Tinh Thần Châu

Chương 700: Thiên ý




"Ma thần..." Lộng Trúc và Dược Thiên Sầu đều có vẻ hướng về thì thào nói, trong đầu bày ra một tràng diện rộng rãi, một vị bất thế kỳ tài kinh diễm tuyệt luân sừng sững trong thiên địa. Thấy không rõ gương mặt của hắn, nhưng đãn phong liệp liệp, quần hùng tranh giành, quần ma loạn vũ, nhưng duy ngã độc tôn...
 
Thử nghĩ ứong một thời đại cường giả san sát, có thể dùng một thân tu vi ngạo quần hùng và uy chấn tam giới, một tuyệt đại anh tài lại có thể mạnh mẽ mở ra một thế giới khác, lại có thể nào không làm cho nhân tâm hướng về...
 
Tất Trường Xuân tiếp tục nói: "Cũng là bởi vì hắn đi Thần giới, Ma giới mất đi cột trụ, rất nhiều năm sau, Ma giới dần dần thế suy, rốt cục để cho Tiên mình hai giới có cơ hội ngẳng đầu, lúc này mới có số phận Ma giới bị phong ấn." Chỉ nghe hắn thở dài một tiếng nói: "Đáng tiếc ta thật không sinh ngay lúc đó, không tự mình nhìn thấy phong thái tuyệt thế của Ma thần, nếu có thể cùng hắn đánh một trận chiến, dù cho có chết cũng không hối tiếc!"
 
Lời này nghe được khiến Lộng Trúc và Dược Thiên Sầu nhìn nhau hai mắt trợn trắng, trong lòng đều đang nói thầm, lão gia hỏa này cũng thật nhìn quá cao, tuy rằng ngài lợi hại, nhưng so sánh với tu vi của Ma thần cũng còn kém quá xa đi thôi! Người ta thế nhưng là thần cấp cao thủ a! Với tu vi của ngài, có tư cách đánh với người ta sao?
 
Trong phòng an tĩnh, Tất Trường Xuân vẫn giữ biểu tinh thản nhiên hướng về. Dược Thiên Sầu len lén xem xét vài lần, ở một bên an tĩnh tự đùa ngón tay, hắn làm đồ đệ cũng không tiện phê bình tầm mắt của sư phụ quá nhìn cao...
 
Lộng Trúc đột nhiên ho khan một tiếng, xấu hổ cười nói: "Lão Tất, thời đại khác nhau, mỗi thời đều tự có anh tài nha! Lại nói tiếp, hôm nay ngươi là thiên hạ đệ nhất cao thủ, địa vị tại tu chân giới cùng Ma thần ngày xưa cũng không có gì khác nhau, rất nhiều người ngưỡng mộ ngươi còn thua, ngươi cần gì phải ngưỡng mộ cổ nhân, ha hả! Có điểm không quá hiện thực, chúng ta nên tự ngẫm lại hiện tại và tương lai thôi!"
 
Tất Trường Xuân khẽ lắc đầu, nói năng đầy khí phách: "Từ trong miệng chưởng hình sử tiền nhiệm nghe được truyền thuyết về Ma thần, ta liền thường xuyên ngưỡng vọng trời cao tinh không, có được mục tiêu chung thân phấn đấu. Chờ mong có một ngày có thể gặp được Ma thần lĩnh giáo mấy chiêu, thật không uổng công suốt đời tu hành. Có lẽ các ngươi nghĩ ta nhìn quá cao, nhưng ta nghĩ cũng không phải là không có khả năng, hiểu ra đại đạo vô cùng tận...
 
Lão đầu chế định mục tiêu vượt qua thật quá lớn! Dược Thiên Sầu mắt nhìn mũi, mũi nhìn tâm, nhìn không chớp mắt, đếm đầu ngón tay không rên một tiếng.
 
Rốt cục Lộng Trúc cũng không nhịn được nhỏ giọng nói thầm: "Ma thần ngươi không thấy được rồi, chờ ngươi có thể nhìn thấy Ma quân, Tiên đế và Minh Hoàng rồi hãy nói đi!"
 
