Tinh Thần Châu

Chương 482: Ba hồn bảy vía




"Tử Y cầm bảo bối của ngươi. Nhưng thường ngày ta đâu có nghe nó nhắc tới." Lộng Trúc hồ nghi nói: "Tiểu tử nhà ngươi đừng nghĩ lừa được ta nhé?"
 
"Thứ đó phi thường trân quý, trên trời dưới đất cũng chỉ có một khỏa mà thôi." Dược Thiên biểu tình đau đớn nói: "Có một lần ta vận dụng không ít Yêu Tu và Quý Tu, tìm kiếm khắp nơi trong Yêu Quỷ Vực mới lấy được một chút linh thảo hiếm thế, rồi luyện chế ra một khỏa Như Ý Đan."
 
"Như...Như Ý Đan?" Lộng Trúc giật mình cả kinh nói: "Ngươi nói chính là Như Ý Đan trong truyền thuyết, có thể làm cho dung nhan của người ta vĩnh trụ bất suy?"
 
"Há lại chỉ có mỗi công dụng vinh trụ bất suy dung nhan. Sau khi ăn nó vào còn có thể tẩy cân phạt tủy, không còn e ngại với các loại độc dược ở trên thế gian này nữa." Dược Thiên Sầu hai tay ôm đầu, khóc ròng nói: "Ta thực khổ nhọc mới luyện chế ra được một viên, nào ngờ.., nào ngờ lại bị Tử Y dùng mất...Ta khóc không ra nước mắt a! Trong lòng ta thật đau khổ a!"
 
Theo sau hung hẳng ngẩng đầu nhìn lên: "Ngươi nói xem, linh đan như thế, có phải là bảo bối vô giá hay không, bảo bối tầm này có thể dùng tiền là mua nổi sao? Nếu như chuyện ta nhờ, mà ngươi không hỗ trợ, thì ngươi sẽ phải bồi thường Như Ý Đan lại cho ta."
 
"Có đúng như thế không?" Lộng Trúc hư nhược nói.
 
Dược Thiên Sầu buồn bực gầm lên: "Có phải thật hay không, ngươi quay về hỏi Tử Y là sẽ biết ngay thôi. Đừng giả vờ ngớ ngấn nữa, mau bồi thường cho ta đi."
 
Lộng Trúc sừng sốt hồi lâu sau, mà cũng không thể nghĩ ra, nữ nhi của mình lại có cơ duyên ăn được Như Ý Đan. Xem ra hành trình đi tới Hoa Hạ cũng không phải là không công đi? Lúc này Lộng Trúc mới ngượng ngùng nói: "Nếu như đã bị Tử Y dùng rồi, chỉ sợ nó sớm đã hấp thu vào cơ thể, ta làm sao bồi thường cho ngươi được đây?"
 
"Ta mặc kệ!" Dược Thiên Sầu thần tình hung dữ nói: "Nếu không xuất ra thứ nào đáng giá bồi thường cho ta. Ta chẳng những sẽ tìm sư phụ dâng cáo trạng, hơn nữa còn nói phụ tử ngươi đã hợp mưu đoạt lấy Như Ý Đan trong tay của ta."
 
"Ách..." Lộng Trúc khoát tay ho khan liên hồi, nói: "Chẳng phải chỉ là một viên linh đan thôi sao! Được rồi, chuyện đã xảy ra thì cho qua hết đi, ta cũng không thèm so đo cùng ngươi nữa. Về phần nữ nhân kia, ta tiện đường mang theo về là được. Những chuyện nhỏ nhặt như thế này không cần kinh động tới sư phụ của ngươi, hiện giờ hắn cùng Nam Minh lão nhi đang phi thường bận rộn, chúng ta không nên quấy rầy bọn hắn ah!"
 
Dược Thiên Sầu thần tình chán nản, còn muốn phàn nàn thêm, thì đã thấy Lộng Trúc bỗng nhiên vỗ tay hoan hô nói: "Thiếu chút nữa thì quên mất, ta có chuyện này rất trọng yếu đối với ngươi, nhất định phải cần thận nói cho ngươi nghe."
 
"Chuyện gì?" Dược Thiên Sầu bị hắn dọa cho sửng sốt.
 
Tiểu tử, ngươi theo ta chơi đùa còn chưa đủ kinh nghiệm đâu! Lộng Trúc thấy mình lảng sang chuyện khác thành công, liền ho khan nói: "Ngươi đang ở trong tu chân giới. Vậy ta hỏi ngươi, chuyện tình về cao thủ Hóa Thần kỳ, sư phụ ngươi đã từng kể cho ngươi nghe điều gì hay chưa?"
 
"Chưa từng nói gì." Dược Thiên Sầu lắc đầu.
 
