Đệ nhất cao thủ ở dưới Hóa Thần kỳ sao? Yến Vô Trần nhìn Dược Thiên Sầu, trong lòng khẽ thở dài một tiếng. Nếu năm xưa, có thể lôi kéo Dược Thiên Sầu vào Vạn Ma Cung thì thật tốt. Haiizz.., đáng tiếc!
"Sư phụ..." La Kình Thiên ảm đạm thở dài, quỳ xuống dưới mặt đất, hướng thiên địa khấu đầu ba cái xong. Đột nhiên đứng lên, huy kiếm chỉ về phía Dược Thiên Sầu, căm phẫn nói: "Dược Thiên Sầu, Đại La Tông chúng ta cùng ngươi đã từng có một chút ân oán. Nhưng chưa đến mức phải cho ngươi hưng sư động chúng, đem quân đến tiêu diệt chúng ta. Vì sao ngươi phải đuổi tận giết tuyệt như thế này?"
Dược Thiên Sầu hướng một gã cao thủ Độ Kiếp hậu kỳ bên phía Vọng Nguyệt Tông vẫy tay, chỉ vào Hoa Vân Cô nằm trong lòng ngực mình. Nữ nhân kia nhanh chóng bay qua đón Hoa Vân Cô quay về, còn năm người khác thì cảnh giác hộ pháp để nàng chữa thương cho Hoa Vân Cô.
"La chưởng môn." Dược Thiên Sầu hờ hững nói: "Ngươi là một nam nhân, ta đối với ngươi luôn luôn kính nể. Bởi vì ngươi là một người cha tốt, một chưởng môn tốt, nhưng nếu ngươi lưu tâm ước thúc môn hạ đệ tử Đại La Tông một chút, thì cũng đã không có kết cục của ngày hôm nay. Thù giữa ta và Đại La Tông kết xuống khi ta mới bước chân vào tu chân giới, lúc đó ta vẫn chỉ là một tên đệ tử nhỏ nhơi ở trong Thanh Quang Tông thôi ah!"
"Thanh Quang Tông?" La Kình Thiên hai mắt lóe ra tinh quang, trầm giọng nói: "Dược Thiên Sầu ngươi tuy rằng hiện giờ danh chấn thiên hạ, nhưng nói đến quãng thời gian ngươi còn ở Thanh Quang Tông, Đại La Tông chúng ta chỉ sợ còn chẳng biết ngươi là nhân vật nào. Đường đường là đệ nhị đại phái chính đạo, có cần phải chạy tới tìm ngươi gây thù chuốc oán hay không đây? Chuyện này thật là phi lý."
"Nói không sai." Dược Thiên Sầu khẽ gật đầu, hừ lạnh: "Vậy ta sẽ nói để cho các ngươi hiểu rõ ràng. Xin hỏi La chưởng môn còn nhớ chuyện tình năm xưa, các ngươi vì cướp đoạt Thất Thải Linh Chi mà đã giết chết trưởng lão Hắc Tam Tư của Thanh Quang Tông hay không?"
"Hắc Tam Tư?" La Kình Thiên đôi lông mày trắng hơi nhíu lại, trầm ngâm nói: "Chuyện tình về Thất Thải Linh Chi bản thân ta cũng có ấn tượng, về phần cái người bị thương kia, tên gọi là Hắc Tam Tư sao?"
Một gẫ trưởng lão đứng cạnh hắn, gật đầu nói: "Không sai, chuyện này ta cũng có ấn tượng, người bị trúng thương chí tử bên phía Thanh Quang Tông lần đó quả thật tên là Hắc Tam Tư. Lúc ấy, song phương tham gia Tân Tú Đại Hội, đang trên đường trở về, thì nhìn thấy một gốc Thất Thải Linh Chi, cho nên đã xảy ra tranh chặp, người đánh hắn bị thương đúng là Chu trưởng lão. Bất quá chuyện này Liên mình Tu Chân đã đứng ra giải quyết, mà Thanh Quang Tông cũng nguyện ý hòa giải, rất nhiều môn phái đều tỏ tường."
La Kình Thiên khẽ gật đầu, nhìn về phía Dược Thiên Sầu nói: "Chuyện tình đã giải quyết cùng Thanh Quang Tông, ngay cả Thanh Quang Tông cũng không truy cứu, vì sao ngươi còn muốn nhắc lại? Chuyện này cùng ngươi là có quan hệ gì?"
Dược Thiên Sầu không trả lời hắn, ngược lại nhãn tình chăm chú dán lên trên người của Chu Tiên Hiền, híp mắt nói: "Chu Tiên Hiền, là ngươi đã đánh Hắc Tam Tư bị thương sao?"
