Tinh Thần Châu

Chương 641: Thư sinh




 
Lộ Nghiên Thanh thân là đương sự, bèn nói: "Dược Thiên Sầu, ta muốn mua vài gốc Thất Tinh Huyết Lan trở về nghiên cứu dược tính, thế nhưng ngươi ra giá quá cao, ta căn bản không có nhiều tiền như vậy, có thể tính tiện nghi được một chút không? " Lời nói muốn người tặng không, nàng thật sự nói không nên lời.
 
Dược Thiên Sầu hồ nghi nhìn nàng, ánh mắt lóe ra nói: "Trân Bảo Lâu đại lượng thu mua Thất Tinh Huyết Lan, là do Lộ tiền bối cần? "
 
Lộng Trúc và Vãn Lan Phong nghe vậy cũng cùng nhìn về phía Lộ Nghiên Thanh, Lộ Nghiên Thanh lập tức lắc đầu nói: "Ngươi hiểu lầm rồi, ta không có thu mua bất luận thứ gì ở Trân Bảo Lâu, chì là thấy ngươi bán, nên mới nhớ tới. "
 
"Như vậy sao! " Dược Thiên Sầu suy nghĩ một chút, trầm ngâm nói: "Ta bán đồ vật, chi có tăng giá, cho tới bây giờ chưa bao giờ làm ra chuyện hạ giá, nên thà là không bán. "
 
Lời này vừa nói ra, sắc mặt Vãn Lan Phong thật khó xem.
 
Lộng Trúc lập tức quát: "Dược Thiên Sầu, ngươi đừng quá phận, có thể để cho Linh Phương cốc chủ tự minh mở miệng nhờ giúp đờ, đã cho ngươi mặt mũi rất lớn, đừng không biết phân biệt, trong mắt chỉ có tiền. "
 
Dược Thiên Sầu trợn mắt lườm hắn: "Ngươi gấp cái gì, ta có nói đòi tiền sao. "
 
Lộng Trúc ngạc nhiên nhìn hắn.
 
Hắn hỏi Lộ Nghiên Thanh: "Lộ tiền bối, ngươi cần bao nhiêu gốc? " Mấy người bị hắn làm sừng sốt, trong ánh mắt Vãn Lan Phong tràn ngập ý tứ tán dương, khẽ gật đầu.
 
Lộ Nghiên Thanh có chút ngại ngùng nói: "Thế nào lại lấy không đồ vật của ngưoi, ngươi vốn đem bán để kiếm tiền. "
 
Dược Thiên Sầu chuyên gia phất tay nói: "Ta cũng không có nói đưa miễn phí. "
 
Lời này vừa nói ra, sắc mặt Văn Lan Phong và Lộng Trúc song song tối sầm.
 
Lộ Nghiên Thanh không nói gì, uổng cho minh vừa cảm thấy ngại ngùng, nguyên lai không phải cho không, giọng nói có chút mất tự nhiên nói: "Ngươi có điều kiện gì? "
 
Dược Thiên Sầu không nhìn ánh mắt có thể giết người của Vãn Lan Phong và Lộng Trúc, trầm ngâm nói: "Giúp ta một chuyện, đưa hai người đến Linh Phương Cốc của ngươi, tạm thời bảo hộ sự an toàn của họ. "
 
Vãn Lan Phong và Lộng Trúc ngây ra, Lộ Nghiên Thanh có chút kỳ quái hỏi: "Hai người nào? Ngươi không ngại thì nói trước, nếu như được ta có thể đáp ứng ngươi. "
 
"Họp, các nàng tới chỗ ngươi đương nhiên là thích họp vô cùng, bởi vì là hai nữ nhân. " Dược Thiên Sầu nhiều ít có chút bất đắc dĩ cười nói: "Trong đó một người là Diệp Đàn đang ở chỗ này, còn có một sao! Lão bản nương Nhan Vũ của Xuân Miên Lâu, ngươi giúp ta đưa hai nàng đi. "
 
Văn Lan Phong nghe được là hai nữ nhân, rốt cục yên tâm.
 
Nhưng hắn vẫn có chút hiếu kỳ hỏi: "Diệp Đàn thì còn nói được, Nhan Vũ kia lại có quan hệ gì với ngươi? Vì sao muốn dẫn nàng đi? "
 
Dược Thiên Sầu lắc đầu cười khổ nói: "Ngưu Hữu Đức có chút việc rời khỏi đây, ta nhận lời nhờ cậy của Ngưu Hữu Đức, tạm thời bảo hộ sự an toàn của nàng. "
 
"Nga! Nguyên lai là như vậy. " Văn Lan Phong tin là thật sự. Nhưng Lộng Trúc và Lộ Nghiên Thanh hiểu được Dược Thiên Sầu chính là Ngưu Hữu Đức, đưa mắt nhìn nhau, trong lòng hiểu rõ.
 
