Tinh Thần Châu

Chương 457: Mặt nạ da người




"Núi cao đường xa hố sâu
 
Đại quân tung hoành qua khắp núi sông
 
Ai dám hoành đao lập mã
 
Chỉ riêng mình ta, Thạch Đại Tướng Quân!"

 
Thạch Văn Quảng ngâm nga theo sau, nhãn tình nháy mắt trở nên lạnh thấu xương. Cảnh tượng năm xưa dẫn quân chinh chiến sa trường, dần dần lại như đang hiện ra ở trước mắt của hắn.
 
Ngay lập tức Dược Thiên Sầu cũng cảm nhận được chân khí hào hùng tản mát ra từ trên người của Thạch Văn Quảng.
 
Thạch Văn Quảng sâu kín thở dài một hơi: "Tiên sinh có thể báo danh vị cao nhân kia không, Thạch Văn Quảng nguyện thành tâm bái kiến!"
 
"Chuyện này, tướng quân đừng có nhắc lại. Ta sẽ không nói cho ngươi biết đâu. Tốt nhất là tự mình suy ngẫm cần thận, rồi hãy làm ra quyết định!" Dược Thiên Sầu có chút xấu hổ nói.
 
"Ta có thể lựa chọn được sao?" Thạch Văn Quàng nhìn Dược Thiên Sầu cười khổ nói.
 
"Đương nhiên ngươi có thể lựa chọn." Dược Thiên Sầu khẳng khái nói: "Ta là người chưa bao giờ biết miễn cưỡng người khác, làm những chuyện mà người ta không muốn làm."
 
Thạch Văn Quảng âm thầm chắt lưỡi, ngươi ngay cả chuyện tình bản đồ đều nói cho ta biết, cũng chẳng khác nào chặn mất đường lui của ta. Nếu như ta không thể đáp ứng, ngươi không tiễn ta xuống âm tào địa phủ mới là chuyện lạ.
 
"Bằng vào bổn sự của tiên sinh ở tu chân giới, làm thần tiên tiêu dao tự tại không phải sẽ tốt hơn ư? Tại sao lại cảm thấy hứng thú đối với chuyện thế tục này." Thạch Văn Quảng dò hỏi.
 
Khi nhắc tới điểm này, Dược Thiên Sầu cũng trầm mặc thật lâu. Hắn chậm rãi bước quanh ở bên trong trướng, sau đó vừa đi vừa nói: "Có một ngày ta nằm mộng, một giấc mộng phi thường tốt, nhưng trong mộng ta chết vô cùng bất đắc dĩ, ngay cả nửa điểm dư âm phản kháng cũng đều không có. Cái loại tâm cảnh thê lương tĩnh mịch này, không một ai có thể thừa nhận được..."
 
"...Sau khi tỉnh mộng, ta lo lắng chuyện như thế sẽ tái diễn ở trên người ta. Bởi vậy nên quyết tâm lập chí, chẳng quản trên trời dưới đất, ta đều không muốn bị bất luận kẻ nào bức tới đường cùng. Người cản giết người, thần cản giết thầnẵ Khi nào không còn điều gì ràng buộc được chúng ta, thì khi đó mới chân chính là cuộc sống tiêu dao tự tại."
 
"Ách, tiên sinh quả nhiên là kỳ nhân, mộng tỉnh lập chí." Thạch Văn Quảng không biết phải nói cái gì. Người điên chính là người điên, chỉ vì một giấc mộng, cư nhiên lại muốn hưng binh thiên hạ. Dừng một chút, hắn lại hoài nghi nói: "Nếu tiên sinh đã siêu phàm nhấp thánh trong tu chân giới. Nói vậy chuyện tinh tiên sinh lo lắng cũng sẽ không phát sinh, phàm nhân như thế nào bức bách nổi tiên sinh được đây?"
 
Dược Thiên Sầu dừng bước, bất thình lình quay đầu nhìn lại, gằn từng chữ nói: "Trong thế tục còn có người nhà của ta. Ta đồng dạng cũng không cho phép bất luận một ai trong thiên hạ, có khả năng bức bách người nhà của ta đi tìm chết, ai cũng không được!"
 
