Tinh Thần Châu

Chương 588: Miệng lưỡi không xương




"Tuyết giao này muốn làm gì?" Yến Truy Tinh hồ nghi nói. Hắn có điểm hoài nghi, có phải đám người Băng Thành Tử muốn đem mình ra để dàn xếp ổn thỏa chuyện này hay không. Bất quá, cản thận suy nghĩ lại, liền cảm thấy không thể xảy ra khả năng này được. Bởi vì, nếu Băng Thành Tử muốn gây bất lợi đối với hắn, sẽ không cần phải rườm rà như vậy, khỏa hạt mầm ma chú kia vẫn còn đang gieo ở trong cơ thể của hắn ah!
 
Lúc này, Man Hổ vung quyền lên đấm xuống lưng Tuyết giao, quát: "Tuyết giao, mau quay đầu lại, chạy đi."
 
"Ngao!" Tuyết giao gầm lên một tiếng vang vọng khắp trời đất. Chủ nhân đang ở phía dưới, còn có đám người vừa mới đánh nó, làm sao nó có thể chạy đây? Tuyết giao không quan tâm, hung hăng lao thẳng xuống phía bên dưới.
 
"Sư phụ đang ở dưới đó." Lão thất giật mình kinh hô. Yến Truy Tinh nghe được, thì tâm tình mới binh tĩnh xuống. Ít nhất lúc này, cũng chỉ đứng về bên phía Băng Thành Từ thì mới an toàn mà thôi.
 
Trước mặt chúng nhân, Tuyết giao chở theo bốn người Man Hổ đại giá quang lâm. Nhẹ nhàng đáp xuống gần bên cạnh Băng Thành Tử, đám người Man Hổ cũng đồng loạt nhảy xuống, hướng Băng Thành Tử hành lễ.
 
Băng Thành Tử nhìn thấy đám người Man Hổ, thì không khỏi ngây ra. Theo sau, sắc mặt trầm xuống rất nhanh, truyền âm nói: "Nếu đã chạy trốn thành công rồi, thì còn quay lại đây làm gì nữa, muốn chết sao?"
 
Man Hổ bất đắc dĩ truyền âm đáp: "Chúng đệ tử đang trên đường quay về thì gặp được Tuyết giao. Nào ngờ nó lại chở chúng ta đến đây, muốn nhảy xuống đã không kịp nữa rồi."
 
Tuyết giao đang vô tư trừng mắt nhìn đám người Âm Bách Khang, thân hình cứng nhắc lên, tùy thời như muốn tấn công. Lúc trước chính năm người này đã đánh nó, nó vẫn còn nhớ phi thường rõ ràng. Đột nhiên nghe được thanh âm "hừ" lạnh của chủ nhân, nó lắc lư cái đầu lớn, đưa mắt nhìn lại. Chỉ thấy chủ nhân cũng đang giương mắt hổ lên, lạnh lùng nhìn nó. Đã sống chung nhiều năm qua, nó phi thường rõ ràng, đây là điểm báo chủ nhân muốn thu thập mình. Tuyết giao không khỏi sợ tới mức run lên, không hiểu mình có điếm nào đã làm mất hứng của chủ nhân. Khẽ rống lên vài tiếng "ngao ngao" ai oán...
 
Băng Thành Tử nhìn trên đầu nó chảy máu đầm đìa, hiển nhiên là lúc trước bị đánh thảm thương. Trong lòng không khỏi mềm nhũn ra.
 
"Đại sư huynh!" Lão lục toàn thân nhuốm máu lớn tiếng kinh hô. Đám người Man Hổ nhìn lại, nhất thời trên mặt bày ra diễn cảm khó tin, kích động nói: "Ngươi còn sống
 
"
Ư?"
 
Mấy sư huynh đệ bọn hắn chạy tới bên nhau, cảm giác hưng phấn như thế nào không cần nói nhiều cũng có thể hiểu được.
 
"
Đi mòn gót giày tìm không thấy, đến khi thấy được lại chẳng hề tốn một chút công phu." Bùi Phóng cười lạnh, không ngừng chăm chú nhìn về phía Yến Truy Tinh.
 
