Tinh Thần Châu

Chương 708: Thánh Thổ khai mờ




"Oanh" Lại một tiếng sấm nổ vang rền, trong mây đen bất thinh lình xuất hiện những tia sét hoành ngang trời, giăng ra bốn phía chung quanh. Nương theo ánh sáng có thể nhìn thấy được cuồng phong đã ngừng thổi, những cụm mây mù bao phủ Đông Cực Thánh Thổ đang chậm rãi khởi động.
 
Tinh quang chói mắt còn chưa biến mất, nương theo sau lại có những tia sét kinh thiên bổ xuống. Khoảng khắc này, khiến cho người xem phải rúng động tâm thần. Điện quang giáng xuống, Huyền Huyền Đảo sáng rực thành một mảnh, bốn phía xung quanh mặt biển không ngừng trào lên từng cơn sóng dữ.
 
Dược Thiên Sầu trợn hai mắt lên chăm chú quan sát. Chỉ thấy áng mây đang bao phủ phương hướng Đông Cực Thánh Thổ chuyển động hơi chậm. Bỗng dưng những tiếng nổ kinh tâm động phách không ngừng vang lên, vô số tia chớp ngưng tụ thành một con điện xà điên cuồng bổ ra, càng lúc càng nhiều, tần suất cũng càng dày đặc hơn. Tình cảnh này, khiến cho Dược Thiên Sầu cảm tưởng, như đang có mười khẩu đại pháo nẫ thẳng vào cùng một mục tiêu mà điên cuồng oanh tạc...Trong trời đất, ngoại trừ những tiếng nổ rung trời liên miên không dứt, thì cái gì cũng đều không có nghe thấy. Bốn phía xung quanh hôn ám thành một đoàn...
 
Bốn người đứng trên ngọn chủ phong Huyền Huyền Đảo, có thề rõ ràng cảm nhận được ngọn núi dưới chân đang không ngừng rung chấn. Những tảng đá lớn nhỏ trên đỉnh núi sôi nổi lăn rầm rầm xuống dưới chân núi. Đây cũng là do bọn hắn không phải thường nhân, hơn nữa tu vi không kém, đều có thể vận công ngạnh kháng dư chấn. Nếu là phàm nhân bình thường, chỉ sợ đã sớm bị những thanh âm bạo tạc, chấn cho thất khiếu chảy máu mà tiêu vong mất rồi.
 
Dược Thiên Sầu tu vi kém nhất, đang phải dùng ngón tay nhét kín vào trong lỗ tai của mình, nếu không hắn cũng ăn không tiêu. Dù là như thế, nhưng vẫn cảm giác đầu óc choáng vang, tinh thần hoa lên. Ngoài phía xa xa mấy chục dặm, đám tu sĩ Hoa Hạ tuy rằng đã đứng cách rất xa, nhưng nghĩ đến trường cảnh ở địa phương kia, thì vẫn là kinh tâm động phách không thôi. Bỗng nhiên có một tu sĩ phát hiện, trên không trung có gần trăm bóng thân ảnh đang phi hành rất nhanh về phía địa phương sấm sét vang dội kia...
 
Lĩnh chủ các quốc gia khác đã thu hồi phi hành pháp khí, sôi nổi bay nhanh tới, lăng không đứng ở địa phương cách Huyền Huyền Đảo vài trăm dặm mà ngắm nhìn cảnh tượng thiên địa chi uy ở trước mắt. Coi như không phải lần đầu tiên nhìn thấy, nhưng vẫn là kinh hồn táng đởm như cũ, trong phút chốc cảm giác bản thân mình nhỏ bé như thế. Đối mặt với thiên địa chi uy, chẳng quản tu vi của bản thân mình cao siêu tới đâu, bất quá cũng chỉ là một con kiến ở dưới vòm trời này mà thôi.
 
Những chùm sét xanh lè, điên cuồng phóng xuất ra thêm khoảng nửa canh giờ, thì mới dần dần bình ổn. Bất quá cuồng phong lại bắt đầu thổi lên.
 