Nghe thấy hắn hỏi như vậy, Chu Tiên Hiền đã cảm giác không ổn, có chút nén giận trừng mắt nhìn tên trưởng lão lắm miệng bên phía mình, cố gắng kiềm chế tâm tình đáp: "Không sai, người làm bị thương Hắc Tam Tư chính là ta. Nhưng cũng là bởi vì hắn tranh giành gốc cây Thất Thải Linh Chi kia thôi. Chẳng lẽ ta có thể mặc kệ không ra tay hay sao?"
Lời này vừa nói rạ, ngay cả nhân mã bên phía Đại La Tông cũng trầm ngâm im lặng, đều nghe ra sơ hở. Yến Vô Trần đứng bên ngoài xem chừng, cười ha hả nói: "Lời này rất có ý tứ, nếu như ta nhớ không nhầm, thì trưởng lão Thanh Quang Tông phần lớn đều là tu sĩ Nguyên Anh kỳ. Tu sĩ Nguyên Anh kỳ muốn tranh giành bảo vật của tu sĩ Độ Kiếp kỳ, quả nhiên là muốn chết. Lời này nói ra, ai sẽ tin đây? Ha ha ha ha..."
"Lợi ích mê hoặc tâm can, có chuyện gì mà không dám làm." Chu Tu Hiền vẫn cố gắng biện giải.
"Lợi ích mê hoặc tâm can?" Dược Thiên Sầu nhíu mày, hờ hững nói: "Chu trưởng lão, ngươi có biết Hắc Tam Tư cùng ta, là có quan hệ như thế nào hay không?"
Nghe đến đây, đám người Đại La Tông dường như đã hiểu ra, chỉ sợ đây mới là điểm mấu chốt khiến cho Dược Thiên Sầu phải hưng sư động chúng san bằng Đại La Tông. Nhưng Yến Vô Trần không cảm thấy bất ngờ, Vạn Ma Cung nhận được tin báo của Cừu Vô Oán. Vọng Nguyệt Tông cũng nhận được tin báo của Hoa Như Ý. Dược Thiên Sầu đã nói rõ ràng căn nguyên hệ quả, cho nên hai môn phái này cũng đã biết quan hệ của Dược Thiên Sầu và Hắc Tam Tư trước rồi.
Chu Tiên Hiền tim đập thình thịch, ngay cả hỏi cũng không dám hỏi, đứng ngây ra như phỗng. Dược Thiên Sầu lạnh lùng gằn từng chữ nói: "Khi ta mới bước chân vào Tu Chân giới, đầu nhấp Thanh Quang Tông, ta đã bái Hắc Tam Tư làm sư phụ, và ta cũng chính là đệ tử duy nhất của hắn. Hắn vì ta cho nên mới đi tham gia Tân Tú Đại Hội, mục đích chỉ là muốn tranh thủ lấy cho ta một viên Trúc Cơ Đan mà thôi. Nào ngờ, trên đường quay về trùng hợp gặp phải một gốc Thất Thải Linh Chi, lại mang đến cho hắn cái họa sát thân. Thế nhưng môn phái giết người đoạt bảo còn trả đũa vu cáo hãm hại thanh danh của hắn. Lúc ấy ta đã quỳ trước thi thể của hắn mà phát thề, nhất định sẽ đem môn phái kia tru diệt, gà chó đều không tha. Hiện giờ các ngươi đã hiểu nguyên nhân do đâu rồi chứ?"
Chu Tiên Hiền sắc mặt trắng bệch, trên trán toát ra mồ hôi lạnh. Năm xưa chứng thật là hắn nhìn thấy bảo vật, cho nên đã nổi tâm địa hiểm ác, hơn nữa còn không đem Thanh Quang Tông nhìn vào trong mắt, giết người đoạt bảo. Không nghĩ tới... Nguồn: http://truyenfull.vn
Sau khi đám người Đại La Tông nghe xong những lời này, đều thoáng đưa mắt nhìn nhau, không phải là chỉ giết một tên trưởng lão của Thanh Quang Tông thôi sao? Cư nhiên vì thế mà dẫn đến họa diệt môn ư? Bằng vào địa vị của Đại La Tông ở tu chân giới, cho dù Thanh Quang Tông còn tồn tại, bọn hắn vẫn sẽ không thèm đem Thanh Quang Tông nhìn vào trong mắt. Không nghĩ ra, một tên đệ tử bị trục xuất khỏi Thanh Quang Tông hai mươi năm về trước, đã phát thề san bằng Đại La Tông. Nếu lúc ấy có người nghe thấy, chỉ sợ cũng là chuyện cười mà thôi, ai dám tin?
