Tinh Thần Châu

Chương 622: Sát ý dạt dào




Bách Mị Yêu Cơ chớp đôi mắt nhìn người kia, trong lòng vui vẻ, chẳng lẽ người này là Ngưu Hữu Đức!
 
Hồ Vân Thiên vừa nhìn thấy người đó, thần tình thật phức tạp, thế nào lại đưa tới vị tôn đại thần này? Hắn bước nhanh qua hành lễ nói: "Vãn bối Hồ Thiên Vân gặp qua Vãn tiền bối. " Không phục nhuyễn không được a! Người ta ngay cả lão tử của hắn đều có thế thu thập, thu thập hắn chi như một bữa ăn sáng.
 
Lúc này Nhan Vũ rất nhanh chạy tới, hướng Vãn Lan Phong chắp tay nói: "Vãn tiền bối"
 
Vãn Lan Phong không để ý tới Hồ Vân Thiên nhưng nhìn Nhan Vũ gật đầu. Nhan Vũ đi tới bên người Bách Mị Yêu Cơ, quan sát từ trên xuống dưới nói: "Ngươi không sao chứ? "
 
Bách Mị Yêu Cơ lắc đầu, cũng may Huyễn Ma Cung Huyễn Ành đại pháp lịch đại tương truyền còn có điểm tác dụng, bằng không nhiều ít đã nếm khổ. Nhan Vũ thấy nàng không có việc gì, liền nhanh truyền âm nói: "Mau tạ ơn Vãn Lan Phong Vãn tiền bối"
 
Hắn là Vãn Lan Phong bài danh thiên hạ đệ nhị cao thủ? Bách Mị Yêu Cơ kinh hãi, vội vã đi qua hành lễ nói: "Tạ ơn Vãn tiền bối. " Trong lòng lại do dự không biết có nên hỏi thăm hắn về tin tức của Dược Thiên Sầu hay không.
 
Vãn Lan Phong chỉ nhàn nhạt liếc mắt nhìn nàng, lại nhìn chằm chằm Hồ Thiên Vân nói: "Còn dám tới đây nháo sự, bảo Hồ Trường Thọ chuẩn bị nhặt xác cho ngươi. " Để lại một tiếng hừ lạnh, người đã biến mất không gặp.
 
Vẻ mặt Hồ Vân Thiên xấu hổ đứng ngây ra, mặt mũi hôm nay xem như mất sạch
 
Sẽ!
 
Yến Truy Tinh và Man Hổ âm thầm buồn cười đưa mắt nhìn nhau, người này không hấp dẫn được Ngưu Hữu Đức đi ra, kết quả lại đưa Vãn Lan Phong tới, cũng thật là không may, thực sự nâng tảng đá tự đập vào chân minh.
 
Mọi người vốn không dám lớn tiếng xôn xao, chờ Vãn Lan Phong vừa đi, liền không nhịn được nừa, cả đám liền châu đầu ghé tai. Ánh mắt nhìn về phía Nhan Vũ càng tràn đầy kính nể, xem sự tình vừa phát sinh qua, rất hiển nhiên do Nhan Vũ thỉnh Vãn Lan Phong đứng ra. Trời ạ! Nữ nhân này thật đúng là không đơn giản, không ngờ có thể thinh được Vãn Lan Phong xuất đầu cho nàng.
 
Trong tích tắc, phân lượng Xuân Miên Lâu trong cảm nhận của mọi người liền bay lên thêm một đãng cấp. Chưa từng nghĩ đến nơi đây ngoại trừ Ngưu Hữu Đức, không ngờ còn có Vãn Lan Phong làm chỗ dựa, hơn nữa còn có Âm Bách Khang cũng có liên quan, đó chính là ba vị cao thủ Hóa Thần hậu kỳ, nguy a!
 
Sắc mặt Hồ Vân Thiên đen thui, ánh mắt oán độc nhìn chằm chằm Nhan Vũ cười lạnh nói: "Nhan đương gia quả nhiên danh bất hư truyền, Hồ mỗ hôm nay đã thụ giáo, có cơ hội trở lại cổ động. " Nói xong bỏ đi.
 