Tất Trường Xuân, Nam Minh lão tổ cùng Lộng Trúc, ba người đứng ở trên đỉnh núi thân hình vững chắc như bàn thạch. Nhưng Dược Thiên Sầu lại đang trợn mắt há mồm, bằng vào tu vi của hắn chịu không nổi ah! Cả người bị cuồng phong thổi mất trọng tâm, quần áo tung bay phấp phới, có điểm dục tiên dục tử, phiêu hốt theo gió mà điằ. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL
 
Lộng Trúc nhìn bộ dáng lúng túng của Dược Thiên Sầu thì hắc hắc nở nụ cười gian
 
Manh. Bất quá, may mắn Nam Minh lão tổ đã áp thủ chưởng lên trên vai của Dược Thiên Sầu, một dòng chân khí ấm áp nhanh chóng lan tỏa ra khắp quanh thân của hắn. Rốt cuộc Dược Thiên Sầu mới có thể trụ vững, an tâm ngắm nhìn phong cảnh trước mắt...
 
Những tia chớp trong mây đen dần dần đã biến mất, quanh cảnh xung quanh rất nhanh liền chìm vào trong bóng tối, giờ tay ra phía trước không nhìn rõ năm ngón. Bốn phía chỉ còn nghe được từng luồng cuồng phong gào thét không ngừng. Nhưng Dược Thiên Sầu lại cảm thấy, cuồng phong dường như đang tập trung cuốn lên trên không trung, bởi vì sóng biển phía dưới đã dần dần bình ổn, không còn nóng nảy như lúc trước nữa.
 
Không bao lâu sau, phía cuối chân trời đã xuất hiện tia sáng, hơn nữa rất nhanh đang mở rộng ra...
 
Đông Cực Thánh Thổ vốn đang bị một tầng sương trắng bao phủ. Lúc này chợt xuất hiện một chiếc vòi rồng, điên cuồng hấp thu những khóm mây đen như mực tàu ở trên bầu trời. Khiến cho không gian bốn phía xung quanh dần trở nên quang đãng, ánh mặt trời đã chói sáng trên cao, mặt biển xanh thẳm trải dài mênh mông dần hiện ra.
 
Bất đồng duy nhất chính là, phương hướng Đông Cực Thánh Thổ, cái miệng lốc xoáy rộng mấy chục thước kia, đột nhiên xuất hiện vô số những tia điện quang. Giống như một chiếc mồm lởm chởm răng nanh của cự thú đang há ra chào đón con mồi...
 
"Qua ba trăm năm, Đông Cực Thánh Thổ rốt cuộc đã khai mở ra rồi!" Nam Minh lão tổ cảm khái thở dài nói.
 
Dược Thiên Sầu ngẩng đầu chăm chú nhìn lên phía cái miệng lốc xoáy nằm trên không trung, thanh âm tò mò dò hỏi: "Lốc xoáy kia chính là lối xuất nhấp của Đông Cực Thánh Thổ ư?"
 
Nam Minh lão tổ khẽ gật đầu: "Không sai, đó chính là lối xuất nhấp Đông Cực Thánh Thổ, nhưng chỉ có thể duy trì một lát. Ba canh giờ sau, sẽ tự động phong bế. Nếu bỏ qua cơ hội lần này, ai muốn tiến vào, thì nhất định phải chờ thêm ba trăm năm nữa, nó mới khai mở lần kế tiếp."
 
Nói xong, ba người không hẹn mà cùng nhìn về phía Tất Trường Xuân. Đã thấy Tất Trường Xuân khoanh tay trước ngực, chậm rãi quay đầu lại, mặt không chút biểu tình.., nhìn về phương hướng ở phía sau ba người. Lúc này cũng đã nhìn ra đám người đứng ở phía xa kia.
 
Đám người này tu vi không yếu, bọn chúng cũng đã phát hiện ra, Tất Trường Xuân đang nhìn chằm chằm về phía bọn hắn. Cả đám chột dạ, ta nhìn ngươi, ngươi nhìn ta. Cuối cùng Bùi Phóng xấu hổ lên tiếng: "Tất Trường Xuân muốn đi Đông Cực Thánh Thổ. Chúng ta mau qua tiễn đưa hắn thôi!"
 
Bùi Phóng liền dẫn đầu, gần trăm người nhanh chóng bay qua.
 
