Vừa đến Tĩnh Khách Trai, Dược Thiên Sầu liền gọi lui Võ gia đệ tử, một mình đi lang thang trong vườn, ngay những chỗ ngóc ngách giả sơn cũng nhìn xem, không phát hiện có địa phương nào giấu người. Hắn không khỏi nhìn đông lại nhìn tây âm thầm suy nghĩ, không phải Võ Tứ Hải đã ám chỉ Võ Lập Tuyết thường xuyên ở đây một mình sao? Người đi nơi nào rồi? Chẳng lẽ là cố ý trốn tránh không muốn gặp ta?
Xem ra là vì chính mình đã lâu không có tới, nha đầu kia tức giận! Dược Thiên Sầu cười hắc hắc, chạy về phòng mình, nháy mắt biến mất không thấy. Khi hiện thân đã trở về một chỗ hẻo lánh trong ô Thác Châu, nhắm mắt liên hệ đồ vật mình đã đưa cho Võ Lập Tuyết. Nghe trong ý tứ lời nói của Võ Tứ Hải, nha đầu kia còn luôn luôn nhớ tới mình, đồ vật mình đưa cho nàng, hẳn luôn mang theo trên người.
Không bao lâu đã tìm được vị trí đồ vật kia, hắn lại xuất hiện trở lại trong phòng. Hắn lập tức cười hì hì đi thẳng đến phòng sau nằm dưới lầu, kết quả phát hiện vị trí mục tiêu lại nằm trong một nhà kho nhỏ ngay trong góc, chân mày liền nhíu lại, không nói một lời liền "phanh.., oành" trực tiếp đá tung cửa bay vào, bên trong lập tức vang lên một tiếng "a" thét lên chói tai.
Thần tình Dược Thiên Sầu đầy sát khí hai tay nắm theo hai đoàn Hắc hỏa bay tới, ánh mắt quét đến người đang ngồi trong góc tôi, nhanh chóng cảnh giác quét mắt nhìn bốn phía, kết quả cũng không phát hiện được gì. Thu liễm Hắc hỏa trong tay, sát khí trên mặt cũng đã biến mất, nhìn chằm chằm người đang ngồi trong góc, ngạc nhiên nói: "Võ Lập Tuyết, nàng ở trong này làm gì?"
Hắn còn tưởng rằng Võ Lập Tuyết bị người bắt cóc hoặc vây kín trong không gian nhỏ này, vì thế trực tiếp phá cửa xông vào. Nào biết không phải chuyện như vậy, chỉ thấy Võ Lập Tuyết đang ôm một vật đang phát sáng, đang ngồi trong góc nhà kho, đôi mắt nhìn mình không chớp, không có việc gì.
Thấy nàng không nói lời nào, Dược Thiên Sầu lại tò mò hỏi: "Vừa rồi vì sao nàng lại hét lên?" Hắn lại không biết vì mình đá văng cửa nên làm nàng hoảng sợ.
Võ Lập Tuyết lắc lắc đầu, chậm rãi xoay người, yếu ớt khom người hành lễ nói: "Dược tiên sinh." Sau đó bước nhanh ra ngoài.
Dược Thiên Sầu bị câu "Dược tiên sinh" của nàng làm phát mộng, sau đó hoàn toàn tỉnh ngộ, thì ra nha đầu đang thực sự tức giận, vì thế liền lách nhanh ra ngoài, lập tức chắn ngay trước người Võ Lập Tuyết, vốn định giáo huấn nàng, kết quả phát hiện nha đầu hình dáng tiểu tụy, không còn sự sống động đầy sinh khí đáng yêu như dĩ vãng, lập tức nhụt chí, lúc này cúi đầu nhận sai nói: "Ta sai lầm rồi, không nên thời gian dài như vậy cũng không tới thăm nàng, có phải nàng tức giận không? Ta cam đoan sau này không bao giờ như vậy nữa, Lập Tuyết, cho ta thêm một lần cơ hội đi! Ta rất sợ nàng không để ý tới ta." Hắn tin chắc nha đầu đơn thuần này rất dễ bảo.
Đôi mắt to đang nhìn hắn đăm đăm, lập tức trở nên vô hạn ủy khuất, nổi lên sương mù, từng giọt từng giọt nước mắt rầm lạp chảy xuống, bả vai run run lên ấp úng nghẹn ngào.