Sự quyết tâm trong ngữ khí là không thể hoài nghi. Sau khi Thạch Văn Quảng nghe xong, bỗng nhiên cảm giác toàn thân băng lạnh, giật mình, lại hỏi: "Tiên sinh quả nhiên là người nghĩa trọng tình thâm."
 
"Thạch đại tướng quân, không phải ta đang nói chuyện đùa cùng ngươi đâu." Dược Thiên Sầu bước tới trước mặt hắn, thần tình hờ hững nói: "Ta đảm bảo sẽ dốc toàn lực giúp ngươi đánh bại thiên hạ. Nhưng Thạch gia ngươi cũng cần phải trả giá. Đó chính là phải bảo vệ Dược gia mười đời được bình an phú quý. Trải qua chuyện này sẽ không ai thiếu nợ ai. Đây mới chính là mục đích của ta, ngươi không cần phải hoài nghi thêm làm gì."
 
Nói xong chỉ vào viên linh đan trong tay Thạch Văn Quảng: "Viên linh đan trong
 
Tay ngươi chính là bảo bối mà rất nhiều nhân sĩ tu chân giới tha thiết mơ tưởng. Phàm nhân càng không có khả năng được nhìn thấy nó. Ta dùng viên linh đan này, giúp ngươi gia tăng thêm năm mươi năm tuổi thọ, để đánh đổi lấy yêu cầu, Thạch gia sẽ phải bảo hộ Dược gia mười đời binh an phú quý. Yêu cầu này cũng không quá phận đi?"

 
Thạch Văn Quảng trong lòng tính toán rất nhanh, đổi cả thiên hạ lấy sự bình an mười đời của một gia tộc, khoản giao dịch này cũng không hề thua thiệt. Lúc này nhãn tình của hắn không khỏi sáng ngời: "Lời này của tiên sinh quả thật là..."
 
"Chẳng lẽ tướng quân cho rằng, chúng ta đang nói chuyện cũng giống như đám tiểu hài tử đùa giỡn nhau sao?" Dược Thiên Sầu thần tình bất biến nói.
 
"Một khi đã như vậy, tiên sinh có dám cùng ta đập tay kết thành mình ước hay không?" Thạch Văn Quảng vươn bàn tay giăng kín vết chai ra.
 
Dược Thiên Sầu mỉm cười nhìn hắn, xem ra người này cũng biết tu chân giả không thể tùy tiện phát thề. Lại muốn dùng cách này để ước thúc chính mình. Dược Thiên Sầu liền gật đầu nói: "Chuyện này có gì mà không dám. Nhưng ta vẫn phải nói trước một chuyện, trước khi bang trợ đại tướng quân giành được thiên hạ, thì mọi chuyện ngài vẫn phải nghe ta an bài."
 
Thạch Văn Quảng không chút do dự nói: "Chuyện này hẳn là đương nhiên. Dưới tay ta mặc dù có mấy trăm vạn hùng sư, nhưng xưa nay tầm nhìn vẫn chỉ ở trong một góc, khó có thể nhìn thấu toàn cục. Mà tiên sinh luôn túng hoành thiên hạ. Nói vậy trong lòng sớm đã có tính toán, nhất định sẽ an bài phi thường thỏa đáng. Thạch Văn Quảng ta rất tin tưởng điểm này."
 
"Rất tốt! Người hiểu ta cũng chỉ có một mình Thạch tướng quân mà thôi." Dược Thiên Sầu vung chưởng ra, chụp xuống lòng bàn tay của hắn, hai tay đan chéo lẫn nhau, nắm chặt thành một thể.
 
Thạch Văn Quảng trầm giọng: "Nếu tiên sinh có thể giúp ta nắm giữ thiên hạ thần khí, Thạch gia ta chúng thề sẽ bảo vệ an nguy phú quý mười đời cho Dược gia. Nếu vi phạm lời thề, già trẻ lớn bé trong Thạch gia chúng ta sẽ chết không được toàn thây."
 
