Tinh Thần Châu

Chương 556: Tan rã




Lúc này thần tình của sáu người Băng Thành Tử thoạt nhìn còn khiếp sợ hơn cả đám người đứng ở bên dưới quan khán náo nhiệt. Bởi vì bọn hắn chính là người hiểu rõ nhất, vừa rồi đã xảy ra chuyện gì.
 
Thực vất vả mới có cơ hội đem cao thủ như Văn Lan Phong vây khốn, tự nhiên sẽ không muốn để cho hắn đào thoát. Bằng không ngày sau hắn tìm đến cửa nhà từng người báo thù thì đó sẽ chính là chuyện tình phi thường kinh khủng. Cho nên, đòn liên thủ công kích vừa rồi, sáu người bọn hắn cơ hồ đều đã triển khai toàn lực, muốn nhất kích phải tất sát Văn Lan Phong. Hoàn toàn diệt trừ đi hậu hoạn ngày sau.
 
Nhưng mà làm cho sáu người bọn hắn không dám tin chính là, Văn Lan Phong lại có khả năng ngạnh kháng cùng một kích toàn lực của sáu người liên thủ, dùng cường thể để mà triệt phá vòng vây. Đương trường hướng sáu người bọn hắn phơi bày ra thực lực của đệ nhị cao thủ trong tu chân giới, tuyệt đối cũng không phải là hư danh như bọn chúng lầm tưởng!
 
Sự tình phát triển cho đến nước này. Sáu người Băng Thành Tử mới nhìn thấu khoảng cách chênh lệnh giữa bọn hắn cùng Văn Lan Phong. Người ta tuyệt đối không phải vì xung động nhất thời mà đứng ra khiêu chiến. Mà hiển nhiên là đã nắm chắc tình huống ở trong lòng bàn tay.
 
Sáu vị cao thủ Hóa Thần hậu kỳ liên thủ tấn công, uy lực sản sinh ra tầm cỡ nào, trong lòng sáu người đều hiểu rõ. Tóm lại trong sáu người bọn hắn, căn bản là không một ai có khả năng thừa nhận nổi lực lượng cường đại như thế.
 
Cần phải biết rằng, sáu người liên thủ tấn công, uy lực phát ra thậm chí có thể tương đương với tám chín cao thủ Hóa Thần hậu kỳ lần lượt tấn công. Thế nhưng Văn Lan Phong dùng cường thế hóa giải, khiến cho sáu người rung động không thôi. Là cái loại tâm tình rung động không thể nào lí giải nổi.
 
Phân tán ở sáu phương vị bất đồng, cả đám sắc mặt đều trắng bệch thành một đoàn. Nhất là Âm Bách Khang, trong đôi con ngươi không ngừng lóe lên thần sắc chán nản. Lần này đã tính sai rồi, không nghĩ ra tu vi của Văn Lan Phong lại cao siêu đến trình độ này. Sớm biết như thế, thì mình đâu cần phải thêm dầu vào lửa.
 
Sau khi nhìn thấy sự lợi hại của Văn Lan Phong, sáu người ai cũng không dám dẫn đầu phát động công kích.
 
Bùi Phóng đã dính nội thương, lúc trước hung hăng dũng mãnh lao đến là thế. Nhưng lúc này nhãn tình của hắn đã xám xịt không còn nhìn thấy tinh quang phấn chấn đâu cả.
 
Băng Thành Tử cũng đang nhìn chằm chằm vào Văn Lan Phong, môi mím chặt, trong lòng đan xen hàng trăm tư vị cảm xúc lẫn lộn. Sở dĩ hắn là người đầu tiên hướng Văn Lan Phong ra tay, trừ bỏ vì đám đệ tử đang đứng ở dưới quan sát, vì giữ gin tôn nghiêm của mình ra. Thì trong lòng hắn đa phần vẫn luôn cho rằng, mình cùng Văn Lan Phong sẽ không kém nhau quá xa. Bất quá sự thật ở trước mắt đã chứng minh tất cả rồi.
 
Bùi Phóng bị thương, không thể nào qua mắt được Ma Nhãn của Yến Truy Tinh. Và khi Bùi Phóng thuấn di, âm thầm lau đi vết máu dính ở khóe miệng, đồng dạng cũng đã bị Yến Truy Tinh nhìn thấy.
 
