Tinh Thần Châu

Chương 702: Lộng Trúc ti bỉ




Dược Thiên Sầu ở bên cạnh cũng thổn thức không ngớt, thần long bị xích dưới lòng đất, không phải chỉ là trăm năm ngàn năm, mà là dùng vạn năm để tính toán. Từ thời đại thượng cổ kéo dài tới bây giờ, rốt cục trải qua bao nhiêu năm, lại có ai nói được rõ ràng, sợ rằng chí ít cũng phải hơn mười vạn năm đi? Bị khóa lại nhiều năm như vậy, ngẫm lại cũng thấy kinh khủng!
 
Đang theo sư phụ lắc đầu, ánh mắt Dược Thiên Sầu đột nhiên sáng lên, lộ ra thần tình hưng phấn nói: "Sư phụ, nếu không chúng ta nghĩ biện pháp thả thần long ra. Ngài nghĩ a! Chúng ta cùng hắn đồng dạng đều hết lòng tuân thủ ước định với Vạn Kiếm Ma Quân, tính lại hẳn cùng một phe a! Thần long thần long, thần cấp cao thủ! Có một thần long tọa trấn Yêu Quỷ Vực, thiên hạ còn có ai dám đánh chủ ý với Yêu Quỷ Vực...Hắc hắc!" Hắn càng nói càng hưng phấn, nói đến chỗ đắc ý, chính bản thân cũng bội phục mình thông mình, thế nào lại nghĩ ra chủ ý tốt như vậy, nhịn không được cất tiếng cười gian.
 
Tất Trường Xuân nhìn hắn, có vè không biết nói gì, rất khó đem biểu tình hiện tại của đệ tử cùng người tốt liên hệ tới cùng nhau. Giọng nói hắn lạnh lùng: "Tu vi thần long cao thâm thì không sai, nhưng ngươi đừng hiểu sai, thần long thuộc về một phần trong thần thú, có chữ "thần", cũng không phải chỉ định hắn nhất định là thần cấp cao thủ."
 
Tiếng cười gian của Dược Thiên Sầu ngừng phắt lại, thần tinh co quặp nói: "Sư phụ, ý của ngài là nói, thần long cũng chưa chắc rất lợi hại?"
 
Tất Trường Xuân gật đầu nói: "Cũng không thể nói hắn không lợi hại, nhưng gọi là thần thú, chính là thú loại mà thiên phú thần thông, chính bản thân họ có được tiên thiên tru thế mà những thú loại khác không thể sánh bằng, bọn hắn trải qua tu luyện, đều có khả năng tăng tu vi lên thần cấp. Mà những thú loại khác, muốn đăng lên tu vi thần cấp thì không được dễ dàng như thế. Tu vi của thần long khẳng định còn chưa đạt được thần cấp, phải biết khi Vạn Kiếm Ma Quân ngã xuống bản thân còn chưa đạt được tu vi thần cấp, thử nghĩ làm sao đủ khả năng khống chế tọa kỵ là một thần long có tu vi thần cập? Giả như thần long thực sự đạt được tu vi thần cấp, có thần long hộ giá, ngày xưa Vạn Kiếm Ma Quân sẽ không ngã xuống. Mà bằng tu vi của Vạn Kiếm Ma Quân cũng không thể khóa lại thần long dưới lòng đất nhiều năm như vậy, sợ rằng thần long đã sớm giãy thoát gông xiềng thoát khốn từ lâu rồi đi?"
 
"Dù tu vi của hắn còn chưa đạt được thần cấp, chỉ sợ cũng phải mạnh hơn cao thủ tu chân giới rất nhiều chứ?" Dược Thiên Sầu nhược nhược nói. Nghe giọng nói của hắn, còn giống như chưa từ bỏ ý định, ra vẻ thật muốn kiếm một thần long đến hộ giá.
 
Tất Trường Xuân gật đầu nói: "Cao thủ tu chân giới khẳng định không thể bằng được thần long, mặc dù thần long không phải đối thủ của Tiên Đế và Minh Hoàng, nhưng vẫn có tư cách làm một siêu cao thủ, thử nghĩ cao thủ tu chân giới làm sao khả năng đánh đồng với hắn...Chí ít với tu vi hiện tại của ta khẳng định còn kém hơn thần long."
 