"Được, ta đáp ứng ngươi. " Lộ Nghiên Thanh gật đầu.
 
"Tạ ơn tiền bối. " Dược Thiên Sầu tạ ơn tmớc, lập tức nhíu mày nói: "Nhưng ta lo lắng Nhan Vũ không muốn đi. Đến lúc đó phiền phức tiền bối nói cho nàng biết đó là ý tử của Ngưu Hữu Đức. Nếu như nàng còn không nguyện đi, không ngại manh mẽ bức nàng đi. "
 
"Mạnh mẽ mang đi? " Lộ Nghiên Thanh có chút do dự.
 
"Ta biết tiền bối khả năng không muốn làm như vậy. " Dược Thiên Sầu quay đầu nhìn về phía Vãn Lan Phong nói: "Không biết Vãn tiền bối có thể giúp đờ chuyện này hay không, thuận tiện giúp ta đưa hai nàng đến Linh Phương cốc. "
 
Lộng Trúc không nói gì, người này thật đúng là biết chọn người, phỏng chừng đi Linh Phương cốc, Vãn Lan Phong một trăm lần nguyện ý, huống chi còn là một lý do đường hoàng như thế. Bất quá nhìn xem tiểu tử này giống như đang an bài hậu sự.
 
Lẽ nào Tụ Bảo Bồn thật sẽ phát sinh ra đại sự gì? Quả nhiên, ánh mắt Vãn Lan Phong sáng lên, bất quá cũng tìm cho minh một bậc thang bước xuống, vừa cười vừa nói: "Để ta giúp việc này không phải không được, then chốt phải xem ngươi nguyện ý lấy ra bao nhiêu gốc Thất Tinh Huyết Lan. "
 
"Chuyện này không thành vấn đề. " Dược Thiên Sầu khoát tay, hỏi Lộ Nghiên Thanh: "Tiền bối muốn bao nhiêu gốc? "
 
Lộ Nghiên Thanh có chút do dự hỏi: "Năm gốc thế nào? Nếu như không được, ít hơn cũng không sao. " Nàng xác thực muốn năm gốc, bất quá nghĩ đến một gốc đã giá trị hai ức, năm gốc là mười ức thượng phẩm linh thạch, giá cả này so với việc bảo hộ cho hai người, nàng chiếm tiện nghi quá lớn.
 
"Mười gốc. "
 
Dược Thiên Sầu không trả lòi Lộ Nghiên Thanh, nhưng lại nhìn Vãn Lan Phong nói: "Đưa cho Lộ tiền bối mười gốc Thất Tinh Huyết Lan, Vãn tiền bối nghĩ thế nào? "
 
Lộ Nghiên Thanh có chút hận đến nghiến răng, rõ ràng là chuyện của nàng, luôn kéo Vãn Lan Phong vào làm gì?
 
Vãn Lan Phong có chút kiêng kỵ quét mắt nhìn Lộ Nghiên Thanh, nói: "Việc này ngươi không nên hỏi ta, ngươi hỏi nàng. "
 
Lộng Trúc biết tâm tư của hai người, lúc này chen vào nói: "Được rồi! Được rồi! Chuyện quyết định như vậy đi. "
 
"Tốt! " Dược Thiên Sầu ứng tiếng, liền đưa ngay tại chỗ.
 
Hắn lấy trong túi trữ vật ra mười chậu Thất Tinh Huyết Lan, đặt xuống mặt đất.
 
Lộ Nghiên Thanh thấy chuyện đã như vậy, cũng không có làm ra vẻ, đem mười chậu huyết lan kiều diễm thu lại.
 
Sau khi giao tiếp xong xuôi, Dược Thiên Sầu lại nói với Lộng Trúc: "Ngươi nên đưa Phù Dung và Tử Y trở về sớm một chút đi! Đoạn thời gian tới ở đây sẽ không yên
 

 
Ôn.
 
"
Ta ở đây không cần lo lắng, ta tự nhiên có cách ứng phó. " Lộng Trúc cười a a nói, trái lại nói với hắn: "Tiểu tử ngươi tự lo cho minh đi! Lần này ngươi làm cho Hồ Trường Thọ mất hết mặt mũi ngay trước mặt thiên hạ quần hùng, sớm muộn gì hắn cũng sẽ tìm ngươi tính sồ, chính ngươi cẩn thận một chút. "
 
Thấy hắn nắm chắc như vậy, Dược Thiên Sầu hơi trầm mặc một thoáng, lập tức hướng ba người chắp tay nói: "
Không quấy rối nữa, ta còn có chút việc, muốn đến cửa hàng Băng cung. "
 
Lộng Trúc cả kinh kêu lên: "
Ngươi đến đó làm gì, mối thù của nhị đệ tử Băng Thành Tử vẫn luôn ghi tạc trên đầu ngưoi, ngươi muốn tự đưa lên cửa tìm chết phải không? "
 
"
Hừ! " Vẻ mặt Dược Thiên Sầu đầy ngạo khí nói: "Tu vi của hắn tuy rằng cao, nhưng muốn giết ta, chi sợ cũng không phải chuyện dễ dàng như vậy. Yên tâm đi! Không giết được ta. " Nói xong hắn xoay người ròi đi.
 