"Dược Thiên Sầu ta nguyện tương trợ Thạch gia bước lên đỉnh thiên hạ. Chỉ vì đổi lấy mười đời hậu nhân Dược gia sẽ được phú quý binh an, nếu vi phạm lời thề này, tất sẽ bị trời phạt!" Dược Thiên Sầu nhàn nhạt cười: "Tướng quân đã yên lòng chưa?"
 
Sau khi hai người buông tay nhau ra, Thạch Văn Quàng không nói hai lời, tay kia nhanh chóng nhét linh đan vào trong miệng, nuốt xuống. Hắn muốn dùng hành động này để chứng minh cõi lòng của mình. Theo sau ngửa mặt lên trời cười ha ha: "Người đâu, mang rượu và thức ăn lên!"
 
Vốn Dược Thiên Sầu định bang trợ hắn, đem kích phát toàn bộ dược tính của linh đan ra. Nhưng bị câu nói chen ngang này của hắn cắt đứt, ngẫm lại cũng đành bỏ qua ý tưởng.
 
Đợi thêm một lát, mà bên ngoài cũng không nghe thấy âm thanh hưởng ứng. Hai người đều ngần ra, đưa mắt nhìn nhau, nhất tề bước ra ngoài trướng mùng. Chỉ thấy xung quanh bên ngoài trướng mùng, khoảng ba mươi thước đều không có một ai. Thạch Văn Quảng cười khổ: "Tiên sinh, đám thuộc hạ của ta rời đi luyện binh cả rồi."
 
Hắn thốt ra lời này, Dược Thiên Sầu cũng minh bạch, đám thủ vệ vì biết tướng quân muốn nói chuyện riêng tư, nên đã thoái lui đi nơi khác. Dược Thiên Sầu gật đầu nói: "Không ai càng tốt, ta vẫn còn một chuyện nữa muốn tướng quân hỗ trợ."
 
Theo sau, hai người sóng vai nhau quay trở lại trướng mùng, tất cả những hiểu lầm lúc trước đều tiêu tán. Cho nên Thạch Văn Quảng liền hỏi: "Tiên sinh có chuyện gì muốn ta làm sao?"
 
"Nghe nói tướng quân có không ít thuộc hạ am hiểu thuật dịch dung. Ta cần một người giỏi nhất, muốn mượn thuật này dùng để thay đổi dung mạo." Dược Thiên Sầu nói.
 
Thạch Văn Quảng kinh ngạc: "Bằng vào thần thông của tiên sinh, muốn tái tạo dung mạo còn không phải dễ dàng hơn sao?"
 
Dược Thiên Sầu trắng mắt nhìn hắn nói: "Chẳng lẽ tướng quân nghĩ, các tu chân giả đều là thần tiên sống, tùy thời đều có khả năng thiên biến vạn hóa chắc?"
 
"Ha ha! Đơn giản thôi, cái khác thì ta không dám chắc, nhưng nói tới dịch dung, thì một chút cũng đều không thành vấn đề. Ta quanh năm chinh chiến, vì phải thăm dò quân tình địch nhân, cho nên thủ đoạn dịch dung cũng thường hay sử dụng nhất." Thạch Văn Quảng cười hỏi: "Không biết tiên sinh muốn hóa trang dịch dung, hay là dùng mặt nạ da người để thay đổi diện mạo."
 
"Ngươi còn có mặt nạ da ngươi nữa ư?" Dược Thiên Sầu hơi kinh ngạc, cho tới bây giờ còn chưa từng thấy qua cái thứ tà quái này lần nào.
 
"Hai quân đối chiến, người chết thường như cơm bữa, da người tự nhiên cũng không thiếu." Thạch Văn Quảng lơ đễnh nói. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - truyenfull.vn
 
"Ách..." Dược Thiên Sầu nuốt khan một ngụm nước bọt: "Thế phương thức nào thuận tiện dùng hơn?"
 
"Tự nhiên là mặt nạ da người phương tiện dùng hơn rồi." Thạch Văn Quảng chỉ nói mà không giải thích nhiều.
 
Dược Thiên Sầu ho khan một tiếng: "Vậy phiền tướng quân chuẩn bị cho ta vài cao thủ dịch dung, chú ý giữ bí mật, không nên để lộ tin tức."
 