Yến Vô Trần nhìn đám người Đại La Tông đang nửa cười nửa mếu, rồi nhìn lại Dược Thiên Sầu, cũng không biết phải nói cái gì...
Dưới chân núi, thanh âm chém giết càng lúc càng bức lên trên đỉnh núi rõ ràng hơn. Ở dưới thế tấn công cường hãn của Vạn Ma Cung, Vọng Nguyệt Tông, cùng đám hắc
Y nhân bịt mặt, nhân mã bên phía Đại La Tông tổn thất thảm trọng, không ngăn cản nổi, đành phải rút dần lên trên đỉnh núi. Bởi vậy, trên đỉnh núi càng lúc càng tập trung thêm nhiều người hơn...
Dược Thiên Sầu đảo mắt nhìn qua đám người Đại La Tông, đột nhiên quay sang phía Yến Vô Trần, diễn cảm trầm xuống, híp mắt nói: "Yến tiền bối, lúc ta vừa lên đây, vì sao lại chỉ thấy cao thủ Vọng Nguyệt Tông đang liều mạng chém giết. Chẳng lẽ các ngươi đứng ngoài nhìn ư?"
Yến Vô Trần nghe vậy, thì nhanh chóng giải thích: "Dược Thiên Sầu, ngươi đừng hiểu lầm, không phải như những gì ngươi nhìn thấy đâu. Vọng Nguyệt Tông đưa Đại La Tông dẫn vào trong vòng vây của chúng ta. Lúc này chúng ta sẽ xuất thủ ngay lập tức, giết...!"
Ra lệnh xong, Yến Vô Trần dẫn đầu phóng tới, hơn mười cao thủ nhanh chóng xông lên phía sau. Lần này Vạn Ma Cung muốn dốc hết sức, hơn nữa, La Quảng đã chết ở dưới tay Dược Thiên Sầu, thực lực song phương đã có sự chênh lệch rõ ràng. Một phương cần phải biểu hiện sức mạnh ở trước mặt của Dược Thiên Sầu, một phương thì cần bảo toàn tính mạng. Trong phút chốc, song phương tranh đấu vô cùng ác liệt...
Dược Thiên Sầu vẫn chưa nhúng tay vào cuộc chiến, mà chậm rãi bay lên không trung, yên lặng chú ý thế cục bên dưới...
Phạm vi chiến đấu trên La Tiêu sơn dần dần thu nhỏ lại, thế lực ba phương đốt đốt tương bức, giống như lưới cá bung ra hiện giờ dần thu lưới. Đệ tử Đại La Tông trên La Tiêu sơn mười phần đã tổn hại tám, chỉ còn lại hai thành đệ tử liều chết chống cự, nhưng vẫn liên tục bại lui. Hai thành đệ tử này có thể chịu đựng tới bây giờ, tự nhiên là đệ tử tinh anh của Đại La Tông. Nhưng hiện tại bọn họ đã thối lui lên tận đỉnh núi, muốn lui đã không còn đường lui...
Không ít người muốn chạy trốn, nhưng những hắc y nhân che mặt theo sát sau lưng Vạn Ma Cung cùng Vọng Nguyệt Tông, giống như lọc cái sàng, không ai lọt được qua, người không thể qua, muốn chạy trốn khỏi La Tiêu sơn đều giết chết!
Cuối cùng là chết, không bằng liều mạng! Đệ tử Đại La Tông bi phẫn, hoán phát ra sức chiến đấu cường đại, dưới sự vây quanh trùng điệp, lại mấy lần xuất hiện dấu hiệu phản xung phong. Hoàn toàn là mang theo ý nghĩ giết một người đủ vốn, giết hai người có lãi.
Những người này vốn là đệ tử tinh anh của Đại La Tông, sức chiến đấu vốn cường hãn, lại liều mạng không muốn sống, lúc này tạo thành tổn thất không nhỏ cho Vạn Ma Cung và Vọng Nguyệt Tông. Nhiều lần lại có thể phá tan sự vây công của Vạn Ma Cung cùng Vọng Nguyệt Tông, nhưng đám hắc y nhân che mặt bên ngoài lại thật sự quá mạnh mẽ. Đừng nói tới sự công kích tổ hợp không chê vào đâu được, thường thường mấy đệ tử Độ Kiếp kỳ của Đại La Tông giết ra được trùng vây, lập tức lọt vào mấy chục người che mặt liên thủ công kích, mà mấy chục người che mặt tất cả đều là cao thủ Độ Kiếp kỳ.
Tràng diện giống như bọt khí vừa thổi ra, bị người đâm vào một chút, người lao tới, cơ hồ đương trường bị miểu sát*, ngay cả cơ hội phản kháng cũng không có.
*: Bị giết chết rất nhanh.