"Chẳng lẽ thời gian sư phụ ngươi truyền công pháp cho ngươi, một chút vấn đề gi
 
Cũng không hề nói qua hay sao?"
Lộng Trúc hiếu kỳ dò hỏi.
 
Dược Thiên Sầu trầm ngâm hồi đáp: "Không có, lão nhân gia đều kêu ta tự mình lĩnh ngộ."
 
"Ách..." Lộng Trúc giật mình: "Tất cả sở học của ngươi. Chẳng lẽ đều là do ngươi tự mình lĩnh ngộ ra ư?"
 
"Sư phụ đã chỉ điểm cho ta không ít, chung quy là ta cũng được lợi ích không nhỏ rồi." Dược Thiên Sầu ảm đạm cười nói. Cũng không thể nói rằng, sư phụ chưa từng dạy qua mình cái gì đi? Trước mắt, người này chính là bằng hữu chí thân của sư phụ, vạn nhất rơi vào trong tai lão nhân gia, chẳng biết sư phụ sẽ có phản ứng như thế nào.
 
Kì thực, thời gian qua nếm trải biết bao nhiêu khó khăn. Hắn cũng không muốn nói cho bất luận người nào nghe, chuyện này cũng không phải một hai câu là có thể tường trình được rõ ràng. Không cẩn thận, người ta còn cho là mình đang già mồm cãi láo. Rốt cuộc mình đã phải trả giá bao nhiêu công sức, chỉ có chính bản thân mình mới là người rõ ràng nhất mà thôi.
 
Đây cũng chính là tài sản lớn nhất trên người Dược Thiên Sầu. Hắn tự an ủi chính mình rằng, tài năng không cần phải bọc lộ ra ngoài. Hắn tình nguyện để cho người khác chứng kiến một gã Dược Thiên Sầu hung hăng càn quấy ở trong tu chân giới. Còn hơn là một kẻ đáng thương suốt ngày chỉ biết hướng người khác tố khổ! Hắn nghĩ như vậy, nên cũng làm như vậy, hắn cảm giác phi thường thoải mái, chuyện này cũng không có gì là không tốt cả.
 
Lộng Trúc phát hiện ra biểu tình thất lạc ở trên gương mặt của Dược Thiên Sầu. Bỗng nhiên hắn cảm thấy chua sót khó nói ra lời, khóe miệng hơi co giựt vài cái, theo sau cũng không muốn nói ra. Hai người đều là nam nhân, có nhiều điểm chung giống nhau, trong lòng thầm hiểu là cũng được rồi.
 
Nhưng có một chuyện, mà Lộng Trúc không thể không bội phục Tất Trường Xuân. Đó chính là pháp quyết huyền diệu của Dược Thiên Sầu rất không đơn giản! Rất có tiềm năng phát triển hơn nữa! Nếu như Dược Thiên Sầu đều dựa vào bản thân mà lĩnh ngộ ra, vậy thì phải nói là ánh mắt nhìn người của Tất Trường Xuân, quả nhiên không hề tầm thường. Nguồn truyện: Truyện FULL
 
Lúc này, Lộng Trúc mới thu hồi tâm tình, trịnh trọng nói: "Ngươi đã từng nghe nói qua về ba hồn bảy vía chưa?"
 
"Nghe qua." Dược Thiên Sầu gật đầu nói: "Ba hồn bảy vía cùng cành giới Hóa Thần kỳ có quan hệ gì sao?"
 
"Đương nhiên là có quan hệ, không thì sao ta và ngươi lại nói đến chuyện này làm chi." Lộng Trúc thần sắc bình thản nói: "Ba hồn chính là Thiên Hồn, Địa Hồn và Mệnh Hồn. Bảy vía chính là Thiên Tủng, Linh Tuệ, Vi Khí, Vi Lực, Trung Xu, Vi Tinh, Vi Anh. Binh thường trong cơ thể con người đều có ba hồn bảy vía này. Đương nhiên phàm nhân không thể quan sát ba hồn bảy vía ở trong nội thể giống như tu sĩ chúng ta được."
 
"Ý của ngươi là muốn nói, tu sĩ có thể nhìn thấy ba hồn bảy vía ở trong cơ thể của mình sao?" Dược Thiên Sầu vươn tay sờ ngực, ngạc nhiên nói: "Như thế nào trước nay ta đều không cảm nhận được ba hồn bảy vía ở trong cơ thể này nhỉ?"
 
Hiện giờ hình dáng của Dược Thiên Sầu, hoàn toàn là một đệ tử khiêm cung ngoan ngoãn.
 
