Tinh Thần Châu

Chương 471: Anh hùng đảm




Phủ thừa tướng bị phóng hỏa, còn thừa tướng âm Vô Phong lại chẳng biết đi nơi nào. Nghe nói là đã bị người ta bắt cóc
 
Động tĩnh đêm qua lớn như vậy, cơ hồ là toàn thành đều biết. Đợi sau khi tin tức này truyền đi, cả Đại trơng Thành nhất thời bùng nổ, chủ đề công chúa tuyển phò mã trong miệng người dân cũng chuyển sang chuyện này.
 
Tuy rằng những con đường đi ngang qua phủ thừa tướng đều bị phong tỏa, nhưng dân chúng bình thường muốn xem náo nhiệt vẫn có thể quan sát từ xa. Tòa phủ đệ ngày xưa xa hoa là thế, nhưng hôm nay đã trở nên chướng khí mù mịt. Đến rạng sáng thì lửa vẫn chưa dập tắt xong, khói nhẹ lượn lờ dâng lên, quả thật đã thuyết mình câu chuyện "đại hỏa trời giáng" hỏa thiêu phủ thừa tướng.
 
Đại trơng quốc khiếp sợ, các quốc gia khác đồng dạng cũng khiếp sợ. Trên không trung Đại trơng Thành, bồ câu đưa thư bay tới bay lui, sôi nổi đem cái tin tức này thông báo về cho quốc gia của mình.
 
Trong hoàng cung Đại trơng Quốc, quần thần cũng đang tập trung thương thảo chuyện này.
 
Sứ quán Bích Uyển Quốc, trong gian tiểu viện an tĩnh, công chúa Văn Thanh quả nhiên là có thủ đoạn, Phù Dung cùng nàng đã không còn e ngại nhau nữa, hai người đang ngồi trên thảm cỏ xanh mượt, ghé đầu vào tai nhau thủ thỉ chuyện gì đó. Dược Thiên Sầu thì ngồi trên bàn đu dây, nhắm mắt phơi nắng, trong tay mân mê một khối ngọc điệp.
 
Đây là ngọc điệp mà Lục Vạn Thiên đưa cho, bên trong ghi chép rất nhiều tài liệu, hắn quả thật đã hao phí không ít tâm tư, hiển nhiên cũng bởi ý niệm mang cái này về Hoa Hạ tu chân giới lấy công chuộc tội.
 
Đám tu sĩ và gia thân âm Vô Phong, Dược Thiên Sầu đã giao cho Quan Vũ, đề cho hắn thẩm vấn, tốt nhất là có thể bức ra được một chút thông tin hữu dụng.
 
Lúc gần đi, Dược Thiên Sầu đặc biệt công đạo, nếu có phải dùng nghiêm hình bức cung đều không hề gì.
 
Trương Bằng đứng bên cạnh, thỉnh thoảng đong đưa dây bàn đu, không cho bàn đu ngừng lại. Ban đầu hắn còn tưởng rằng Dược Thiên Sầu đã ngủ, lúc sau mới phát hiện ra Dược Thiên Sầu trắng mắt liếc nhìn về phía Phù Dung. Theo sau Trương Bằng cũng lên tiếng dò hỏi: "Tiên sinh.., khụ khụ...Ta nghe Vương gia nói, tối hôm qua phủ thừa tướng bị người phóng hỏa, còn xảy ra một hồi đại chiến, ngay cả quân sĩ bình thường đều chết hơn trăm người. Dường như thừa tướng cũng biến mất không nhìn thấy tăm hơi bóng dáng. Tiên sinh, lần sau có việc này cũng nên mang theo ta đi cùng ah!"
 
Trương Bằng cũng đoán ra, chuyện này là do sư phụ mình làm.
 
Ánh nắng có điểm chói mắt, Dược Thiên Sầu ti hí mắt lươn nhìn nhìn hắn, bộ dáng uể oải nói: "Địa phương này lắm thầy nhiều ma, cái khổ người kia của ngươi, coi như bịt mặt, người ta liếc mắt một cái đều có thể nhận ra. Yên tâm đi! Sau này sẽ còn nhiều cơ hội dành cho ngươi."
 