"
Tiểu tử ngươi đừng có không biết ười cao đất rộng, cẩn thận một chút cho lão tử. " Lộng Trúc ờ phía sau hô to.
 
Chính điện Hắc Minh cung, Hắc Trì phu nhân cao quý lãnh diễm kéo đuôi áo thật dài, ở trong đại điện chậm rãi bước đi, ánh mắt lóe ra bất định thật lâu.
 
Bỗng nhiên nàng vung lên tay áo, hóa thành một đoàn hắc quang bay ra ngoài cung, trực tiếp bay về trên ngọn núi cao nhất ở giữa năm ngọn núi, trên nóc Minh Hoàng cung phong cách cố xưa lại to lớn, thần bí lại thần thánh đột nhiên nhiên xuất hiện mười mấy người.
 
Đưa mắt nhìn hắc quang đang xoay quanh trên bầu ười, tất cả đều biến sắc, nhìn nhau không nói gì cùng biến mất.
 
Mà hắc quang xoay quanh cũng tựa hồ tìm đúng phương vị, hướng hậu cung Minh Hoàng cung bay đi. Hắc quang trực tiếp bắn về một tòa tiểu lâu do một mảnh Ư Mộc Lâm vây quanh.
 
Ngay lúc vừa muốn xông vào cánh cửa bên trong tiểu lâu, một đạo sét đánh ngân sắc loang loang "phanh" một tiếng, trực tiếp đẩy lùi hắc quang.
 
Hắc quang hiện hình, Hắc Trì phu nhân lảo đảo lui về phía sau vài chục bước, thẳng đến khi phải phất tay đờ lấy một thân cây u Mộc Lâm mới ngừng lại được. Trên khuôn mặt lãnh diễm chợt biến sắc, Hắc Trì phu nhân lạnh lùng nói: "
Thiên Quân, ngươi dám động thủ với bổn cung! "
 
Ngay cửa tiểu lâu, ngân quang chợt lóe, một vị trung niên nhân mái tóc dài tung bay, gương mặt đầy râu hiện thân. Hắn hờ hững nhìn nàng nói: "
Hắc Trì, ở đây còn chưa tới phiên ngươi giương oai, cũng không nhìn đây là địa phương gì, há có thể cho ngươi tùy tiện xông vào. "
 
Hắc Trì phu nhân cắn răng, ánh mắt oán độc nói: "
Bổn cung muốn đi đâu liền đi đó, còn chưa tới phiên tên nô tài như ngươi đến quản. Mau tránh ra cho bổn cung, bổn cung muốn gặp Minh Hoàng. "
 
Trung niên nhân bị gọi là Thiên Quân, gương mặt không chút biểu tình nói: "
Minh Hoàng đang vẽ tranh, không cho bất luận ai quấy rối, ta khuyên ngươi nên tốc tốc ly khai, bằng không đừng trách tên nô tài như ta không khách khí, đem ngươi đánh vãng ra Minh Hoàng cung. "
 
"
Ngươi... " Hắc Trì phu nhân nghẹn lời, nhưng cũng biết minh không phải là đối thủ của Thiên Quân, liền vén quần dài hướng tiểu lâu quỳ xuống nói: "Hắc Trì cầu kiến Minh Hoàng, có chuyện quan trọng bẩm báo. "
 
Thoáng yên tĩnh, sau đó trong tiểu lâu truyền ra một thanh âm nhàn nhạt nói: "
Thiên Quân, cho nàng vào đi! " Giọng nói ôn hòa, làm cho người ta vừa nghe cảm thấy trong lòng thoải mái, tràn ngập vẻ nhẹ nhàng không tranh nhân thế.
 
"
Dạ! " Thiên Quân quay người hướng tiểu lâu khom lưng, ngân quang chợt lóe, cả người liền biến mất.
 