Tại đây có rất nhiều người đều chưa từng nhìn thấy qua Yến Truy Tinh, nhưng đám cao thủ Hóa Thần kỳ, cơ hồ đều đã biết hắn. Bởi vì lần đại chiến cùng Văn Lan Phong, đám người Man Hổ cũng tới xem náo nhiệt. Hiện giờ cả đám giống như yêu quái nhìn thấy Đường Tăng, trong mắt phóng xuất ra thần sắc tham lam không hề che giấu.
 
"Ai nha!" Âm Bách Khang ngoài cười nhưng trong không cười nói: "Ta sớm đã nên nghĩ tới, thời gian ở trong Hoa Hạ tu chân giới, nhóm đệ tử của Băng huynh liền bảo hộ Yến Truy Tinh một tấc không rời, tự nhiên là phải có nguyên nhân. Hóa ra là đang ẩn giấu cái bí mật kinh thiên như thế này sao?"
 
Hồ Trường Thọ vẫn luôn không có hé răng. Lúc này cũng phải lên tiếng: "
Không nghĩ ra, toan tính của Băng huynh cũng không phải nhỏ ah!"
 
Băng Thành Tử lúc này hoàn toàn giữ im lặng. Nếu như lúc trước, đám người Man
 
Hổ cùng Yến Truy Tinh không quay về, hắn chẳng qua thì tử chiến một trận mà thôi. Nhưng hiện giờ, bản thân hắn lại không dám xung động ah!
 
"
Hai các ngươi không cần phải nói như thế. Người khác không hiểu, ta cũng không muốn giải thích. Nhưng các ngươi còn không hiểu sao, con người ta có dã tâm như vậy ư? Nếu đã mang dã tâm trong lòng, ta còn chờ đến lúc này làm gì?" Băng Thành Tử giải thích xong, tiện tay chỉ sang Yến Truy Tinh nói: "Không dối gạt các ngươi, đây sẽ là đệ từ thứ tám của ta! Vốn định chờ hắn quay về Đại Tuyết Sơn, ta mới chính thức phát thiệp tuyên cáo cho mọi người biết. Nhưng không nghĩ tới, mọi người lại nôn nóng muốn gặp hắn đến mức này."
 
Âm Bách Khang và Hồ Trường Thọ nhìn nhau, theo trên nét mặt có thể thấy được, bọn hắn hiển nhiên là không tin cách giải thích này.
 
Âm Bách Khang cười lạnh nói: "
Không ngại vạn lí xa xôi, dẫn theo Linh Thú xuống núi, hơn nữa còn không tiếc trở mặt cùng chúng ta. Chỉ vì tên đệ tử thứ tám này sao? Băng huynh, cách giải thích này dường như là hơi gượng ép mất rồi."
 
Băng Thành Tử nghe vậy, tức thì châm chọc đáp trả: "
Người quen thuộc ta đều biết, phàm là đệ tử mà ta thu làm môn hạ, sẽ luôn coi như nhi tử. Về phần các ngươi coi đệ tử của mình như thế nào thì bản thân ta không biết, nhưng cũng đừng đánh đồng suy nghĩ của các ngươi lên trên đầu của ta."
 
Âm Bách Khang sắc mặt xám xịt. Băng Thành Tử này đang làm trò trước mặt chúng đệ tử của Thiên Hạ thương hội đang đứng ở phía dưới. Cho nên hắn cũng không dám lên tiếng phản bác.
 
Luc này, Bùi Phóng đang chăm chú nhìn Yến Truy Tinh, cũng lên tiếng quát: "
Tiểu tử, nếu trong lòng ngươi không có quỷ, thì vì sao phải chạy trốn khắp nơi như thế?"
 
Yến Truy Tinh lạnh nhạt nói: "
Ta không phải người ngu, tự nhiên là biết hậu quả của lời đồn này sẽ đáng sợ như thế nào. Nhưng nếu trong lòng ta mà có quỷ, thì vừa đã chạy thoát, ta còn quay lại đây làm gì? Nguyên nhân chỉ có một, ta chính là muốn đem mọi chuyện làm cho rõ ràng ở trước mắt bàn dân thiên hạ. Riêng cái chuyện kì công khoáng tuyệt thiên hạ ấn giấu ở trong người ta, thuần túy chính là do Ngưu Hữu Đức truyền ra bên ngoài, để muốn hãm hại ta."
 