"Ách..." Trương Bằng không biết nói cái gì. Quả thật không nghĩ tới thân thể ở trên chiến trường đánh đông dẹp bắc, thế nhưng hiện giờ lại trở thành rườm rà cho mình. Bạn đang đọc truyện tại Truyện YY - http://truyenfull.vn
 
Dược Thiên Sầu chậm rãi khép mắt vào, trầm ngâm suy nghĩ về những thông tin ghi chép lại ở trong mảnh ngọc điệp. Âm Bách Khang, không ngờ rằng đệ nhất đại quốc, Đồ An Quốc lại nằm ở trong tay của ngươi, thế nhưng cháu trai hắn âm Vô Phong lại chạy đến Đại trơng Quốc làm thừa tướng, chuyện này quả nhiên là có điểm ý tứ.
 
Theo thông tin biết được, tên Âm Bách Khang này chỉ sợ cũng là cao thủ Hóa Thần kỳ có nhiều cháu chắt nhất trong tu chân giới. Hắn liều mạng gieo trồng, mưu toan có thể sinh ra một hai đứa có linh căn tu hành để nối nghiệp mình. Nhưng mà cho tới hôm nay, nữ nhân con cháu họp bầy, lại vẫn không nhìn ra một người có thể tu hành. Nghe nói những năm gần đây, hắn mới cam chịu số phận, không còn quan tâm nhiều lắm đến chuyện nối nghiệp thêm nữa.
 
Sau khi biết được tin tức này, Dược Thiên Sầu có chút buồn bực. Vốn tưởng rằng bắt cóc cháu trai bảo bối của người ta, thì có thể hung hăng kiếm được một khoản tiền chuộc khổng lồ, không nghĩ tới lão già kia lại có trên dưới trăm đứa cháu trai, phỏng chừng chết một hai tên cũng chẳng thèm quan tâm làm gì.
 
Bất quá khi điểm danh trong đám cháu chắt của lão già kia, người được trọng dụng cũng không nhiều lắm. Dược Thiên Sầu lại phi thường vui vẻ, chẳng trách âm Vô Phong có thể đến Đại trơng Quốc làm tể tướng, phỏng chừng Âm Bách Khang bán thật nhiều mặt mũi mới làm được chuyện này. Nếu không, Hoắc Tông mình nắm Đại trơng Quốc trong tay, cũng sẽ không chịu đáp ứng ah! Điều này chứng minh con tin vẫn đáng giá tiền.
 
"Haiizz! Đã lâu rồi không làm những chuyện dọa dẫm như thế này, không thể tưởng tượng nổi ta lại quay về cái nghề cũ, trm, Âm Bách Khang chính là kẻ lắm tiền hạng nhất hạng nhì trong tu chân giới ah! Không biết đứa cháu trai này của hắn đáng giá bao nhiêu tiền nhỉ?" Dược Thiên Sầu nhắm mắt mỉm cười khẽ lầm bầm.
 
"Tiên sinh, ngươi nói cái gì?" Trương Bằng không nghe rõ, còn tưởng rằng Dược Thiên Sầu đang nói chuyện cùng mình.
 
Dược Thiên Sầu mở mắt, khoát tay đáp: "Không nói chuyện với ngươi."
 
Thu ngọc bài trên tay vào, lại lấy mảnh bản đồ của Đại trơng Quốc ra kiềm tra. Nhất định phải tìm một địa phương có lợi thế, để giao kèo tiền chuộc mới ổn! Dược Thiên Sầu cần thận xem xét địa hình bốn phía xung quanh Đại trơng Thành, rốt cuộc cũng xác định được một cái sơn cốc cách nội thành không xa...
 
Trong hoàng cung Đại trơng Quốc.
 
Hoàng đế Triệu Hằng nhìn đám quần thần ở phía dưới có chút đau đầu. Đường đường là thừa tướng của một quốc gia, thế nhưng bỗng nhiên mất tích. Chuyện này quả thực là vô cùng nghiêm trọng, hơn nữa còn ngay trong khoảng thời gian công chúa sắp luận võ tuyển phò mã.
 
Trên kim điện, tuy rằng quần thân đều đang khiển trách hung thủ, yêu cầu nhanh chóng tìm phương án cứu thừa tướng trở về. Nhưng trong lòng của mọi người đều biết, ngay cả phủ thừa tướng cũng máu chảy thành sông, phỏng chừng thừa tướng đại nhân kính yêu, hẳn là không thể quay về được nữa rồi.
 
