Tinh Thần Châu

Chương 601: Tiên giói tiếp dẫn




Bên dưới Thần Tài Phong, mấy người Thiên Dã bị giữ lại, tự nhiên sẽ có người chiêu đãi. Hai vị diễn viên chân chính không cần kẻ nào làm bạn, bay lên núi.
 
Âm Bách Khang trực tiếp bay lên núi thấy Dược Thiên Sầu khoan thai bay lên, nhìn thấy hắn đạp phi kiếm, có chút không giải thích được hỏi: "Ngưu huynh, ngươi làm vậy là ý tứ gì? "
 
"Đang tu luyện một môn kiếm quyết, cho nên thường xuyên dùng kiếm thay chân. " Dược Thiên Sầu chì nói tới đó, có vẻ có điém thần bí. Âm Bách Khang nga một tiếng, nếu đã là chuyện riêng tư về tu vi của người ta, xác thực không tiện tiếp tục truy hỏi.
 
Trên đinh núi mây gió phiêu đãng, một dãy kiến trúc cũng không lớn lắm, cũng không có vẻ xa hoa, lại lạnh lùng trống trài, bên trên tấm biến viết ba chữ Kính Tài Điện. Ngoài điện có một tảng đá bằng phằng, nằm bên một gốc thương tùng, ở đây có thể thưởng thức biển mây, thật có vài phần cảm giác siêu trần thoát tục.
 
Dược Thiên Sầu nhìn quanh bốn phía, nhìn dãy núi xa xa trong mây, không khỏi tấm tắc nói: "Quả nhiên là nhân gian phúc địa, âm huynh thật biết chọn địa phương. "
 
"Ngưu huynh quá khen, nói vậy chứ không thể gọi là phúc địa như lời Ngưu huynh nói. Được rồi... " vẻ mặt Âm Bách Khang nghi hoặc nói: "Chẳng hay Ngưu huynh xuất thân ở đâu, vì sao trước đây ta chưa từng nghe qua quý danh của Ngưu huynh? Bằng tu vi của Ngưu huynh, ở tại tu chân giới lẽ ra không thể vô danh mới đúng. Chẳng lẽ là âm mỗ kiến thức nông cạn? "
 
Bắt đầu vào chính đề rồi! Dược Thiên Sầu nhàn nhạt cười, lắc đầu nói: "Không phải âm huynh kiến thức nông cạn, mà là địa phương mà ta đi tới, cho tới bây giờ ngươi chưa từng đi qua mà thôi. "
 
"Địa phương cho tới bây giờ ta chưa từng đi qua? " Ánh mắt Âm Bách Khang lóe ra, trầm ngâm nói: "Hôm nay trong thiên hạ nếu nói còn có địa phương ta chưa từng đi qua, cũng chi có hai trong ba đại cấm địa Đông Cực Thánh Thổ và Mê Vụ Sâm Lâm, lẽ nào Ngưu huynh đến từ một trong hai? "
 
Dược Thiên Sầu khẽ gật đầu, nói: "Chỗ thứ hai. "
 
"Mê Vụ Sâm Lâm? " ẢÂm Bách Khang giật mình không nhẹ.
 
"Xác thực mà nói, ta là từ Mê Vụ Sâm Lâm đi ra, cũng không phải đến từ Mê Vụ Sâm Lâm. " Dược Thiên Sầu bao hàm thâm ý cười cười.
 
"Ngưu huynh, ta có chút không hiểu ý tứ trong lời nói của ngươi, có thể nói rõ hơn một chút hay không? " Ánh mắt ẢÂm Bách Khang sáng lên.
 
Dược Thiên Sầu không vội đáp lời, từ trong túi trữ vật lấy ra một bộ kim bào, chậm rãi mặc vào. Thoáng chinh lý một chút, khí chất cả người trở nên cao ngạo lên. Hắn đứng sừng sừng trên đinh núi, dưới ánh mặt trời kim bào lóe lên ánh sáng kim sắc lóng lánh. Sau đó lại xuất ra một thanh bảo kiếm phong cách cổ xưa, mũi kiếm cắm dưới đất, hai tay đặt chồng lên chuôi kiếm. Nhìn ra viễn phương yên lặng không nói, thần tình trang nghiêm túc mục...
 