"
Di! Ta nhớ ra rồi." Dược Thiên Sầu bỗng nhiên ngẩng đầu nói: "Yến Truy Tinh vốn là có liên quan tới ma đạo đệ nhất đại phái của Hoa Hạ tu chân giới, phụ thân hắn tên Yến Bất Quy vốn xuất thân từ Vạn Ma Cung, tổ phụ hắn còn là chưởng môn tiền nhiệm của Vạn Ma Cung. Sư phụ, ngài nói Vạn Ma Cung có thể liên hệ gì với ma đạo viễn cổ thời kỳ hay không?"
 
"
Hoàn toàn là hai chuyện khác nhau." Tất Trường Xuân đạm nhiên nói: "Hiện tại ma đạo và viễn cổ ma đạo căn bản không phải một đường. Ma đạo chân chính ần chứa vô cùng phức tạp, nhân, quỷ, yêu, đều có thể đứng hàng ma đạo. Viễn cổ thời kỳ sở dĩ gặp phải ma tu, chính bởi vì sau khi khai thiên tích địa, nhưng người tu hành tiên phong, bởi vì không thu được pháp quyết chính quy. Vĩ muốn đặt chân cầu sinh tồn tại thời kỳ hoang dã hung hiểm, nên bất đắc dĩ đều tự nghĩ ra đủ loại pháp quyết tu hành ùn ùn đủ chủng loại phức tạp. Nguyên nhân chính là vì bọn họ là tu hành tiên phong, không ai dành cho chỉ điểm lần tránh phiêu lưu, vì vậy không ít yêu, quỷ, nhân lầm lạc
 
Rơi vào lạc lối mà bị tẩu hỏa nhấp ma. Những nhân, yêu, quỷ sau khi lầm nhấp lạc lối tẩu hỏa nhấp ma kia, gọi chung là ma tu, cũng là hình thành tu hành tiên phong của ma đạo. Trong đó có đủ người có tài hoa tuyệt thế kinh diễm, lấy Ma thần đi đầu, không phải Vạn Ma Cung gì đó có thể so sánh."
 
"
Nguyên lai là như vậy." Dược Thiên Sầu bừng tỉnh hiểu ra nói.
 
Lộng Trúc tấm tắc nói: "
Không nghĩ tới một đám người lầm nhấp lạc lối lại tài năng ép được Tiên mình hai giới không thể ngẩng đầu, thật đúng là rất giỏi!"
 
Tất Trường Xuân theo dõi hắn hừ lạnh nói: "
Ngay cả khi lầm nhấp lạc lối đến tẩu hỏa nhấp mạ, ngươi cho là loại người này tự nghĩ ra được pháp quyết tu hành là hạng người hời hợt sao? Người nào không phải là kinh thế tài bền gan vững chí cùng thiên phú tâm trí vượt qua khỏi người thường. Nguyên nhân chính vì thời đại hồng hoang quá hung hiểm, ngoại trừ những đại bộ tộc, không ít người đều sống trong trạng thái sống hôm nay lo ngày mai. Những người này sáng tạo ra công pháp, không có chỗ nào mà không là học cấp tốc, máu tanh, tàn bạo, giết chóc và uy lực thật lớn làm mục đích, vì cầu bảo mệnh, không có chuyện gì mà bọn họ không dám làm. Nói đến cùng, ma đạo cũng là bị buộc đi ra thôi."
 
Lộng Trúc chậm rãi gật đầu, than thở nói: "
Đúng vậy! Cũng chỉ có hoàn cành sinh tồn sống hôm nay không biết ngày mai, mới khả năng tạo ra nhiều kinh thế tài như vậy. Giả như đặt ở hiện tại, có ai dám mạo hiểm sinh mạng nguy hiểm đi tu luyện lung tung, nào có sẵn công pháp để tu luyện thỏa đáng. Hiện tại ta cũng đã minh bạch, vì sao vô số kinh diễm được phục chế thuật lại, luôn luôn chỉ miêu tả thời đại hồng hoang hung hiểm. Trước đây ta vẫn không nghĩ ra, nguyên lai đều là bị buộc mà có. Khả kính! Đáng tiếc cho một đám người như vậy! Trách không được có năng lực đè áp Tiên, mình hai giới."
 