Lời này đã điểm trúng vấn đề mấu chốt. Băng Thành Tử không khỏi đưa mắt nhìn Yến Truy Tinh, âm thầm tán dương.
 
Đám người chung quanh không khỏi sửng sốt! Đúng thế, nếu như lúc trước hắn đã chạy thoát, thì vì sao còn quay lại đây tìm chết làm gì? Bọn hắn tự nhiên không biết là đám người Man Hổ, vô tình bị Tuyết giao mang trở về đây. Theo bản năng nhìn trường cảnh máu chảy thành sông ở phía dưới, cả đám người thần tình run rẩy, nếu như đây quả thật là do Ngưu Hữu Đức cố tình rải lời đồn thổi, vậy thì đúng là đã mắc mưu, tổn thất không nhỏ rồi!
 
Nhưng chúng nhân sẽ không bởi vì một câu nói của Yến Truy Tinh mà tin tưởng được.
 
Lúc này Bùi Phóng không khỏi cười lạnh: "Chuyện đó, nói không chừng là do ngươi biết, sớm hay muộn đều không thể chạy thoát khỏi lòng bàn tay chúng ta. Hôm nay trốn được, nhưng còn ngày mai thì sao. Vì thế tiểu tử ngươi đánh liều quay về, để mê hoặc chúng ta. Hắc hắc! Lá gan của ngươi không nhỏ ah! Xem trên thê diện của Băng Thành Tử, chỉ cần ngươi giao tuyệt thế kỳ công ra, chúng ta liền sẽ buông tha cho tiểu tử nhà ngươi."
 
"
Không sai!" Mấy người Âm Bách Khang cũng phụ họa nói.
 
"
Bùi Phóng, ta xem là ngươi đã thật sự chán sống rồi, dám hăm dọa đệ tử của ta, ở ngay trước mặt ta ư?" Băng Thành Tử hung hăng quát lên. Hắn biết rõ, ở trong tình huống như thế này, càng không thể buông xuôi ngạo khí của chính mình được. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL
 
Đám người sư huynh đệ Man Hổ cũng bày ra bộ dáng chiến tử, trong tay mỗi người đều nắm chặt vũ khí.
 
"
Thỉnh sư phụ nguôi giận." Yến Truy Tinh bỗng nhiên khuyên can. Theo sau, hướng Băng Thành Từ khom Minh Hành lễ nói: "Chuyện này là do chủ hung muốn
 
Nhằm vào đệ tử, thỉnh sư phụ cho phép đệ tử thanh minh đôi lời."
 
Băng Thành Tử "hừ" một tiếng, xem như là cũng tán thành.
 
"Tạ ơn sư phụ." Theo sau Yến Truy Tinh mới xoay người lại, nhìn Bùi Phóng nói: "Xin hỏi Phóng tiền bối một vấn đề."
 
"
Nói đi!" Bùi Phóng cười khẩy: "Ta xem ngươi có thể bày thêm được ra cái trò gì nữa!"
 
Yến Truy Tinh vẫn thản nhiên như không nghe ra câu châm chọc của Bùi Phóng. Binh tĩnh nói: "
Nghe ý tứ của tiền bối, chính là nhận định vãn bối thân mang tuyệt thế kỳ công, và sư phụ của ta cũng sớm đã biết chuyện này?"
 
"
Tiểu tử, không phải là ta nói như vậy, mà là tất cả mọi người đều nói như vậy!" Bùi Phóng vung tay chỉ về bốn phía chung quanh.
 