Hai mắt ẢÂm Bách Khang híp lại, lập tức liền nhìn ra kim bào thật bất phàm. Hắn lăn lộn nhiều năm trong Thiên Hạ thương hội như vậy, từng nhìn thấy vô số đồ vật, thiên hạ hầu như không có tài liệu mà hắn nhận không ra. Thế nhưng kim bào này, hắn lại nhìn không ra do loại vật liệu gì tạo thành, nhất là khi nhìn về thanh bào kiếm, con ngươi hắn đột nhiên rút lại... Bảo kiếm hoa vãn cổ xưa, tựa hồ trên những điển tịch thượng cồ mới gặp qua loại hoa vãn này. Bằng nhãn lực và tu vi của hắn, liếc mắt liền nhìn ra chuôi bảo kiếm kia ẩn chửa uy lực thật lớn. Phẩm chất tuyệt đối không thua thượng phẩm linh bảo chút nào.
 
Hắn rất muốn phóng xuất thần thức kiểm tra kim bào và bảo kiếm, nhưng chưa được phép làm như vậy ở tu chân giới là tối kỵ, đối phương có thể sẽ xem là ngươi khiêu khích. Nói đi thì nói lại, nếu như là người có tu vi thấp hơn hắn, hắn sẽ không chút do dự mạnh mẽ kiểm ưa, nhưng người này lại là Ngưu Hữu Đức có tu vi không kém hơn hắn. Chỉ bằng việc hắn nhìn không thấu tu vi đối phương, liền có thể chửng minh điểm này.
 
"Ngưu huynh, ngươi đây là? " Âm Bách Khang nghi hoặc nói.
 
Dược Thiên Sầu lạnh lùng liếc mắt nhìn hắn, đạm nhiên nói: "Bên trong Mê Vụ
 
^ _ T ^ _/ JPT'l VẠ _ PT'l _ X ẠPT'l VẠ _ PT'l _ / X PT'l yẠ _ TT '
 
Sâm Lâm có một tòa Thăng Tiên Thai, trên Thăng Tiên Thai có một Thăng Tiên Hào. Phàm là tu sĩ tu vi đột phá Hóa Thần hậu kỳ đều có thể đến Thăng Tiên Thai thổi lên Thăng Tiên Hào, liền có tiếp dẫn sử giả của Tiên giới phủ xuống đưa đi Tiên giới. Đoạn thời gian trước có một người trẻ tuổi tên Dược Thiên Sầu, xông vào Thăng Tiên Thai, lầm thổi Thăng Tiên Hào, đã chiêu bổn sứ đi xuống..
 
"A... " ẢÂm Bách Khang nghe được trợn tròn mắt há hốc, bên trong Mê Vụ Sâm Lâm quả nhiên có Thăng Tiên Thai, hắn.. . Hắn chính là tiếp dẫn sử giả của Tiên giới...
 
Đầu của ẢÂm Bách Khang có chút phát mộng, ngạc nhiên nghe đối phương tiếp tục nói: "
Vậy mà Dược Thiên Sầu kia cũng không đạt tới tu vi Hóa Thần kỳ, càng đừng nói đột phá Hóa Thần hậu kỳ, quả thực là hồ đồ. Bổn sứ vì giận dữ nguyên muốn giết chết hắn, rồi lại hiếu kỳ, bằng tu vi của hắn làm sao xông được vào trong Mê Vụ Sâm Lâm? Không ngờ chính hắn cũng không biết rõ ràng. Vì vậy bổn sử liền đi ra Mê Vụ Sâm Lâm, muốn đuổi theo truy ưa nguyên nhân việc này. Nếu như không biết rõ ràng, giả như ngựời người đều có thể xông vào Mê Vụ Sâm Lâm thổi Thăng Tiên Hào lung tung, đó chằng phải thành trò đùa. "
 
Nói đến đây, sắc mặt Dược Thiên Sầu hờ hững, quay đầu trành hướng Âm Bách Khang hỏi: "
m huynh, ngươi nói ta đến từ đâu? "
 