Dược Thiên Sầu đồng dạng yên lặng gật đầu, người nếu không bị buộc không còn đường để đi, có mấy người chịu đánh bạc liều mạng bí quá hóa liều? Loại này cũng giống như câu nói loạn thế xuất anh hùng ở kiếp trước, trong hoàn cảnh hòa bình, làm gì có nhiều anh hùng như vậy!
 
Ánh mắt Tất Trường Xuân nhìn Dược Thiên Sầu đang trầm mặc không hé răng hỏi: "
Ngươi tìm đến ta là vì hỏi chuyện này sao?"
 
Dược Thiên Sầu bỗng nhiên phụ hồi lại tinh thần, thấy sư phụ và Lộng Trúc đều nhìn mình chằm chằm, gãi đầu cười nói: "
Đệ tử ở bên ngoài nghe được Đông Cực Thánh Thổ sắp mở ra, cố ý nhanh quay trở về hỏi có phải sư phụ đang muốn đi... Bạn đang đọc truyện tại Truyện YY - http://truyenfull.vn
 
"Ân!" Tất Trường Xuân đạm nhiên gật đầu nói: "Ta đã liên hệ với Huyền Huyền Đảo Nam Minh lão tổ, ít ngày nữa sẽ đến Huyền Huyền Đảo tạm thời đặt chân, chờ
 
IĐông Cực Thánh Thổ mở ra."

 
Lộng Trúc thần tinh túc mục đứng lên, nhìn chằm chằm Dược Thiên Sầu chen vào nói: "Sư phụ ngươi đang muốn nhờ ta triệu hồi ngươi về để nói việc này, không nghĩ tới ngươi đã sớm trở về, đỡ cho ta phải chạy đi tìm ngươi."
 
Dược Thiên Sầu nhược nhược hỏi: "Sư phụ, không đi không được sao?" Trong lòng hắn rõ ràng, một ngày Tất Trường Xuân đi, ngày tháng của mình sợ rằng sẽ không dễ dàng qua như thế.
 
Lộng Trúc thầm chấp nhận gật đầu nói: "Đúng vậy! Lão Tất, ngươi suy nghĩ lại đi. Dù sao hiện tại thân thể ngươi đã kéo dài duyên thọ thêm hai trăm năm, có thêm thời gian hai trăm năm, bằng tư chất của ngươi cũng có khả năng tiếp tục đột phá, hà tất phải đi tới địa phương có đi không về kia, ở chỗ này không phải rất tốt hay sao!" Nói xong lại chỉ Dược Thiên Sầu nói: "Ngươi vừa đi, tiểu tử này sẽ gặp phiền phức lớn, hắn đắc tội nhiều người như vậy, người muốn hắn chết có cả đống lớn a!"
 
Dược Thiên Sầu thành thành thật thật gật đầu, liền nói: "Đúng vậy! Đúng vậy...
 
"
Lộng Trúc, ngươi quá lo lắng." Tất Trường Xuân thản nhiên nói: "Dù ngươi cùng ta bị người giết chết, cũng không ai có thể giết chết hắn."
 
"
Ách..." Dược Thiên Sầu sửng sốt, lập tức cười khổ nói: "Sư phụ, sao ngài lại nói lời này, đây không phải đang châm chọc đệ tử sao?"
 
Lộng Trúc lại làm như xem quái vật nhìn Dược Thiên Sầu từ trên xuống dưới, hắn biết Tất Trường Xuân không bao giờ nói dối, có thể nói ra lời như vậy, khẳng định phải có đạo lý.
 
Tất Trường Xuân đạm nhiên nói: "
Ta nghe Lộng Trúc nói, lúc ngươi bị trục xuất Thanh Quang Tông, có quan hệ không cạn với một con chồn bạc tu hành ngàn năm, còn vì nàng làm vài thủ từ khúc, có việc này hay không?"
 