Yến Truy Tinh gật đầu: "
Xin hỏi tiền bối, nếu sư phụ ta, sớm đã biết trong người ta mang theo tuyệt thế kỳ công. Vậy hà cớ gì, mà lão nhân gia ông ta còn để ta sống cho đến bây giờ? Sao không thừa dịp mọi người còn chưa biết tin đồn thổi kia, mà âm thầm bắt ta về Đại Tuyết Sơn, sau đó giành lấy tuyệt thế kỳ công, để chính mình tu hành, chẳng lẽ như thế không phải sẽ an toàn hơn sao? Đâu cần phải đợi đến lúc, Ngưu Hữu Đức nói ra lời mê hoặc chúng nhân, khiến cho mọi người chạy tới đây chém giết lẫn nhau? Chẳng lẽ các vị không cảm thấy điều gì khả nghi ở trong câu chuyện này sao?"
 
Liên tục nhiều vấn đề được tung ra, nhất thời cũng khiến cho mọi người bừng tỉnh. Đúng vậy! Nếu Băng Thành Tử sớm đã biết Yến Truy Tinh thân tàng tuyệt thế kỳ công, thì chỉ sợ là sớm đã xuống tay hạ thủ Yến Truy Tinh mất rồi, còn chờ đến phiên bọn hắn chạy tới đây tranh giành hay sao?
 
Yến Truy Tinh chắp tay ngắm nhìn bốn phía, ngữ khí như muốn rèn sắt ngay khi còn nóng, bình thản nói: "Chư vị có biết Ngưu Hữu Đức là ai không? Chư vị có biết Ngưu Hữu Đức xuất thân từ nơi nào không? Sợ rằng không ai ở đây biết đi? Lúc trước ta nghe nói chuyện tình, Ngưu Hữu Đức từng lừa gạt linh thạch của chư vị. Ta không thể hiểu được, vì sao một tên chuyên gia lừa đảo như hắn, khi nói ra, chư vị lại có thế tin tưởng không thèm hoài nghi chút nào."
 
Tài ăn nói của Yến Truy Tinh quả là không sai. Nếu Dược Thiên Sầu có mặt ở đây, thì nhất định sẽ xắn tay áo lên mà nhảy ra phân tài cao thấp cùng hắn.
 
Lúc này chúng nhân cũng như người mới tỉnh dậy, từ trong cơn mộng. Thầm nghĩ lần trước bị Ngưu Hữu Đức chơi một vố đau, đã là chuyện cười cho thiên hạ bàn tán nhiều ngày qua rồi. Nếu như bị chơi thêm vố này nữa, thì bọn hắn làm sao có thể nhịn nổi. Đồng dạng, cũng không ít người đem nghi vấn quẳng về phía Thượng Quan Thái Bình, không phải là do hắn bí mật truyền tin hay sao?
 
Thượng Quan Thái Bình chứng kiến nhiều ánh mắt nghi hoặc đổ dồn về phía mình. Hắn cũng chột dạ không thôi, trên mặt bày ra diễn cảm xấu hổ, không biết phải giải thích như thế nào cho tốt.
 
Âm Bách Khang nhìn tràng cành phía dưới, lần này Thiên Hạ thương hội tổn thất thảm trọng. Theo sau không khỏi âm thầm oán hận trừng mắt nhìn Tư Không Tuyệt.
 
Tư Không Tuyệt thấy vậy, miệng lưỡi đắng khô. Chuyện này là do Quản Trung Giai, đệ tử của mình truyền báo tin tức. Mà chính mình lại dám khẳng định cùng với sư phụ. Nếu chuyện này là giả, ngày sau bảo hắn làm sao có thể ngẳng đầu ở trong Thiên Hạ thương hội được đây?
 
Bỗng nhiên linh quang trong đầu lóe lên. Tư Không Tuyệt vội vàng thuấn di đến trước người Âm Bách Khang, hành lễ nói: "Sư phụ, lời nói từ một phía là không thể tin được. Ít ngày sau Ngưu Hữu Đức sẽ đến tổng đà của chúng ta. Nếu Yến Truy Tinh trong lòng không mang quỷ, thì kêu hắn theo chúng ta quay về tổng đà Thiên Hạ thương hội một chuyến. Đến khi đó, cùng Ngưu Hữu Đức đối chứng xem, tự nhiên là sẽ phân biệt được thật giả!"
 

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.