Lộng Trúc liếc mắt nhìn hắn, thầm nghĩ, tiểu tử này có thể sống được đến ngày hôm nay. Tất cả đều là chỉ dựa vào vận khí mà thôi. Theo sau mới chậm rãi giải thích:
 
"Nghĩ hay quá nhỉ, ngay cả ta cũng mới chỉ cảm nhận được ba hồn bốn vía. Bằng vào tu vi hiện giờ của ngươi mà đã muốn nhìn thấy ba hồn bảy vía rồi sao? Quả thực là mơ tưởng! Chỉ người nào có tu vi Hóa Thần hậu kỳ mới nhìn thấy hết được ba hồn bảy vía trong cơ thể. Còn ngươi, hiện giờ ngươi chỉ nhìn thấy được Mệnh Hồn trong ba hồn mà thôi"
 
"Ủa, không có ah!" Dược Thiên Sầu kinh ngạc nói: "Trước nay ta đều chưa từng nhìn thấy qua Mệnh Hồn của mình bao giờ."
 
"Vô nghĩa, nếu không nhìn thấy được Mệnh Hồn, ngươi làm sao tu luyện được tới Nguyên Anh kỳ đây?" Lộng Trúc khẽ mắng.
 
Dược Thiên Sầu gãi đầu, ngây ngô mỉm cười. Theo sau khom Minh Hành lễ: "Ta quả thực là không biết chuyện này, thỉnh cầu tiên sinh chỉ giáo cho ta."
 
Nói xong liền đi tới xích đu, khom lưng xé vạt áo của mình xuống, cần thận lau qua bàn đu, cười hắc hắc nói: "Xin mời lão nhân gia ngài! Lão nhân gia vừa nằm vừa giảng giải, ta sẽ phụ trách đẩy xích đu cho ngài."
 
Lộng Trúc giật mình cả kinh: "Lão nhân gia? Chẳng lẽ nhìn ta đã già lắm rồi hay sao?"
 
"Ách..." Dược Thiên Sầu xua tay, mỉm cười hiền lành nói: "Không già không già! Ngài vẫn có bộ dáng ngọc thụ lâm phong, anh tuấn phi phàm, dù có đi khắp thiên hạ cũng không tìm ra được người thứ hai có thể so sánh với kỳ nam nhân như ngài. Thoạt nhìn ngài so với ta còn muốn trẻ hơn vài phần ah!"
 
"Vậy nghe còn được." Lộng Trúc đắc chí nằm xuống bàn dây xích đu, trợn mắt nhìn Dược Thiên Sầu nói: "Tiểu tử nhà ngươi có phải thường xuyên vỗ mông ngựa lắm hay không, ta xem ngươi ăn nói cũng đủ hành văn lưu loát ah!"
 
"Không nhiều lắm, muốn để ta vỗ mông ngựa thì đối phương cũng phải có tư cách giống như ngài mới được." Dược Thiên Sầu mỉm cười nhẹ nhàng đung đưa xích đu, hắc hắc nói: "Ngài nói tu vi của ta có thể nhìn thấy Mệnh Hồn, phải chăng chính là nguyên anh bên trong cơ thể ta?"
 
Lộng Trúc không đáp, mà hỏi ngược lại: "Biết vì sao phàm nhân hay sinh bệnh, còn tu sĩ thì luôn khỏe mạnh hay không?"
 
"Không rõ ràng lắm, ngài nói thử xem." Dược Thiên Sầu cười cười.
 
"Nguyên nhân người bình thường sinh bệnh chủ yếu là do hồn phách ở trong cơ thể bị ngoại tà xâm chiếm. Khi hồn phách bị thương tổn, thân thể con người liền cũng xuất hiện đủ các loại bệnh trạng suy yếu. Còn tu sĩ bởi vì trải qua rèn luyện nhiều năm, thân thể vừa cường hãn, đồng thời còn mang tính chất cường hóa hồn phách, vì thế mà ngoại tà khó lòng xâm chiếm được hồn phách của chúng ta. Cho nên thân thể của tu sĩ luôn luôn cường hãn hơn so với người bình thường."
 
Lộng Trúc cười nói: "Ta giải thích theo một cách khác cho ngươi dễ hiểu. Có một người thường xuyên chăm chỉ rèn luyện, cùng một người thư sinh văn nhược. Hai người này đồng thời trúng độc. Ngươi sẽ phát hiện ra một chuyện rất thú vị! Coi như người thường xuyên chăm chỉ rèn luyện kia, có trúng độc nặng hơn thư sinh văn nhược, thì vẫn không thể chết trước người thư sinh kia được. Đây chính là tác dụng của việc cường hóa hồn phách trong cơ thể con người."
 
Dược Thiên Sầu tò mò hỏi: "Ngài nói người thường xuyên rèn luyện kia, phải chăng cũng là ám chỉ đến những người luyện võ công ở trong thế tục sao?"
 

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.