Vĩ thế không biết ai mở đầu, nói thừa tướng mặc dù mất tích, nhưng quốc gia đại sự không thể một ngày không chăm lo. Phải tìm ra người đứng lên thay thế chức vụ của thừa tướng. Chờ sau khi thừa tướng quay về, lại tiếp tục giao trả trọng quyền về cho thừa tướng đại nhân.
 
Chuyện tình thừa tướng mất tích, lập tức được ném sang một bên, quần thần sôi nổi muốn tiến cử vây cánh thế lực của mình ngồi vào vị trí kia.
 
Hoàng để Triệu Hằng ngồi ngay ngắn trên ghế rồng. Nhìn cảnh tượng quần thần ở phía dưới chỉ còn kém động thủ, sắc mặt hắn chìm xuống. Đám quần thần không rõ ràng, nhưng bản thân hắn lại phi thường rõ ràng, âm Vô Phong là người có bối cảnh cường đại, việc này còn không biết sẽ xảy ra những hậu quả nghiêm trọng gì. Cho nên bây giờ cũng không phải là thời điếm tiến cử người khác ngồi vào cái ghế thừa tướng kia. Mấy vị lão nhân trong cung, ngày hôm qua đã chạy tới thông tri cho hắn biết, chuyện này triều đình không thể nhúng tay vào được, đợi sau khi tu chân giới xử lý xong, thì mới đến phiên hắn quyết định.
 
Ngay trong lúc đám quần thần tranh giành túi bụi, thì một gã cấm vệ quân từ bên ngoài chạy vào, vừa quỳ vừa lớn tiếng bầm báo: "Bệ hạ, Tuần Thành ti, vừa tìm được tiểu thiếp Lý thị của thừa tướng đại nhân."
 
Trong điện nháy mắt trở nên yên tĩnh, đám quần thần đưa mắt nhìn nhau. Triệu Hằng vung tay lên nói: "Đem người tới hậu cung, ta muốn đích thân điều tra."
 
Nói xong cũng lười quản đám quần thần ở phía dưới, tự mình đi trước.
 
Một nữ nhân kiều diễm được vài tên hộ vệ dẫn vào trong hậu cung, nơi này chính là hậu cung cấm địa, không có một bóng quan quân lai vãng. Đến cửa viện, đám thủ vệ lui bước, để chính một mình nàng ta tự do tiến vào.
 
Lỷ thị tâm tình lo lắng bất an, chậm rãi đi vào trong hậu cung, chỉ thấy trong chính sảnh, hoàng đế Triệu Hằng cũng ba vị lão nhân đang đứng chung một chỗ, bốn người mắt hiện tinh quang nhìn nàng chằm chằm, khiến nàng có cảm giác không rét mà run.
 
Trên mặt Lý thị có một vết roi, trang phục trên người cũng bị đánh nát, rõ ràng đây là do đám hung thủ bắt cóc tra khảo mà thành. Ánh mắt của bốn người không dừng trên thân thể nàng lâu, mà đồng loạt chăm chú nhìn vào mảnh ngọc điệp đang nằm trong tay nàng.
 
"Bái kiến bệ hạ!" Lý thị ngữ khí run rẩy hành lễ nói.
 
"Không cần đa lễ!" Triệu Hằng thần tình lạnh lùng. Trước kia hắn cũng đã gặp qua Lý thị, nhưng lúc ấy nàng ta không hề cung kính như thế này ah!
 
Cho Lý thị bình thân xong, Triệu Hằng lập tức quát: "Thừa tướng đang ở đâu?"
 
Thanh âm vang như sấm nổ bên tai, lại khiến cho Lý thị run rẩy quỳ xuống, hoảng sợ nói: "Ta không biết, ta cái gì cũng không biết...Xin bệ hạ tha mạng."
 
Thấy nàng lại quỳ xuống, sắc mặt Triệu Hằng mới dễ nhìn hơn một chút, khẽ trầm giọng hỏi: "Nói đi! Rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì? Đem những gì ngươi biết đều nói ra, nếu như dám lừa gạt, ta sẽ kéo ngươi ra ngoài mà xử tử lăng trì!"
 