Diễn cảm trên mặt sáu người này, cơ hồ đều không thoát nổi Ma Nhãn của Yến Truy Tinh. Tuy rằng bản thân hắn không thể nghiệm điểm lợi hại trong chiêu giao phong vừa rồi. Nhưng hắn rõ ràng đã nhìn ra, lúc này sáu người Băng Thành Tử đang phi thường kiêng dè Văn Lan Phong. Bạn đang đọc truyện tại Truyện YY - http://truyenfull.vn
 
Chúng nhân đứng ở bên dưới, cũng cảm nhận được bầu không khí trầm mặc hiện giờ có điểm bất thường. Lúc trước sáu người này còn điên cuồng liên thủ vây công, nhưng hiện giờ làm sao lại chẳng nhìn thấy động tĩnh gì?
 
Văn Thụy rốt cục đã thở phào ra một hơi nhẹ nhõm. Thực lực mà lão tổ đang bày ra, so với trong tưởng tượng của hắn thì vẫn còn muốn lợi hợi hơn gấp nhiều lần.
 
Trên không trung, Văn Lan Phong một tay hoành kiếm ngạo nghễ đứng dưới vòm trời, quang cảnh có chút giống như thiên thần hạ phàm. Khiến cho chúng nhân không ngừng hâm mộ.
 
Ngoài mặt Văn Lan Phong ra vẻ bình tĩnh, nhưng trong nội tâm kì thực cũng đang thầm hô may mắn. Bởi hắn đã hơi quá tự tin, đối với tu vi sau trăm năm khổ tu của
 
Chính mình. Lực lượng của sáu vị cao thủ Hóa Thần hậu kỳ liên thủ quả nhiên là vô cùng cường hãn, áp lực chớp mắt đã bức đến, khiến cho toàn thân người ta cảm giác như muốn dập nát.
 
Nếu không phải sau khi xuất quan, Văn Lan Phong đã từng chiến qua với Tất Trường Xuân. Để cho bàn thân hắn đột phá thêm một tầng nữa, tiến vào cảnh giới nhân kiếm hợp nhất tùy tâm sở dụng, thì ngày hôm nay, qua lần giao phong vừa rồi, hắn không chết cũng sẽ phải trọng thương.
 
Văn Lan Phong ở dưới áp lực cường đại chèn ép, một kiểm trong tay, kiếm chính là người và người cũng chính là kiếm. Nhân kiếm hợp nhất, kiếm xuất vô tẫn, tu vi cả đời bùng nổ, hóa thành trăm ngàn đạo kiếm cương, ngạnh kháng cùng thế công của sáu người Băng Thành Tử bức đến.
 
Tuy rằng dùng cường thế để thoát ra khỏi hiềm cảnh, nhưng khí huyết trong nội thể hắn cũng bốc lên không thôi. Phải một lúc sau mới vận công bình ổn được kinh mạch.
 
Nhưng bất kể như thế nào, chính mình đã hóa giải được công kích liên thủ của sáu vị cao thủ Hóa Thần hậu kỳ! Văn Lan Phong tin tưởng bạo tăng, Cự Ngân Kiếm ở trong tay hơi nhếch lên, ngạo nghễ nói: "Chư vị, vừa mới bắt đầu thôi mà. Vì sao lại không tới nữa?"
 
Thanh âm quanh quần ở trong thiên địa, ngạo khí hàm ẩn ở trong ngữ khí là không thể hoài nghi. Điều này khiến cho đám người đứng xem than thầm sợ hãi không thôi. Tuy rằng Văn Lan Phong không phải là đối thủ của Tất Trường Xuân, nhưng cũng không phải người nào, đều có thể đánh bại được hắn. Lúc này tất cả mọi người đã nghe ra hương vị khinh bỉ trong ngữ khí của Văn Lan Phong đối với sáu vị Hóa Thần hậu kỳ,
 
"Lúc này mà không đánh, thì còn phải đợi đến bao giờ?" Văn Lan Phong nghiêng đầu nhìn sáu người, mái tóc dài sau lưng tung bay trong gió. Theo sau ánh mắt đã rơi lên trên người Băng Thành Tử, nhàn nhạt nói: "Nếu chư vị không động thủ, vậy thì đừng trách Văn mỗ sẽ không khách khí."
 