Đám người Bùi Phóng không dám đứng gần Tất Trường Xuân, cho nên đáp xuống ngọn núi gần ngọn chủ phong. Cả đám tránh né ánh mắt của Tất Trường Xuân, nhưng lại kinh ngạc phát hiện ra, Dược Thiên Sầu đang đứng bên cạnh người Tất Trường Xuân, còn có Nam Minh lão tổ và Lộng Trúc nữa. Tiểu tử này quả thực là to gan, hắn có tư cách gì mà đứng ở bên cạnh Tất Trường Xuân chứ?
 
Dược Thiên Sầu đảo mắt nhìn xuống đám cao thủ Hóa Thần kỳ ở phía dưới. Cái loại cảm giác cao cao tại thượng này khiến cho bản thân hắn vô cùng thích thú!
 
Lúc này Bùi Phóng chắp tay, hướng lên phía trước, cười nói: "Ta hay tin Tất lão ca muốn đi Đông Cực Thánh Thổ. Cho nên đặc biệt tới đây tiễn đưa! Nam Minh, Lộng Trúc, các ngươi đều tới rồi ah! Dược Thiên Sầu tiểu huynh đệ cũng tới đây ư?"
 
Tất Trường Xuân mới đảo ánh mắt sắc lạnh, nhìn xuống đám người ở phía dưới. Cuối cùng dán lên trên thân người Bùi Phóng, lãnh đạm nói: "Bùi Phóng, là ngươi dẫn những người khác tới đây?"
 
Một câu không mặn không nhạt, nhất thời khiến cho Bùi Phóng sợ tới mức toát mồ hôi lạnh. Lúc này, Bùi Phóng biến sắc, khoát tay liên tục nói: "Không phải. Ẵ. Không phải.., là mọi người hẹn nhau cùng đến. Vừa hay tin ngươi sắp đi, chúng ta muốn đến đây tiễn đưa."
 
Nói xong quay đầu nhìn mọi người phía sau, cao giọng: "Chư vị nói xem, có đúng như vậy hay không?"
 
"Phải ah!..." Chúng nhân đồng thanh giải thích đáp. Đồng thời cũng đưa mắt nhìn nhau, không ai dám ngẩng đầu thở mạnh ra.
 
Đây mới gọi là uy phong ah! Có thể đem một đám cao thủ Hóa Thần kỳ chấn áp tới mức, thở cũng không dám thở mạnh! Dược Thiên Sầu hai mắt tỏa sáng, vô cùng sùng bái đưa mắt nhìn sang Tất Trường Xuân.
 
Lộng Trúc và Nam Minh lão tổ thoáng đưa mắt nhìn nhau, khẽ lắc đầu. Tất Trường Xuân đã áp chế mọi người quá lâu, khiến cho mọi người sợ hãi thấm nhuần đến tận xương tủy, một ánh mắt không đúng, liền hù cho cả đám sợ tới mức chân tay run lên lẩy bẩy.
 
"Nói vậy thì ta đây có cần phải cảm tạ hảo ý của các ngươi hay không?" Tất Trường Xuân thản nhiên hỏi.
 
"Không cần.., không cần!" Trên khuôn mặt thịt béo của Bùi Phóng bày ra vẻ tươi cười, liên tục thoái thác đáp.
 
Đúng lúc này, ánh mắt của Tất Trường Xuân liền quẳng ném về phương xa. Mọi người theo hắn nhìn lại, chỉ thấy có nhiều phi hành pháp khí đang chở một đám người bay tới rất nhanh. Đây là đám tu sĩ Hoa Hạ tu chân giới, do Phùng Hướng Thiên Phù Tiên Đảo cầm đầu mấy trăm chưởng môn, các phái lớn nhỏ, tập họp nhau chạy tới đây.
 
Càng tới gần Huyền Huyền Đảo, trái tim bọn hắn càng đập rộn ràng hơn. Nhân vật trong truyền thuyết kia chính là thiên hạ đệ nhất cao thủ. Bất quá mọi người vô duyên chưa từng nhìn thấy qua lần nào.
 
Đám đông phi hành tới gần, liền nhìn thấy gần trăm lĩnh chủ của các quốc gia đang xúm đông trên một ngọn núi xong, ánh mắt không tự chủ được quẳng ném lên trên ngọn chủ phong, chứng kiến trên đó có bốn người đang đứng tách biệt. Hiển nhiên bốn người này không phải là nhân vật bình thường, trong đó khẳng định sẽ có một người là thiên hạ đệ nhất cao thủ ở trong truyền thuyết...
 

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.