Nhan Vũ không khỏi cười khổ, việc này có giải thích thế nào cũng vô dụng, ngày hôm nay xem như đã kết cừu với Hồ Vãn Thiên.
 
Hồ Vân Thiên vừa đi, Yến Truy Tinh và Man Hổ cũng đứng dậy ly khai. Trước khi đi, Yến Truy Tinh liếc mắt nhìn Nhan Vũ thật kỹ, muốn nhớ rõ hình dạng của nàng. Sở dĩ đáp ứng Hồ Vân Thiên tới đây, chính là vì muốn kiến thức Nhan đương gia có tin rất thân mật với Ngưu Hữu Đức này, nói không chừng ngày sau hữu dụng. Thật ra Ngưu Hữu Đức hại hắn thật thảm, hầu như tước đoạt sự tự do hành tẩu của hấn trong tu chân giới, có bao nhiêu người đang nhìn chằm chằm hắn!
 
Chuyện phát sinh ở đây, lập tức truyền mở trong Tụ Bào Bồn ngay trong ngày. Văn Lan Phong không ngờ lại đứng ra làm chỗ dựa cho Xuân Miên Lâu, danh khí Xuân Miên Lâu lần thứ hai tăng vọt...
 
Trong rừng rậm nguyên thủy bên ngoài Tụ Bảo Bồn, Dược Thiên Sầu ngồi ngây ra suốt nửa ngày, cũng không biết đang suy nghĩ chuyện gì. Thẳng đến khi ngửi thấy hương thịt tản ra nồng nặc, mũi hít hít mới phục hồi lại tinh thần, vạch ra một đống lửa than, từ trong lòng đất lôi ra một khối đất nướng cháy. Phá vờ khối đất sét, lôi ra một con gà rừng trắng nõn, hương khí lan tràn, lập tức cầm lên nhai ngấu nghiến.
 
Âm Bách Khang thinh hắn lại về Tiên giới một chuyến, Tiên giới hắn không đi được, nhưng tốn chút thời gian đi nướng một con gà rừng cũng có, hơn nữa tay nghề thành thạo kỹ càng, trò gì cũng làm được. Lăn lộn gần nửa ngày, ăn uống no đủ, lau sạch khóe miệng đầy mờ, sờ sờ bụng ngửa mặt lên ười thở dài một tiếng: "Nhân sinh nha! Còn con đường rất dài phải đi! " Hắn vỗ vỗ mông vô hạn cảm khái biến mất.
 
Trên đinh Thần Tài Phong, Âm Bách Khang mỉm cười nghênh đón, chắp tay nói: "Ngưu huynh quả nhiên là đúng giờ. "
 
Trong lúc nói chuyện vô tình liếc nhìn lên trên đầu của Dược Thiên Sầu, thì diễn cảm không khỏi ngẩn ra!
 
Dược Thiên Sầu vừa định khách sáo đôi câu, nhưng thấy phản ứng của hắn xong, liền theo bản năng sờ lên trên đầu mình, có một đoàn mềm mại như bông gì đó. Thuận tay hái xuống nhìn, ai nha! Là cái lông chim trĩ ah!
 
Dược Thiên Sầu tùy tay vứt đi, ha hả cười nói: "Chỉ là một cái lông chim thôi mà. "
 
Theo sau nhanh chóng lấy túi trữ vật ra, đưa cho Âm Bách Khang nói: "Trong này là hai vạn năm ngàn viên Phá Cấm Đan, ngươi thử đếm xem. "
 
Âm Bách Khang đang cân nhác vấn đề lông chim, thì bỗng nhiên bị câu nói hai vạn năm ngàn viên Phá Cấm Đan làm cho giật mình, rót thần thức vào nhìn, quả nhiên đúng là có hai vạn năm ngàn viên Phá Cấm Đan. Không khỏi hít sâu một ngụm lãnh khí, chiếc túi trữ vật này trị giá năm trăm ức thượng phẩm linh thạch ah! hưng phấn rất nhiều nhưng vẫn không quên dò hỏi: "Ngưu huynh, đây là ý gì? "
 