Ngày hôm sau, bên trong quân doanh phía Tây, bỗng nhiên được dựng thêm một căn trướng mùng. Bên trong có khoảng hơn sáu mươi người đang ngồi khoanh chân xếp bằng, đây chính là Hồng Thất cùng cổ Thanh Vân và đám đặc chiến đội viên do bọn hắn suất lĩnh. Hơn mười quân sĩ am hiểu về thuật dịch dung đang cần thận trang trí cho bọn hắn. Cái thứ mặt nạ da người này cần phải chuẩn xác với khung quai hàm, nếu nhỏ hoặc lớn hơn đều sẽ không thích hợp. Mặc cho là ai liếc mắt một cái đều có thế nhìn ra, là người này đang dịch dung.
 
Trương Bằng từ sau khi đến đây, đều không nói qua một câu nào. Dược Thiên Sầu cũng không quản đến hắn, vì biết hắn nhớ cảnh sinh tinh. Mà Dược Thiên Sầu đang giữ chặt một lão quân sĩ, không ngừng hỏi han.
 
"Lão sư, ngài phải giúp ta chuẩn bị thật tốt đó! trm, cái mũi hơi cao thêm một chút nữa. Đúng thế.., cứ như vậy...Trải qua sửa chữa không ngừng nghỉ, Dược Thiên Sầu mới cầm bản vẽ lên, rung đùi đắc chí tán thán: "Quả nhiên là một khuôn mặt phong lưu hào phóng tra nhìn...Ách, sao ta cảm giác như khuôn mặt này có chút quen thuộc thế nhỉ?"
 
"
Khuôn mặt này giống ai?" Dược Thiên Sầu ôm bản vẽ thầm nghĩ, bỗng nhiên thần tình cứng đờ, quái khiếu nói: "Ta kháo! Là khuôn mặt của cái lão vương bát đản Lộng Trúc kia"
 
Nguyên lai Dược Thiên Sầu muốn đem khuôn mặt này làm cho thật soái. Trong bất tri giác đã chọn ra cái thứ mà bản thân hắn nhìn thấy đẹp trai nhất trong đời. Không nghĩ qua lại vi phạm bản quyền của lão già Lộng Trúc. Tuy rằng thoạt nhìn chỉ giống nhau bảy tám phần, nhưng cũng đã là phi thường soái rồi.
 
"
Nếu không chúng ta sửa lại, làm hơi xấu đi một chút nhé?"
 
"
Ách...Cũng không cần phải làm xấu đâu. Cứ theo bản vẽ này mà tạo hình đi, sửa nhiều quá cũng thật phiền toái!" Dược Thiên Sầu giao bản vẽ cho lão quân sĩ.
 
Lão quân sĩ ngoài miệng tuân lệnh, nhưng trong lòng oán thầm không thôi. Hóa ra ngươi còn biết phiền toái, ta tưởng rằng ngươi còn muốn sửa thêm mấy ngày trời nữa ah!
 
Sau khi chuẩn bị xong xuôi. Dược Thiên Sầu nhìn ba người trước mặt, lấy ra hai mảnh ngọc điệp, phân biệt giao cho Hồng Thất và cổ Thanh Vân nói: "
Bên trong là thứ có thể giúp các ngươi dưới tình huống nguy cấp. Nhớ kĩ! Làm việc phải dựa vào chính mình, không phải thời điếm vạn bất đắc dĩ thì đừng gây phiền toái cho người ta."
 
"
Tuân lệnh!" Hai người vui vẻ đáp ứng. Dược Thiên Sầu chuyển mắt nhìn sang Trương Bằng: "Ngươi chưa tiếp xúc qua với Tu Chân giới, cũng không có nhiều kinh nghiêm, nên sẽ đi cùng ta!"
 
Trương Bằng khom lưng nhận mệnh. Dược Thiên Sầu hướng ba người gật đầu, ra hiệu cho bọn hắn đứng chờ. Theo sau liền cùng Thạch Văn Quảng, đi ra ngoài trướng mùng...
 

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.