Lộng Trúc nghe được có điểm hồ đồ, ngày trước khi hắn biết tu chân giới bại hoại như Dược Thiên Sầu được Tất Trường Xuân thu làm đệ tử, từng kể qua cho Tất Trường Xuân nghe chuyện tích về tên bại hoại tu chân giới này. Sự tinh trải qua đã lâu, không hiểu vì sao Tất Trường Xuân lại nhắc tới việc này?
 
Dược Thiên Sầu sừng sốt, đồng dạng không biết vì sao Tất Trường Xuân lại hỏi về vấn đề này, nghĩ thầm việc này cũng không phải là bí mật gì, vì vậy gật đầu thừa nhận.
 
"Như vậy được rồi." Tất Trường Xuân nhìn chằm chằm Dược Thiên Sầu nói: "Ta nói một việc, ngươi tự nhiên sẽ hiểu. Rất nhiều năm trước, ta từng ở một nơi nào đó trong Hoa Hạ tu chân giới lình ngộ một bộ pháp quyết, trong lúc vô ý từ trong thâm sơn đánh ra một viên bảo bối, tới tay tinh tế kiểm tra, liền hiểu được đó là vật gì. Thứ này rơi vào trong tay ta, khả năng cũng do thiên ý cố ý trao cho ta. Ta đang do dự có nên dựa vào chính mình tu luyện hay dựa vào bảo bối tu luyện, bỗng nhiên có một con chồn bạc tu hành ngàn năm chạy tới, có lẽ bị ta thi triển tu vi tạo động tĩnh hấp dẫn tới. Ta xem bản thân suốt đời tu hành, luôn luôn chỉ dựa vào chính mình, không cần dựa bảo bối. Lúc đó ta liền lập xuống quyết tâm, bỏ qua viên bảo bối, để chồn bạc mang viên bảo bối rời đi. Lúc đó thu ngươi làm đồ đệ, chỉ là bởi vì đối với sự dị thường trên người ngươi mà hiếu kỳ, muốn chậm rãi tìm hiểu đến tột cùng, sau đó lại nghe Lộng Trúc báo cho biết quan hệ giữa ngươi và chồn bạc, ta liền lập tức dự đoán được bảo bối trong tay chồn bạc đã đến trên tay ngươi. Đây không phải là thiên ý thì là gì, vật ta đã không lấy, nghĩ không ra nó đi quanh một vòng, lại đi tới bên người ta, hơn nữa còn xuất hiện thật đúng lúc. Dược Thiên Sầu, hiện tại ngươi đã minh bạch ta đang nói gì rồi đi?"
 
Lộng Trúc nghe được thật mơ hồ, giành trước chen miệng nói: "
Nói là cái gì?"
 
Tất Trường Xuân đã nói thật rõ ràng, Dược Thiên Sầu há có thể không biết hắn đang nói chuyện gì, dĩ nhiên là đang nói tới viên Kim Châu. Lúc này hắn trợn tròn mắt, thì ra lão gia hỏa này đã sớm biết trên người mình có Kim Châu, nghe ý tứ trong lời nói của hắn, hắn còn giống như đã biết công dụng của Kim Châu.
 
"
Sư phụ! Đệ tử thật không phải có ý định giấu diếm...Dược Thiên Sầu liền bò lên quỳ xuống, có chút luống cuống, ứong mắt lão nhân này vốn không thích bị hạt cát bám vào.
 
Hắn thậm chí đã làm sẵn việc chuẩn bị chạy trốn.
 
Tất Trường Xuân khoát khoát tay nói: "Vật kia không phải tầm thường, không nói là đúng, sau này cũng không cho nhắc tới với bất luận kẻ nào. Sau này ngươi dựa vào nó rất nhiều, ta cũng có thể an tâm đi Đông Cực Thánh Thổ. Trời nếu có tình trời cũng già, đây là thiên ý!"
 
Nghe hắn nói như vậy, trái tim đang nhảy mạnh của Dược Thiên Sầu rốt cục an tĩnh xuống tới, lại có vẻ hồ nghi hỏi: "Sư phụ, vật đó gọi là gì, có công dụng gì?"
 

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.