Lúc này Hắc Trì phu nhân mới đứng dậy, ánh mắt oán độc quét nhìn chung quanh, sau đó vén đuôi áo thật dài, đảo mắt lại biến thành một vị phu nhân khí chất cao quý. Nàng chậm rãi đi vào trong tiểu lâu, bên trong bày biện thanh nhã, không thấy được một tia xa hoa, trái lại còn chất đống rất nhiều sách cổ. Nếu không phải tận mắt nhìn thấy, ai có thể tin tưởng Minh Hoàng uy chấn Minh giới lại ở chỗ này, không nghĩ qua còn nghĩ là căn phòng của một vị thư sinh nào đó. Nguồn truyện: Truyện FULL
 
Ánh mắt Hắc Trì phu nhân đảo qua đống sách chất cao, trong ánh mắt hiện lên một tia chẳng đáng, chợt lóe rồi mất. Sau đó nàng lập tức bước lên thang lầu đi lên lầu các, sau khi đi lên, lập tức nhìn thấy bóng lung của một nam nhân mặc bạch sam đơn bạc, từ sau lưng nhìn lại, cũng chính là dáng dấp của một vị thư sinh, hắn đang múa bút vẽ gì đó.
 
"Hắc Trì gặp qua Minh Hoàng. " Hắc Trì phu nhân lần thứ hai quỳ xuống hành lễ.
 
Thư sinh vẫn tiếp tục múa bút, cũng không quay đầu lại nói: "
Hắc Trì, có chuyện quan trọng gì phải gấp gáp gặp ta? " Nhìn hắn giống như một thư sinh vô hại, ai có thể nghĩ ra hắn chính là Minh Hoàng thống suất Minh giới!
 
Hắc Trì phu nhân tự động đứng lên, có chút oán giận nói: "
Minh Hoàng, ngài cũng không quản chính thủ hạ của mình, ngài xem hắn đã dám xuất thủ với ta, giả sử thời gian lâu dài, đến lúc đó chẳng phải ngay cả Minh Hoàng hắn cũng không xem vào trong mắt. "
 
Thư sinh cất tiếng cười, nói: "
Ta là vì không muốn xen vào bất cứ chuyện gì nữa, cho nên mới đem quyền lực trao cho cấp dưới các ngươi, nếu như các ngươi thực sự thấy không vui, ta có thế nghĩ lại tìm người khác quản lý, cũng tốt cho các ngươi được thanh tịnh một chút. "
 
Hắc Trì phu nhân biến sắc, cười nói: "
Minh Hoàng đừng giận, là Hắc Trì không đúng mực, không nên phát sinh tranh chấp với Thiên Quân, Minh Hoàng làm việc vất vả vì Minh giới nhiều năm, những thủ hạ như chúng ta nên vì Minh Hoàng phân ưu, không nên có câu oán hận. "
 
"
Ân! Nghe ngươi nói như vậy, ta đây an tâm. " Trên tay thư sinh liên tục vẽ, hỏi: "Sốt ruột gặp ta, rốt cục là vì chuyện gì? "
 
"
Sự tình là như vậy, trước đây vài ngày ta phái người ra kiểm ưa nhân gian bảy mươi hai minh đạo, kết quả phát hiện có Minh giới đại môn của nhất giới bị tổn hại, không ngờ là bị người đánh cắp vòng gõ cửa. " Hắc Trì phu nhân tức giận bất bình nói: "Không nghĩ tới còn có người lớn mật như vậy, ngay đại môn Minh giới cũng dám tổn hại, người ở nhân gian thực sự càng lúc càng lớn mật, rõ ràng không xem Minh Hoàng vào trong mắt. Hắc Trì thỉnh cầu Minh Hoàng phái người ra để trừng trị. "
 
"
n? " Thư sinh mất hứng phát sinh một tiếng hừ lạnh, cây bút trong tay ngừng lại, lạnh lùng nói: "Hắc Trì, lá gan ngươi thật lớn, dám đem lời ta nói nghe vào tai này lọt qua tai kia. Ngươi đã quên ta nói gì sao? Không được ta cho phép, bất luận kẻ nào của mình giới cũng không được xông vào nhân gian. "
 
"
Minh Hoàng bớt giận, Minh Hoàng bớt giận. " vẻ mặt Hắc Trì phu nhân sợ hãi lại lần nữa quỳ xuống, liên tục giải thích nói: "Hắc Trì cũng không cho bất cử kẻ nào xông vào nhân gian, chỉ là phái người kiểm ưa Minh giới thông đạo một chút. Hắc Trì tuyệt đối không có lòng riêng, tất cả đều là vì suy nghĩ cho Minh giới, cho nên mới cố ý tò trong Minh Hoàng cung hạ lệnh hai gã nô tài đi chấp hành, tin tưởng bọn hắn tuyệt không dám vi phạm lệnh cấm của mình Hoàng. "
 
"
Nhớ kỹ, nhân gian chính là căn bản của mình giới, không có ta đồng ý, bất luận kẻ nào cũng không được xông vào nhiễu loạn trật tự của nhân gian. " Thư sinh nói xong lời này, tiếp tục chấm mực múa bút, vừa vẽ vừa nói: "Xem ra uy tín của ngươi càng ngày càng cao rồi, ngay cả người Minh Hoàng cung của ta ngươi cũng có thể tùy ý điều đọng. "
 

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.