"Ta nói.., ta nói..." Lý thị run giọng nói: "Lửa cháy thật lớn, bốn phía xung quanh bỗng nhiên xuất hiện lửa cháy thật lớn. Ta cùng đại nhân mới thoát ra ngoài không được bao lâu. Thì chứng kiến nhiều người bịt mặt đang chém giết đám quân sĩ trong phủ. Chúng đánh ta bất tỉnh, sau khi tỉnh dậy, bọn chúng lại hỏi ta những vấn đề mà ta không biết. Cho nên bọn chúng không ngừng đánh ta..."
 
Mấy người nghe xong thì không khỏi nhíu mày, nữ nhân này hiền nhiên đang hoàng sợ, nói năng có chút điểm lộn xộn. Triệu Hằng hỏi: "Bọn chúng hỏi ngươi cái gì?"
 
"Âm Bách Khang, bọn chúng hỏi ta về Âm Bách Khang, nhưng ta không biết người này." Lý thị vừa khóc vừa nói.
 
Ba lão nhân nhìn nhau trao đổi ánh mắt. Quả nhiên là hướng về Âm Bách Khang mà tới, cũng không biết là ai mà có lá gan lớn đến như vậy.
 
"Vậy sao ngươi trở về được? Thừa tướng đâu? Sao hắn không trở về cùng ngươi?" Triệu Hằng tiếp tục nói.
 
"Không biết, ta cái gì cũng không biết." Lỷ thị lắp bắp nói: "Bọn chúng đánh ta bất tỉnh, sau khi tỉnh dậy thì đã đi ra ngoài thành, một người bịt mặt giao cho ta cái này, bảo ta không được đánh mất, nếu đánh mất sẽ lấy đi tính mạng của ta. Hắn còn nói, thứ này có thể cứu được mạng của thừa tướng..."
 
Nói xong đem mảnh ngọc điệp trong tay dâng lên. Mễ Như Sơn hư không cách vật, mảnh ngọc điệp nhẹ nhàng rơi vào trong tay hắn. Theo sau rót thần thức vào kiếm tra, chỉ thấy bên trong viết: "Âm Bách Khang, ta mặc ngươi là Hóa Thần kỳ hay là Hóa Cẩu kỳ cao thủ. Cháu trai bảo bối của ngươi đang ở trong tay lão tử! Nếu muốn cháu trai ngươi còn mạng quay về thì chuần bị hai ức thượng phẩm linh thạch tiền chuộc. Trong vòng ba ngày, nếu lão tử không nhìn thấy linh thạch, bảo đảm cái tên Âm Bách Khang của ngươi sẽ được lưu danh bách thế. Phía dưới là địa phương giao nộp linh thạch, ngàn vạn lần đừng có nhầm lẫn vị trí!"
 
Mễ Như Sơn da mặt co rút, ở phía dưới là hai chữ "Anh Hùng" cùng một tấm bản đồ, phỏng chừng là địa phương giao linh thạch chuộc người.
 
"Các ngươi nhìn xem!" Sau khi Mễ Như Sơn xem xong cũng không biết phải nói cái gì. Liền đưa mảnh ngọc điệp cho hai người huynh đệ của mình. Sau khi hai người lần lượt xem xong, cũng im lặng, trả ngọc điệp lại cho Mễ Như Sơn.
 
"Kêu nàng lui ra đi! Không cần hỏi thêm gì nữa." Mễ Như Sơn khoát tay nói.
 
Lúc này Triệu Hằng mới truyền người vào đưa Lý thị đi ra. Theo sau dò hỏi: "Đại cung phụng, bên trong là thứ gì vậy?"
 
"Ha ha! Có người ăn gan báo, trói cháu trai Âm Bách Khang vào, dọa hắn xuất ra linh thạch chuộc người." Mễ Như Sơn cười lạnh nói. Ở trong lòng cũng đang cân nhắc xem, rốt cuộc là tên điên nào làm cái chuyện ngu ngốc này. Âm Bách Khang há lại có thể nhịn được cơn giận này hay sao?
 
Triệu Hằng cũng biết Âm Bách Khang là nhân vật như thế nào. Hắn không khỏi lắp bắp kinh hãi: "Ai? Chuyện này là ai làm?"
 
Mê Như Hải lẩm bẩm: "Anh Hùng."
 
Mễ Như Toàn vui sướng nói: "Người kia là ai vậy nhỉ! Bản thân ta thật muốn nhìn xem mặt mũi của người này như thế nào. Tuy không biết hắn có bàn lĩnh anh hùng hay không, nhưng lá gan của hắn cũng thật là đảm lược."
 

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.