Âm Bách Khang gian nan nuốt nước bọt, không biết nên làm sao trả lòi mới tốt. Nghe một phen nói chuyện của Ngưu Hữu Đức, liên tưởng đến chuyện đã xảy ra trong khoảng thời gian này, hắn cảm giác những bí mật trong Mê Vụ Sâm Lâm đều đã được vạch trần. Trách không được cho tới bây giờ trong tu chân giới không có nhân vật Ngưu Hữu Đức, lẽ ra có tu vi cao như thế, tuyệt đối không thể chưa từng lộ mặt trong tu chân giới. Trách không được sau khi Dược Thiên Sầu xông vào Mê Vụ Sâm Lâm thì Ngưu Hữu Đức mới xuất hiện trong tu chân giới, nguyên lai Ngưu Hữu Đức là bị tên hỗn tiểu tử Dược Thiên Sầu trong lúc vô ỹ đưa tới. Trách không được Ngưu Hữu Đức không xem bất luận cao thủ nào trong tu chân giới vào mắt, người ta có thân phận tiếp dẫn sứ giả của Tiên giới, có cần phải cố kỵ tu sĩ trong tu chân giới hay không?
 
Còn có Phá Cấm Đan có thể mạnh mẽ đề thăng tu vi, cùng với viên cực phẩm linh thạch tiện tay ném ra lúc dưới chân núi, một loạt chuyện tình, không có chỗ nào không thể hiện bối cảnh bất phàm của hắn...
 
Nhìn thanh bảo kiếm phong cách cổ xưa uy lực bất phàm, còn có bộ kim bào lóng lánh kim sắc mờ ảo, Âm Bách Khang đã hoàn toàn tin tưởng triệt để, nhưng thực sự khó có thể tiếp thu. Người đứng ngay trước mặt minh, không ngờ là tiên nhân trên Tiên giới? Cố sự tiên nhân phủ xuống nhân gian, chi tồn tại trong truyền thuyết, không nghĩ tới lại bị minh gặp phải, thực sự không thể tưởng tượng nổi...
 
"Ngưu.. . Ngưu huynh.. Âm Bách Khang cảm giác xưng hô này gọi ra có chút khó khăn, cũng không biết hiện tại gọi như vậy còn thích họp hay không. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL
 
Dược Thiên Sầu nhàn nhạt cười, thu bảo kiếm, cởi bỏ kim bào, cùng thu hồi lại. Sau đó hắn nói: "m huynh, không cần chú ý, ngươi ta như cũ. Nhưng có một chuyện ta nói trước, về thân phận của ta, ngươi không thể nói cho người thử hai. Ngoại trừ ngươi ra, cũng chi có Dược Thiên Sầu biết thân phận của ta, nhưng ta đã cảnh cáo tiểu tử kia, hắn sẽ không tiết lộ. "
 
Chuyện tốt như vậy ta phong tỏa tin tức còn chưa kịp, làm sao nói cho người khác! Âm Bách Khang cố nén sự vui mừng trong lòng, vẫn mạnh mẽ duy trì phong độ nên có, gật đầu nói: "Ngưu huynh xin yên tâm, thân phận của ngươi ta tuyệt đối sẽ không để lộ cho bất cứ kẻ nào. Được rồi..
 
Âm Bách Khang tựa hồ đột nhiên nhớ tới điều gì, cau mày hỏi: "
Ngưu huynh còn nhớ rõ chuyện của Yến Truy Tinh không? Nói ra thật xấu hố, trước đó ta còn hoài nghi
 
Ngưu huynh, nhưng hiện tại ta tin tưởng không chút nghi ngờ. Ta nghĩ hỏi Ngưu huynh một chút, chuyện của Yến Truy Tinh rốt cục ra sao? "
 
"
Ha hả! Chuyện các ngươi truy sát Yến Truy Tinh ta cũng có nghe nói, lúc đó ta chỉ là thuận miệng nói mà thôi, không nghĩ tới gặp phải chuyện như vậy, về phần mọi người tin hay không, có quan hệ gì tới ta? Thế nhưng có một chút không thể nghi ngờ. "
 
Vẻ mặt Dược Thiên Sầu trịnh trọng nói: "
Yến Truy Tinh tu luyện công pháp rất không đơn giản, không nghĩ tới trong nhân gian lại có pháp quyết tu hành bá đạo như vậy. Thật sự làm cho ta cảm thấy vô cùng kinh ngạc. Nếu không phải ta tu luyện công pháp đặc thù, hơn nữa ta ở trên Tiên giới cũng bị ước thúc nhất định, không thích họp tái sửa tu luyện pháp quyết tu hành khác, bằng không ta thực sự muốn tự tay bắt tiểu tử kia nghiên cứu một chút. "
 
"
Kỳ quái, ánh mắt Ngưu huynh tất nhiên sẽ không sai, nhưng Băng Thành Tử dám nghịch thiên phát ra lời thề giả dối, lẽ nào sẽ không sợ gặp phải báo ứng? " Âm Bách Khang không giải thích được nói.
 