Ngữ khí của Văn Lan Phong hùng hổ dọa người, uy phong của một tuyệt đại cao thủ thản nhiên tàn xuất ra, làm cho chúng nhân đứng ở bên dưới ngưỡng mộ không thôi.
 
Văn Thụy mím chặt môi, cảm xúc kích động đến mức thì không cần nói cũng hiểu. Từ hôm nay trở đi, Văn gia một lần nữa sẽ đứng sừng sững ở trong mắt các quốc gia khác tại Tu Chân giới.
 
Đám sư huynh đệ Man Hổ mặc dù tu vi kém hơn những người đứng xem chung quanh. Nhưng bọn hắn cũng nhìn ra manh mối, bên phía sư phụ khẳng định là đã kinh sợ trong lần giao phong vừa rồi, nên đã nảy sinh tâm lý chùn bước. Cường thế của Văn Lan Phong, khiến cho sư huynh đệ bọn hắn có chút lo lắng không yên.
 
Yên Truy Tinh đảo cặp Ma Nhãn nhìn về phía Văn Lan Phong. Trong lòng thầm nhủ, Văn Lan Phong, Tất Trường Xuân, các ngươi chờ đó, ngày ta luyện thành Ma Điến, ta nhất định sẽ đến tìm các ngươi phân tài cao thấp. Xem ai mới là tuyệt đại cao thủ...
 
Lúc này, Băng Thanh Tử cũng thoáng nhìn qua Yến Truy Tinh. Nhớ tới sứ mệnh mà bản thân mình đang phải gánh vác, chiến ý trong lòng vừa mới dâng lên, lại âm thầm trùng xuống. Hắn khẽ thở dài nói: "Văn huynh, đâu cần phải ép người quá đáng như thế! Ta thừa nhận tu vi của ngươi cao thâm hơn ta, ta nhận thua là được."
 
Phía dưới nhất thời "ồ" lên. Không nghĩ ra, đường đường là cao thủ đứng đầu Đại Tuyết Sơn, danh chấn thiên hạ, thế nhưng lại sàng khoái nhận thua ở trước mắt bao người như vậy.
 
Năm người đứng trên không trung giật mình cả kinh. Ngay cả Văn Lan Phong cũng cảm thấy hơi ngạc nhiên. Cao thủ có tu vi đến trĩnh độ này, nếu không phải ở dưới tình huống bất đắc dĩ, thì nhất định sẽ không dễ dàng nhận thua.
 
Man Hổ đối với tâm tư của sư phụ là am hiểu rõ nhất, cũng nghe ra nỗi khổ tâm ở trong lòng sư phụ. Hắn bỗng nhiên quay đầu sang, hai mắt mơ hồ hàm chứa lệ quang nhìn Yến Truy Tinh, truyền âm nói: "Yến Truy Tinh, sư phụ là vì ngươi nên mới phải gánh vác nỗi nhục này. Nếu không, dựa vào tính khí của người. Cho dù phải đoạn khí đương trường cũng sẽ không bao giờ chịu đựng khuất nhục như thế này đâu."
 
Ba gã sư đệ Man Hổ đứng phía sau, cũng mím chặt môi, im lặng không nói.
 
Yến Truy Tinh cũng thấy được, trước khi Băng Thành Tử nhận thua đã liếc mắt nhìn về phía mình, trong nhãn quang bao hàm thâm ý vô hạn. Tuy không cho rằng, Băng Thành Tử tái chiến sẽ có thể làm đối thủ của Văn Lan Phong, hơn nữa cũng không hiểu vì sao mà hắn lại coi trọng chính mình như thế. Nhưng phần nhân tình này, Yến Truy Tinh đã khắc ghi trong lòng.
 
Hắn khẽ thở dài một hơi, thần tình ngưng trọng gật đầu, truyền âm đáp: "Ngươi yên tâm, chờ ngày Ma Công của ta đại thành. Ta nhất định sẽ rửa nỗi khuất nhục này cho Băng tiền bối!"
 
"Ngươi hiểu là được rồi." Man Hổ buồn bã nói.
 