"Thật lòng mà nói, ngươi mỗi lần chỉ mua năm ngàn viên, ta ở hai giới Tiên - Phàm chạy tới chạy lui, như vậy sẽ rất mạo hiểm. " Dược Thiên Sầu chỉ vào chiếc túi trong tay hắn nói: "Hai vạn năm ngàn viên này, trong đó sẽ có năm ngàn viên ngươi mua xuống. Còn lại hai vạn viên, ta dựa vào danh dự của ngươi, mà ghi sổ nợ. Trong vòng hai ngày tới sẽ giao đủ tiền cho ta, nếu không bán được thì trả lại hàng, ta đem lên Tiên giới ừả cho bọn hắn cũng không sao cả! "
 
Âm Bách Khang sửng sốt nửa ngày, nét mặt già nua tươi tỉnh như hoa sớm mai. Đừng nói là trong vòng hai ngày bán hết, cho dù là trong vòng một ngày, hắn cũng có thể bán hết toàn bộ, trước mắt Phá Cấm Đan ở trên thị trường đúng là cung không đủ cầu ah! Đừng nói hai vạn viên, cho dù là mười vạn viên thì cũng sẽ bán hết. Hơn ba trăm thế lực các quốc gia khác nhau, mỗi nhà xuất ra hơn chục ức thượng phẩm linh thạch đều không thành vấn đề, tùy tiện gom cũng có đến ba ngàn ức. Hai vạn viên Phá Cấm Đan này bất quá cũng chi đến mấy trăm ức mà thôi.
 
Quan trọng nhất là, nhừng lần giao dịch trước phải đưa tiền thì mới có hàng, nhiều ít có điểm phiêu lưu mạo hiểm. Nhưng lần này thì hào, toàn bộ hàng đã nằm gọn ở trong tay mình, lại không lo không bán được, đây quả thực chính là Ngưu Hữu Đức muốn tặng tiền cho minh ah!
 
"Trong vòng một ngày! " ẢÂm Bách Khang dõng dạc nghiêm túc nói: "Hai trăm bốn mươi ức thượng phẩm linh thạch sẽ giao cho Ngưu huynh đúng ngày hẹn ước. Nếu không bán hết, Thiên Hạ thương hội chúng ta sẽ tìm tất cả biện pháp để moi ra khoản tiền kia, tuyệt đối sẽ không làm ảnh hường đến danh dự của Ngưu huynh ở trên Tiên
 
Giới. "

 
Dược Thiên Sầu cảm khái gật đầu nói: "Hảo, cứ quyết định như vậy đi. Nếu có gì bất trắc, đến lúc đó âm huynh cũng đừng trách ta trở mặt! "
 
Lời này nhiều ít cũng mang theo hương vị cảnh cáo. Âm Bách Khang nhãn tình lóe lên, ha ha cười nói: "Ngưu huynh hãy yên tâm, trong vòng một ngày nhất định sẽ có đủ tiền. "
 
"Ngươi đang vội, ta sẽ không quấy rầy ngươi nữa. " Dược Thiên Sầu vừa xoay lung bước đi. Đột nhiên trở minh nói: "Trước khi đến đây ta đã tìm gặp Dược Thiên Sầu rồi, hắn đang chạy tới phương hướng này, nhiều lắm cũng chì khoảng hai ngày thời gian là sẽ chạy đến Thiên Hạ thương hội mà thôi. Ta nhắc nhở hắn gom đủ năm ngàn viên Thất Bảo Đan, âm huynh nhớ chuẩn bị khoản tiền này. Thất Bảo Đan hai trăm vạn một viên, năm ngàn viên trị giá một trăm ức thượng phẩm linh thạch, tổng cộng cả tiền Phá Cấm Đan là ba trăm bốn mươi ức. Con số lớn như thế, âm huynh liệu có gặp khó khăn hay không? Nếu như bất tiện, thì cứ nói thẳng ra, ta sẽ hảo hảo cân đối. "
 
"Ngưu huynh yên tâm, sẽ không chậm trễ chuyện của ngươi đâu. " Âm Bách Khang mỉm cười cam đoan nói: "Sau khi Dược Thiên Sầu mang Thất Bảo Đan tới đây. Ta và hắn sẽ tiền trao cháo múc. "
 
"Ưm, ngưoi đang vội, ta xin cáo từ trước đây. " Dược Thiên Sầu gật đầu hài lòng, nhanh chóng bay xuống chân núi...
 