"Vậy thả hắn ra tọa trấn Yêu Quỷ Vực không phải càng thích hợp sao?" Dược Thiên Sầu rốt cục nhịn không được nói ra chính khát vọng của mình. Lúc này trong đầu hắn đang tưởng tượng không phải dùng thần long bảo hộ Yêu Quý Vực, mà là nghĩ muốn kéo quan hệ với thần long, đến lúc đó trong tu chân giới chỉ nghe lời hắn nói, muốn làm gì cũng được, không cần khổ cực như bây giờ.
 
"Ta khuyên ngươi nên bỏ đi ý niệm này trong đầu." Tất Trường Xuân lạnh lùng theo dõi hắn, trầm giọng nói: "Thể sự hay thay đổi, thần long bị giam giữ nhiều năm như vậy, hiện tại hắn có ý nghĩ gì không ai biết được. Đem thả ra, ngươi dám bảo chứng là chuyện tốt? Nếu thú tính bộc phát, chắc chắn mang tai nạn và rắc rối toàn bộ thiên hạ, đến lúc đó ai có thể thu thập được hắn? Ngươi đủ khả năng khống chế được hắn sao? Nói vậy đây cũng là một trong những nguyên nhân Vạn Kiếm Ma Quân giam giữ hắn. Hơn nữa Vạn Kiếm Ma Quân bố trí gông xiềng khóa hắn lại, bằng tu vi của thần long cũng không thể giãy thoát, ngươi nghĩ bằng tu vi hai thầy trò chúng ta có thể
 
Mở ra được?"
 
"Ách...Hắc hắc! Đệ tử chỉ là thuận miệng nói một chút mà thôi, không được không sao, hắc hắc!" Dược Thiên Sầu vẻ mặt xấu hổ cười khúc khích, nghĩ đến tràng cảnh con rồng kia cuồng tính rít gào vẫy vùng thiên hạ, trong lòng lại càng hoảng sợ. Vừa rồi hắn còn nghĩ muốn lợi dụng Kim quyết nếm thử việc mở gông xiềng cho thần long, hiện tại xem ra, thôi để con rồng kia tiếp tục ở dưới lòng đất mới tốt, đừng làm việc ăn trộm gà không thành còn bị mất nắm gạo, đến lúc đó không giúp đỡ được ngược lại biến thành tai họa thì xong đời. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - truyenfull.vn
 
"Nên nói ta đều đã nói cho ngươi, nếu như không có gì hỏi lại..." Ánh mắt Tất Trường Xuân chậm rãi nhìn ngoài cửa, thản nhiên than thở: "Như vậy.., sứ mệnh của ta cũng đã hoàn thành! Tới lúc nên đi!"
 
Hắn luôn luôn thản nhiên không sợ hãi, lúc này trong giọng nói cũng tràn ngập tình tố phức tạp. Dược Thiên Sầu nhìn hắn, lúc này cũng tràn ngập tình cảm phức tạp. Dược Thiên Sầu bậm chặt môi, nhìn sư phụ có vẻ như đang cảm thán, có chút nói không ra lời. Dù cho ý chí sư phụ có bao sắt đá, nhưng phải ly khai địa phương đã ngây người hơn ngàn năm, là người thì ai cũng có chút cảm xúc. Theo lời sư phụ nói, trong lịch đại chưởng hình sừ, hắn là người chấp chưởng Yêu Quỷ Vực thời gian dài nhất...Huống chi sư phụ cũng là người bên ngoài có ý chí sắt đá, nhưng mặt lạnh tâm nóng mà thôi!
 
Dược Thiên Sầu chậm rãi cúi đầu, giọng nói có vẻ run rẩy: "Sư phụ, ngài đừng đi được không! Đệ tử sợ một mình không ứng phó nổi."
 
"Kỳ thực ở ba trăm năm trước ta đã muốn rời đi, đáng tiếc vẫn không tìm được người chấp chưởng Yêu Quỷ Vực, lúc này mới kéo dài tới hiện tại." Tất Trường Xuân lộ ra vẻ tươi cười hiếm thấy, nhàn nhạt cười nói: "Hôm nay đã tới lúc nên rời đi, ta tin tưởng ngươi có thể làm tốt, dù làm không tốt...Thiên ý như vậy tất có nguyên do!"
 