"
Việc này ta nghe nói, nói thật, ta cũng có chút không nghĩ ra. " Dược Thiên Sầu trầm ngâm nói: "Lẽ nào bộ pháp quyết tu hành so với ta tưởng tượng còn lợi hại hơn, làm cho không tiếc gặp ười phạt cũng muốn bảo hộ? Không, hẳn là còn có nguyên nhân khác. Nhân gian thế nào khả năng có đại pháp quá mức nghịch thiên, bằng không tiên giới cũng sẽ không ngồi yên mặc kệ. "
 
Ánh mắt Âm Bách Khang hiện lên một tia dị sắc, chợt lóe rồi tắt, hỏi dò: "
Lẽ nào nhân gian có pháp quyết nghịch thiên gì, tiên giới đều có thể biết? "
 
"
Lẽ nào ngươi cho rằng Yến Truy Tinh có khả năng tự nghĩ ra công pháp gì nghịch thiên? " Dược Thiên Sầu hòi ngược lại một câu, sau đó hừ lạnh nói: "ở nhất giới này vào thời thượng cồ, từng xuất hiện một ít nhân vật nghịch thiên, thiếu chút nữa làm Tiên giới thay đổi triều đại, bất quá cuối cùng cũng bị tiêu diệt. Những gì nên hủy đều đã bị hủy, không có khả năng còn lưu lại pháp quyết gì nghịch thiên. "
 
Vậy cũng không nhất định, phàm là mọi việc đều không có sự tuyệt đối! Âm Bách Khang cảm giác tim minh đập có chút gia tốc, nhất giới này không ngờ lại có nhân vật thiếu chút nữa làm cho Tiên giới thay đổi triều đại? Hắn ức chế lại tâm tình, bình tĩnh nói: "
Nếu Tiên giới đã xuất thủ tiêu diệt, vậy hẳn là sẽ không có. Ngưu huynh không cần quan tâm, ta sẽ nghĩ biện pháp ưa xét Yến Truy Tinh, nếu có tình huống gì ta sẽ chuyển cáo cho Ngưu huynh. "
 
n! Hảo hảo ưa xét cho ta, ưa xét tới mức Yến Truy Tinh đến chết, ta rất tự tin đối với thế lực của Thiên Hạ thương hội các ngươi, không nên lãng phí một phen tâm huyết của ta! Dược Thiên Sầu gật đầu, nói sang chuyện khác: "
m huynh, không biết tám ức thượng phẩm linh thạch còn lại, ngươi có chuẩn bị xong chưa? "
 
Âm Bách Khang nghe vậy thật đau lòng, miễn cường vui cười nói: "
Đã đáp ứng Ngưu huynh, tự nhiên sẽ không đổi ý. Nhưng có một chuyện chẳng biết, Ngưu huynh là tiếp dẫn sử của Tiên giới, chẳng lẽ còn thiếu linh thạch? "
 
"
Ảm huynh có điều chẳng biết, linh thạch vẫn thông dụng ở trên Tiên giới. Ai! " Dược Thiên Sầu đột nhiên lắc đầu thở dài nói: "m huynh đừng tưởng rằng Tiên giới tiếp dẫn sử là tốt thế nào, ở tại Tiên giới thực sự không lên được mặt bàn, xấu hổ! "
 
"
Ha hả! Ngưu huynh thật quá khiêm tốn. " Ngoài miệng Âm Bách Khang nói thật dễ nghe, trong ngực lại hừ lạnh, một tiên nhân chạy vặt trên Tiên giới, có thể lên được mặt bàn mới là lạ.
 
Lời này vừa nói xong không bao lâu, liền thấy Tư Không Tuyệt cầm tới mấy túi trữ vật. Âm Bách Khang tiếp nhận túi trữ vật, phất tay cho Tư Không Tuyệt lui xuống, sau đó đưa cho Dược Thiên Sầu. Hắn không chút do dự liền nhận ngay.
 
"
Ngưu huynh, Phá Cấm Đan lúc nào có thể luyện chế ra? " Âm Bách Khang hỏi.
 

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.