Lúc này, Văn Lan Phong thần tinh có chút phức tạp nhìn Băng Thành Tử, theo sau mới lạnh nhạt nói: "Nếu như đã nhận thua, thì nơi này cũng không còn việc của ngươi nữa."
 
Người ta đã nhận thua. Bằng vào tính khí của Văn Lan Phong, hiền nhiên là sẽ không bức thêm xuống nữa.
 
Băng Thành Tử không nói hai lời, liền hướng năm người khác chắp tay cáo lỗi. Ở dưới thần tình kinh ngạc của năm người mà lắc mình rời đi. Một lần thuấn di đã tới bên cạnh đám người Man Hổ. Lúc này, lĩnh chủ của những quốc gia khác cũng đang khó hiểu nhìn hắn.
 
Băng Thành Tử thong dong khoát tay nói: "Đừng ngại, là tài nghệ của sư phụ không bằng người, nên đã tự chuốc lấy nhục."
 
Sau khi liếc nhìn Yến Truy Tinh một cái bao hàm đầy thâm ý. Ánh mắt một lần nữa lại quẳng ném lên trên không trung.
 
"Các ngươi thì sao đây?" Văn Lan Phong ngang nhiên hỏi, chậm rãi nâng kiếm lên, chỉ về phía Âm Bách Khang.
 
Âm Bách Khang toàn thân cứng đờ! Thầm nghĩ, sáu người liên thủ còn không phải là đối thủ của ngươi. Hiện giờ Băng Thành Tử tu vi cao nhất trong nhóm đã rút lui rồi, thế này thì còn đánh cái rắm gì nữa.
 
Nếu muốn Âm Bách Khang nhận thua ở trước mặt bao người, phần dũng khí này là hắn không thể nào làm nổi. Trong lúc đang phân vân, hắn đưa mắt nhìn sang Bùi Phóng nói: "Bùi Phóng, ngươi thì sao? Có muốn đánh nữa hay không? Ta sẽ nghe theo ý kiến của ngươi."
 
"Ưm! Ta cũng nghĩ như vậy." Hồ Trường Thọ liền vội vàng phụ họa gật đầu nói.
 
Thích Cửu Quân và u Dương Đạt đưa mắt nhìn nhau. Bọn hắn cùng Bùi Phóng là một nhóm, cho nên cũng không phát biểu thành kiến gì, mà bảo trì trầm mặc.
 
Sau khi nghe Âm Bách Khang nói xong, lúc này Văn Lan Phong dường như mới nhớ rạ, vẫn còn một người đang đứng ở trên đầU Minh. Hắn không khỏi hừ lạnh nói: "Văn mỗ không thích có người đứng ở trên đầU Minh. Nếu như không muốn chết, thì mau mau chút xuống bên dưới cho ta!"
 
Bùi Phóng thần tình xám xịt, trong cổ họng dâng lên một ngụm ác khí. Nhưng vẫn là thở phì phì vọt đến bên cạnh người Thích Cửu Quân.
 
"Văn Lan Phong, chuyện hôm nay là do chúng ta sai. Ta hướng người xin lỗi, ngươi cũng khoan dung độ lượng một chút đi!" Rốt cuộc Bùi Phóng đã phải dùng ngữ khí mềm mỏng để nói chuyện. Bất quá, tựa hồ như hắn vẫn còn muốn giữ lại một chút thể diện cho chính mình.
 
Văn Lan Phong liếc mắt nhìn Băng Thành Tử đứng ở phía xa xa. Theo sau mới đảo mắt lại, hờ hững nói: "Vừa rồi các ngươi liên thủ, dường như là muốn đẩy Văn mỗ vào tử lộ. Thế nhưng lúc này còn muốn ta phải khoan dung độ lượng sao? Thật nực cười, một khi các ngươi đã muốn động thủ. Thì bây giờ hoặc là nhận thua, hoặc tự đoạn một ngón tay của mình. Còn không thì các ngươi sẽ phải cùng ta quyết chiến một trận!"
 
"Văn Lan Phong, ngươi đừng bức người quá đáng như thế." Bùi Phóng tuy rằng hình dáng không ra sao. Nhưng ở trong tu chân giới cũng tính là nổi danh đi?
 
Bùi Phóng vừa nói xong thì thân ảnh của Văn Lan Phong cũng đã biến mất ngay tại chỗ...
 

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.