Dược Thiên Sầu ngẩng đầu nói: "Sư phụ, ngài không cảm thấy Văn Lan Phong càng thích hợp chấp chưởng Yêu Quý Vực sao? Thái độ làm người của hắn cũng không xấu, tu vi ngoại trừ ngài, tu chân giới không ai là đối thủ của hắn."
 
"Ta cần chính là người có khả năng đảm đương gánh nặng, không phải là cần người tốt, nếu như người tốt có thể giải quyết được vấn đề, người tốt trong thiên hạ còn nhiều hơn hắn, cần gì phải tìm hắn?" Tất Trường Xuân hừ lạnh một tiếng nói: "Dù ngươi không xuất hiện, Văn Lan Phong nhiều lắm cũng chỉ là nhân tuyển thứ hai, hai lần ta tha mạng cho hắn, chính là vì để ngừa vạn bất đắc dĩ để cho hắn chặp chưởng Yêu Quỷ Vực."
 
Dược Thiên Sầu sửng sốt, không khỏi hỏi: "Vì sao?"
 
Tất Trường Xuân lộ ra ngạo khí bình thiên hạ nói: "Văn Lan Phong, thiên phú tu luyện của người này so sánh với những người khác mà nói, xác thực không sai. Trên tu vi, cũng xác thực thích họp chấp chưởng Yêu Quỷ Vực. Nhưng người này làm việc do dự không ngừng, chỉ vì một nữ nhân đã đủ làm hắn hôn mê đầu óc, tính cách lại tao nhã, xử sự lại thiếu thốn vẻ độc ác. Một người nắm đại cục trong tay, những điều đó chính là nhược điểm trí mạng của hắn. Nếu cho hắn chặp chưởng Yêu Quỷ Vực, sớm muộn cũng sẽ bị hữu tâm nhân lợi dụng. Nếu ta thật sự giao phó Yêu Quỷ Vực cho hắn, sợ rằng còn phải đem toàn bộ cao thủ Hóa Thần kỳ trong thiên hạ đem ra huyết tẩy một lần, mới nhiều ít yên tâm hơn một chút. Nhưng cho dù là như vậy, cũng không phải kế lâu dài, khuyết điểm trí mạng vẫn cứ là khuyết điểm trí mạng, rất khó thay đổi. Giết đi đám người có khả năng lợi dụng hắn, nhưng vẫn sẽ có thể tiếp tục xuất hiện một đám khác lợi dụng hắn, ta vẫn không thể vì một Yêu Quý Vực mà đem toàn bộ người trong thiên hạ đều giết sạch phải không?"
 
Nói xong hắn lại nhìn về phía Dược Thiên Sầu nói: "Mà ngươi thì khác hẳn. Ta yên lặng quan sát ngươi thật lâu, mặt ngoài ngươi làm việc vì mục đích không từ thủ đoạn, thậm chí thủ đoạn còn độc ác, nhưng từ đầu đến cuối trong lòng vẫn còn thiện niệm, chỉ là không biểu lộ ra bên ngoài, điều này làm cho ngươi không đến mức không khống chế được chính dã tâm của mình mà trở thành kiêu hùng. Một người nắm đại cục trong
 
Tay, không thể có lòng dạ đàn bà, gặp chuyện nên chặt đứt thì chặt đứt, mà những thủ đoạn luôn đều là sấm sét thiết huyết, đó cũng không phải là kết quả, cho nên trong lòng phải hiểu rõ thị phi, phân biệt thiện ác cùng đúng sai. Ở điểm này, ngươi so với Lộng Trúc càng thích họp chấp chưởng Yêu Quỷ Vực. Về phần nguyên nhân khác thì cũng không cần nói."
 
Mẹ nó! Đây là khen ta hay chửi ta đây? Dược Thiên Sầu xấu hổ sờ sờ mũi, nhanh nói sang chuyện khác: "Nhân tuyển thứ nhất của sư phụ, chẳng lẽ là Lộng Trúc tiền bối?"
 