Nàng vừa khóc, Dược Thiên Sầu càng thêm cảm giác thật có lỗi, liền dùng tay ôm nàng vào lòng, mặc cho nước mắt của nàng nhuộm trớt đãm ngực hắn. Hắn cần thận vỗ sau lưng nàng an ủi: "Đừng khóc, đừng khóc." Kết quả càng an ủi, nha đầu kia tựa hồ càng khóc đến thương tâm, trốn trong lồng ngực hắn nghẹn ngào nói: "Ta còn tưởng rằng huynh không quan tâm ta."
"Nói hươu nói vượn, làm sao có thể." Dược Thiên Sầu giống như dỗ tiểu hài tử dỗ dành nàng.
"Bọn tỷ muội trong gia tộc đều nói, bây giờ huynh đã là đại nhân vật xuất sắc trong tu chân giới, nên chướng mắt loại nữ nhân như ta, sẽ không cần ta nữa..." Võ Lập Tuyết ô ô không ngừng, bùm bùm cách cách tố khổ, có vẻ như đã nghe được không ít lời ra tiếng vào.
"Mẹ nó! Là ai đang nói hươu nói vượn, dám nói láo như vậy." vẻ mặt Dược Thiên Sầu đầy sát khí đẩy hai vai nàng ra, hung tợn nói: "Là ai nói, mang ta đi tìm họ, ta đem bọn họ toàn bộ làm thịt. Đi, ta sẽ đi ngay bây giờ." Hắn xoay người muốn đi, giống như thực sự muốn giết người.
Vừa nghe dọa nạt, Võ Lập Tuyết lập tức ngừng khóc, vội vàng chụp lấy hắn, thất kinh nói: "Không cần a! Các nàng chỉ là thuận miệng nói thôi, huynh đừng giết họ." Một bàn tay túm người, một tay kia ôm cứng món đồ phát sáng trong ngực không chịu buông tay.
"Thuận miệng nói có thể làm cho nàng khóc thành như vậy? Ta không tin, đi, tìm bọn họ tính sổ." Dược Thiên Sầu lộ ra bộ dạng không làm thịt mấy người kia quyết không dừng tay. Hắn lại đem nguyên nhân nàng khóc đổ lên trên đầu người khác, lại còn ra vẻ rất hợp lý hợp tình.
Võ Lập Tuyết làm sao qua được sự lừa dối của hắn, thật sự hoảng sợ, liều chết túm chặt hắn, liều mạng lắc đầu nói: "Ta không khóc, thật sự không liên quan đến các nàng." Phong cách hành sự của Dược Thiên Sầu nàng biết rõ, nhớ năm đó ngay Võ gia trưởng lão hắn giết chết còn không nháy mắt, sao lại xót xa cho mấy mạng nhỏ không có quen biết gì kia.
Dược Thiên Sầu quay đầu hỏi: "Thật sự không khóc? Vừa rồi là tự nàng nói do bọn tỷ muội trong gia tộc nói...Ách, nàng còn đang chảy nước mắt, nhất định là thật sự, hiện tại ta liền đi đem các nàng làm thịt." Hắn lại làm ra bộ dạng định đi giết người.
"Ta không khóc, ta thật sự không có khóc." Võ Lập Tuyết nước mắt còn đầy mặt, nhưng lại gắng gương bài ra dáng tươi cười bày tỏ cho hắn thấy mình không còn khóc, kết quả cười còn khó xem hơn cả khóc.
Dược Thiên Sầu nhìn thấy mềm lòng, không đành lòng tiếp tục lừa dối nàng, xoay người trực tiếp bế bổng nàng lên, đăng đăng đăng trực tiếp chạy lên lầu vào phòng. Mỗi lần bị hắn ôm vào phòng, nàng liền liên tưởng đến hắn muốn làm gì, lúc này xấu hổ nói: "Huynh muốn làm gì?"
Quả nhiên, Dược Thiên Sầu hắc hắc cười gian nói: "Nàng nói còn có thể làm gì? Thời gian thật dài không gặp nàng, tự nhiên phải đền bù lại cho nàng."