Âm Bách Khang nhìn theo bóng lung hắn đi xa, âm thầm cười lạnh nói: "Cái gì mà nợ nần, quỷ mới biết đan dược này ở trên Tiên giới sẽ bán bao nhiêu tiền một viên. " Theo sau lại lắc đầu, đây không phải là chuyện mà hắn quan tâm. Ngưu Hữu Đức kiếm tiền đồng thời cũng chia cho hắn lợi nhuận rất lớn, nên không cần hoài nghi, tất cả mọi người đều buôn bán có lời.
 
Hắn nhanh chóng triệu hồi Tư Không Tuyệt lên trên đinh núi, an bài chuyện tình bán đan... Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - truyenfull.vn
 
Lúc này Dược Thiên Sầu đáp xuống hậu viện trong Xuân Miên Lâu, đã thấy Nhan Vũ cùng Bách Mị Yêu Cơ đang thì thầm với nhau, không biết các nàng nói đến chuyện gì. Bách Mị Yêu Cơ thấy hắn quay về, liền khom lung hành lễ nói: "Ngưu tiền bối"
 
Dược Thiên Sầu gật đầu không đáp.
 
"Ngươi đã quay về rồi! " Nhan Vũ ân cần thăm hỏi một câu, mang theo hương vị nương tử nghênh đón đức lang quân đi làm trở về. Tiếp đó mới nói: "Trong khoảng thời gian ngươi đi vắng, Vãn Lan Phong tiền bối, Lộ Nghiên Thanh tiền bối cùng Lộng Trúc tiên sinh đã đến đây tìm ngươi. "
 
"Họ đến tìm ta? " Dược Thiên Sầu hồ nghi nói: "Họ tìm ta làm gì? "
 
Trong lòng cũng đang suy đoán xem, có phải Lộng Trúc đã tiết lộ thân phận của mình rồi hay không, cầu mong hắn ngàn vạn lần đừng phá hủy chuyện tốt của mình ah!
 
"Họ không nói tìm ngươi là muốn làm gì. " Nhan Vũ ngoảnh mặt nhìn sang Bách MỊ Yêu Cơ: "nhưng thật ta còn giúp chúng ta giãi quyết một chút phiền toái. "
 
Dược Thiên Sầu theo mắt nàng nhìn vào Bách Mị Yêu Cơ, cau mày hỏi: "Xảy ra chuyện gì? "
 
Nhan Vũ đem chuyện tình Hồ Vân Thiên muốn cường đoạt Bách Mị Yêu Cơ giảng thuật qua một lần. Sau khi Dược Thiên Sầu nghe xong cũng cười lạnh không dứt, trong mắt lộ ra hai luồng sát khí sung mãn, hắc hắc nói: "Hồ Vân Thiên nhi tử của Hồ Trường Thọ, lá gan cũng không phải nhỏ, xem ra là đã chán sống lắm rồi! "
 
Hắn quả thật là đang phi thường phẫn nộ. Bản thân hắn vừa mới đi vắng, nếu không chẳng thèm quản Hồ Vân Thiên là nhi tử của ai, nhất định Dược Thiên Sầu sẽ đương trường làm thịt, ở trong lòng Dược Thiên Sầu có vài điểm giới hạn, người khác tốt nhất là không nên chạm vào. Nếu không, bản thân hắn cũng sẽ bất chấp tất cả.
 
Bách Mị Yêu Cơ tuy rằng hắn không muốn tranh giành, nhưng tuyệt đối không cho phép người khác động chạm vào nàng, trừ phi là do Bách Mị Yêu Cơ tự nguyện. Vậy thì bản thân hắn cũng sẽ không bao giờ phản đối, mà còn chúc phúc cho nàng.
 
Lùi vạn bước mà nói, thì Bách Mị Yêu Cơ còn là sư nương của hắn, thế nhưng có người lại dám cả gan chòng ghẹo sư nương của hắn, cơn tức này bảo hắn làm sao có thể nuốt trôi được đây?
 

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.