đang muốn nhìn xem, rốt cuộc là ai sẽ không hay ho. Nhất là Bùi Phóng, trên mặt hắn không ngừng nở ra nụ cười âm hiểm...
 
Ngôn Kỵ bị đánh văng ra xa cũng đã bình ổn thân hình. Hắn cúi đầu nhìn dấu chân in hằn trên lồng ngực, phẫn nộ nâng tay lau đi vết máu nơi khóe miệng. Một cây hắc sắc trường tiên bất thình linh đã xuất hiện ở trong tay hắn. Lúc này Ngôn Kỵ phẫn nộ rống lớn: "Lộng Trúc, hôm nay sẽ là tử kỳ của ngươi!"
 
Theo sau thân hình của Ngôn Kỵ nhanh chóng lao vút đến, nhảy vào tham gia trường chiến.
 
"Chỉ bằng vào các ngươi?" Lộng Trúc khinh thường hừ lạnh nói. Trên không trung đột nhiên biến hóa ra hơn một trăm thân ảnh Lộng Trúc. Đem Hoắc Tông mình, Bồ Thái Đông cùng Ngôn Kỵ vây khốn vào giữa. Bốn người điên cuồng ác chiến hỗn loạn thành một đoàn ở trên không trung.
 
Lúc này trên không trung rõ ràng không phải là ba người Hoắc Tông mình đánh một mình Lộng Trúc. Mà dường như là một mình Lộng Trúc đang bao vây lấy ba người bọn hắn.
 
Đám lĩnh chủ chư quốc đều đưa mắt nhìn nhau, diễn cảm như không dám tin đây chính là sự thật. Bởi vì bọn hắn đã nhìn ra, Lộng Trúc lấy một đánh ba mà vẫn có thể chiếm thế thượng phong. Quả thực không nghĩ ra, tu vi của Lộng Trúc đã tới cảnh giới nào rồi!
 
Bùi Phóng híp mắt nhìn chằm chằm lên không trung, tấm tắc nói: "Di Hình Hoán Vị đại pháp của Lộng Trúc quả nhiên là danh bất hư truyền. Phối họp cùng tu vi thâm hậu, chỉ sợ ba người Hoắc Tông mình cũng sẽ không chiếm được bao nhiêu tiện nghi, như thế xem ra, Lộng Trúc còn cách ngày đột phá Hóa Thần hậu kỳ cũng không còn xa vời nữa rồi."
 
Nói đến câu cuối thì trong ngữ khí của Bùi Phóng đã ẩn chứa vài phần âm trầm.
 
Thích Cửu Quân diễn cảm không đổi nói: "Đáng tiếc Mộc Tang cùng Miêu Hãn Viễn và Thư Tâm không đến. Bằng không chúng ta có thể nhìn xem Di Hình Hoán Vị đại pháp của Lộng Trúc, có thể phát huy đến trình độ nào. Một mình hắn có khả năng đánh nổi sáu người hay không nhỉ?"
 
Bùi Phóng mỉm cười: "Mộc Tang và Hãn Viễn đến thì sẽ đứng ra hỗ trợ. Nhưng nữ nhân Thư Tâm kia dường như là có giao tình với Lộng Trúc. Không chừng còn giúp hắn đánh trả ah!"
 
Lời này nhất thời khiến cho đám lĩnh chủ chư quốc cười rộ lên...
 

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.