Trong phòng lập tức phát sinh tiếng kinh hô của Võ Lập Tuyết, theo sau lại nghe Dược Thiên Sầu oán giận nói: "Buông tay a! Nàng cứ ôm cái trứng này làm gì, ném xuống đi."
"Không thể ném, đây là đồ vật huynh tặng cho ta lần đầu tiên."
"Mẹ nó! Nàng cứ ôm thế này, làm việc không có phương tiện...Ách! Nàng đừng giật chứ! Bà cô, nàng trước tiên thả tay được không, làm xong việc tiếp tục ôm cũng không muộn!" Lập tức bên trong phòng truyền đến tiếng "thùng thùng" vang lên, có vật gì bị ném xuống mặt đất lăn lông lốc.
"Di! Đây là cái gì?" Trong phòng truyền đến thanh âm vui vẻ của Võ Lập Tuyết.
"Hắc hắc! Thích thú đi! Đây là ta tu luyện Thủy quyết, trước giúp nàng gột rửa mặt mũi, chúng ta tiếp tục thuận tiện tắm uyên trơng."
Tiếng nước chảy ào ào truyền đến, theo sau trong phòng truyền tới tiếng cười khoan khoái của Võ Lập Tuyết, còn có tiếng cười gian cạc cạc của Dược Thiên Sầu, có vẻ như hai người đang giỡn nước rất vui vẻ. Sau một lúc lâu, cửa sổ trên lầu mở ra, giống như có một thùng nước bị hắt ra ngoài nện vào trong vườn, hoàn toàn tắm rửa cho vườn hoa suốt một lần. Theo sau cửa sổ đóng lại, bên trong truyền đến thanh âm rối loạn khó nghe, thật sự phải gọi đêm xuân ứôi qua còn chưa kịp phát giác...
Thẳng đến giữa trưa hôm sau, trải qua một đêm đại chiến kinh tâm động phách, trong phòng phát ra thanh âm. Không biết Võ Lập Tuyết đang thì thầm chuyện gì, không đầy một lát, trong phòng lại rầm lạp vang lên tiếng nước, có vẻ như đôi uyên trơng đang giỡn nước. Thật lâu sau đó, cửa sổ mở ra, lại một vũng nước nện ình xuống trong vườn.
Dây dưa tới dây dưa lui, hai người luôn trốn bên trong phòng riêng nếu nói ra ngoài thật khó nghe, vì thế hai người quyết định đi ra ngoài hoảng hoảng. Dược Thiên Sầu để trần nửa thân trên nằm trên giường, chảy nước bọt thưởng thức cảnh đẹp khi dáng người đầy đặn kia đang mặc lại quần áo. Phải biết bộ ngực cuộn trào ba đào của Võ Lập Tuyết chính là nguyên nhân hấp dẫn hắn lớn nhất ngay lần gặp đầu tiên. Nhìn đã mắt, hắn mới khoan thai đem bản thân mình đóng gói lên.
Trước khi ra cửa Dược Thiên Sầu lại thấy Võ Lập Tuyết đem quả trứng khủng long phát sáng nằm dưới bàn ôm lên trong tay. Món đồ chơi kia cả đêm chiếu sáng rọi cho cuộc chiến gian khổ của hai người trên giường, Dược Thiên Sầu nhìn lại nhiều lần, không khỏi hiếu kỳ nói: "Nàng luôn ôm nó làm gì? Chẳng lẽ nàng cũng muốn học như gà mái ấp trứng?"
Võ Lập Tuyết trừng mắt quyệt miệng nói: "Lúc huynh đi vắng, chính là nó theo bên tai, mấy năm nay ôm mãi thành thói quen."
Dược Thiên Sầu ngượng ngùng cười, ngượng ngùng đưa tay nói: "Vậy đề cho ta cũng ôm một cái."