"Không sai, không chỉ là tiền nhiệm chưởng hình sử nhìn trúng hắn, ta cũng như vậy." Tất Trường Xuân hừ lạnh nói: "Vốn định cho Lộng Trúc tiếp nhận, nhưng tên này lại một mực trốn tránh, vì thế lại đem cưỡng chế tu vi của mìníì không cho đột phá đến Hóa Thần hậu kỳ, thật đúng là nghĩ muốn tiêu diêu tự tại cả đòi. Ngươi ngàn vạn lần đừng xem thường Lộng Trúc, thiên phú tu luyện của Lộng Trúc cũng không kém hon Văn Lan Phong, còn là tốt hơn. Hắn chỉ là vì không cho ta tìm lý do để hắn tiếp nhận chức vụ chường hình sừ, vì vậy mạnh mẽ áp chế tu vi bản thân không cho đột phá, lẽ nào hắn nghĩ rằng ta không nhìn ra được sao? Phỏng chừng chờ sau khi ta vừa đi, cho dù là để tự bảo vệ mình, hẳn không bao lâu hắn lập tức nỗ lực đột phá Hóa Thần hậu kỳ đi thôi? Như vậy cũng tốt, ngươi cũng có thể tìm được một tay giúp đỡ."
 
Kháo! Xem như ngươi lợi hại! Trong bụng Dược Thiên Sầu vô hạn thống hận Lộng Trúc, không ngờ đùa tuyệt như thế, vì trốn tránh trách nhiệm, lại đi áp chế tu vi không đột phá, con bà ngươi! Hãm hại lão tử, không được, không thể tiện nghi cho hắn!
 
"Sư phụ! Đệ tử lo lắng luôn mãi, nghĩ chính Lộng Trúc tiền bối càng thêm thích họp chấp chưởng Yêu Quỷ Vực." Nói tới đó vỗ ngực, miệng đầy bảo chứng: "Sư phụ xin yên tâm, việc này cứ giao cho đệ từ, đệ tữ có biện pháp cho hắn tiếp thu chức chưởng hình sừ. Hiện tại đệ tử đi tìm hắn...
 
"
Không cần." Tất Trường Xuân lạnh giọng ngăn trở hắn, ánh mắt nhìn ra ngoài cửa, gưong mặt không chút biểu tình nói: "Đòi này hắn đã định trước không thoát được can hệ với Yêu Quỷ Vực, cho dù chạy xa bao nhiêu, đều phải ngoan ngoãn trở về." Nói xong nhìn chằm chằm Dược Thiên Sầu: "Có một cao thủ Hóa Thần hậu kỳ chạy vặt cho ngươi, chẳng lẽ không vui?"
 
Dược Thiên Sầu vô hạn ủy khuất nói: "
Tên kia quỷ tinh quỷ tinh, hiện tại bình thường hay đối nghịch với ta, nếu đột phá tới Hóa Thần hậu kỳ, ta làm sao sai sử được hắn."
 
"
Điều này ngươi không cần lo lắng, không sợ hắn có bao nhiêu quỷ tinh, dù cho hắn già ngu giả dại cũng tốt, tự nhiên có người sai sử được hắn." Tất Trường Xuân hừ lạnh nói: "Hắn cho rằng không chấp chưởng Yêu Quỷ Vực là có thể tiêu diêu tự tại cả đời? Chê cười! Thiếu của ta, thành thành thật thật trà về cho ta."
 
Dược Thiên Sầu hồ nghi liếc mắt nhìn Tất Trường Xuân, chính mình lần đầu tiên nghe hắn nói ra lời như vậy, hình như ngửi được âm mưu, dự cảm tháng ngày sau này củã Lộng Trúc sẽ không được dễ dàng, lão gia hỏã này hiển nhiên đã đào sẵn hãm hại cho Lộng Trúc. Thiên hạ đệ nhất cao thù đào hãm hại, mẹ nó! Khẳng định đủ hãm hại chết người!
 
Dược Thiên Sầu nghĩ Lộng Trúc sẽ không may, trong lòng đã cười ngất, nhưng tưởng tượng đến mình gánh thêm nhiều trọng trách, lại cao hứng không nổi, mạng khổ ã!
 
Thấy gưong mặt khổ sở của hắn, Tất Trường Xuân buông tay, vươn một tay mở ra, lộ ra một đống ngân cầu, đạm nhiên nói: "Nếu như thứ này thật có hiệu quà như lời ngươi nói, thật có phiền phức gì không giải quyết được, có thể tới tìm ta. Đương nhiên, điều kiện là ta còn sống!"
 

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.