Võ Lập Tuyết đưa quả trứng cho hắn, hắn ôm quả trứng nhìn qua nhìn lại một phen, từ khi mua thứ này tặng cho Võ Lập Tuyết, hắn vẫn là lần đầu tiên nhìn kỹ món đồ chơi này. Hắn đi tới cửa sổ đưa lên hướng ánh mặt trời nhìn nhìn, cũng nhìn không thấu bên trong là đồ vật gì. Hắn muốn rót thần thức vào xem xét, lại phát hiện thần thức căn bản không thể xâm nhấp. Hắn không khỏi gãi gãi đầu nói: "Kỳ quái, thứ này vì sao lại sáng lên?" Hắn quay đầu lại hỏi: "Nàng không nghĩ tới muốn đem thứ này mở ra nhìn xem bên trong rốt cục lại là vật gì sao?"
Võ Lập Tuyết lắc đầu nói: "Mở ra sẽ bị hư, đây là món đồ đầu tiên huynh tặng cho
Ta."
"Hay là bây giờ chúng ta mở ra nhìn xem?" Dược Thiên Sầu hỏi. Võ Lập Tuyết kiên quyết lắc đầu, tỏ vẻ không đồng ý.
Nhưng một khi lòng hiếu kỳ của Dược Thiên Sầu đã hứng lên, dù Cửu U Minh động cũng dám mù quáng xông vào, thế nào còn có thể ngăn cản được. Chỉ thấy hắn thật nghiêm trang nói với Võ Lập Tuyết: "Nàng có nghĩ tới hay không, nói không chừng bên trong cất giấu bảo bối gì đó, bảo bối bên trong mới thật sự là đồ vật ta tặng cho nàng."
Võ Lập Tuyết giật mình, nghe hắn vừa nói như vậy, xem biểu tình của nàng thật có chút tâm động. Có chút hồ nghi hỏi: "Bên trong thật sự sẽ có bảo bối gì sao?"
Dược Thiên Sầu gật đầu, hướng dẫn từng bước nói: "Theo kinh nghiệm ta lăn lộn trong tu chân giới thời gian dài như vậy mà xem, bên trong này có khả năng có bảo bối rất lớn, nếu không chúng ta cứ mở ra nhìn xem đi?"
Võ Lập Tuyết bị hắn nói đến trong lòng ngứa ngáy, nhăn nhăn nhó nhó nói: "Nếu không có bảo bối, vậy huynh phải đáp ứng cho ta vật khác làm bồi thường."
"Không thành vấn đề." Dược Thiên Sầu cười ha ha nói. Đã làm thông đả thông tư tưởng chủ nhân trứng khủng long, thì phải giữ lời, vì thế không chút do dự đưa bàn tay chém xuống...
"Phốc." Một thanh âm trầm muộn vang lên, gương mặt Dược Thiên Sầu co quặp, bàn tay chém xuống quả trứng chậm rãi thu trở về, bàn tay rất đau, nhưng vỏ trứng lại không chút phản ứng.
"Huynh làm sao vậy?" Võ Lập Tuyết hỏi. Bạn đang đọc truyện tại Truyện YY - http://truyenfull.vn
Dược Thiên Sầu lắc lắc đầu, khuôn mặt nghiêm túc, bắt đầu thật sự chú ý lên quả trứng khủng long này. Bằng tu vi hiện giờ của hắn, một chưởng vừa rồi bổ xuống tuy nói không đem hết toàn lực nhưng cũng đủ bổ ra một tảng đá lớn, ai ngờ món đồ chơi này lại cứng rắn đến như thế, ngay chút phản ứng cũng không có. Bây giờ hắn đang hoài nghi thứ này đoán không chuấn thật đúng là bảo bối.
Hoặc là không làm, đã làm phải làm đến cùng. Dược Thiên Sầu nổi lên tính tình, bỗng nhiên điên cuồng hướng quả trứng quyền đấm cước đá, kết quả giằng co đã lâu quả trứng cũng vẫn không có chút dấu hiệu. Đừng nói là Dược Thiên Sầu, ngay cả Võ Lập Tuyết cũng sợ ngây người, nàng chưa từng nghĩ tới phá hư quả trứng này, cho nên tới bây giờ cũng không biết nó lại cứng rắn đến như thế. Trong sự tưởng tượng của nàng, hiện tại Dược Thiên Sầu được xưng thiên hạ đệ nhất cao thủ dưới Hóa Thần kỳ, tu vi khẳng định rất cao, cho dù là một khối huyền thiết cũng bị đánh biến dạng, nhưng quả trứng này lại không chút phản ứng, thật là khó tin...