Tinh Thần Châu

Chương 424: Không một kẻ nào là thứ tốt (1+2)




Đúng lúc này, trong trấn nhỏ có người chạy tới, cấp tốc đi tới môn phái của mình, hướng người chủ sự bầm báo gì đó. Chính đạo Phù Tiên Đảo, Vọng Nguyệt Tông, Kiếm Tông, Tuyệt Tình Cung, bốn chủ sự của tứ đại môn phái sắc mặt đều biến đổi, nhìn Dược Thiên Sầu và hai người Lý Mộng Bạch đang giằng co trên không trung, bốn phái trao đổi ánh mắt gật đầu, cùng kêu lên: "Dừng tay!"
 
Vừa nói xong, trong bốn phái bắn ra hơn mười vị cao thủ Độ Kiếp hậu kỳ, ngăn ngay giữa Dược Thiên Sầu và hai người kia. Dược Thiên Sầu cấp tốc quét mắt nhìn bốn phía, hai mắt hơi khép lại, giọng nói băng lãnh tới cực điểm: "Thế nào? Lẽ nào chính đạo các ngươi muốn thông đồng một mạch, liên thủ đối phó ta?"
 
Vừa nghe lời nói này đám ma đạo liền cành giác lên, không phải vẫn còn đang phân biệt chính ma lưỡng đạo sao, đừng để phe mình ăn phải trò hãm hại âm thầm nào mới tốt. Không cần lên tiếng, mấy môn phái ma đạo ngầm hiểu liền ứao đổi ánh mắt, đồng dạng cũng có hơn mười cao thủ Độ Kiếp hậu kỳ cùng phóng lên cao.
 
Chính đạo bao quát Đại La Tông bên trong là năm môn phái. Ma đạo cũng năm môn phái, lúc này cùng đứng trên không trung. Vạn Ma Cung Ngưu Sâm gương mặt không chút biểu tình nói: "Chuyện giữa Dược Thiên Sầu và Đại La Tông, như thế nào cũng động tới chư vị vậy. Lô Thanh, đây là ý tứ gì?"
 
Lô Thanh chính là cung phụng Phù Tiên Đảo, xua tay nói: "Ngưu Sâm, các ngươi không nên hiểu lầm. Đại La Tông đưa tin đến bốn phái, ủy thác bốn phái ngăn chặn trận chém giết này, chúng ta cũng chỉ vì nhận được pháp chỉ của chưởng môn, cũng không có ý tứ gì khác."
 
Ma đạo các phái nghe vậy cũng không hé răng phàn bác, cách nói này bọn họ cũng có thể tin tưởng, nhất định là đệ tử Đại La Tông thấy tình thế bên này không ổn, có người đưa tin trở về tông môn. Khởi điểm không có chuyện ngăn cản chắc là cho rằng phe mình đã chiếm tiện nghi, ai biết lại nếm khổ, trong lúc nhất thời Đại La Tông không cách nào điều thêm người tới, vì vậy đành phải đưa tin cho bốn phái kia, để tông môn bốn phái hạ pháp chỉ tới cho người của mình tại Vọng Hải Trấn.
 
"Thế nào sớm không ngăn càn, hết lần này tới lần khác phải ngay lúc này?" Dược Thiên Sầu cười lạnh nói. Hắn là người thông mình, liếc mắt liền xem thấu vấn đề bên trong.
 
"Điều này chúng ta không biết, nhận được pháp chỉ do tông môn truyền đến, chúng ta lập tức tới ngay." Lô Thanh nói.
 
Ngưu Sâm quan sát Lý Mộng Bạch và Thôi Triệu Phàm, nhất thời thần tình có chút cổ quái nhìn về phía Dược Thiên Sầu, thầm nghĩ, hai người này rõ ràng đã xuất hiện ra vẻ khô cạn tinh lực. Chỉ sợ muốn động thủ cũng là trắc trở, tiểu tử này có tiếng không chịu thiệt thời, thế nào lại buông thả cơ hội tốt như vậy? Quái tai!
 
Hắn cũng không ngẫm lại, tu vi hiện giờ của Dược Thiên Sầu làm sao có thể nhìn thấy chân nguyên của Độ Kiếp hậu kỳ, bằng không sao lại có chuyện tốt này, bảo quản hắn đã ngao ngao nhào tới giết người lập tức rồi.
 
Một đám Độ Kiếp hậu kỳ nhìn thấy Lý Mộng Bạch và Thôi Triệu Phàm, đều đăm chiêu, lặng lẽ trành hướng Dược Thiên Sầu, không ai dám đâm qua lóp giấy này, chỉ muốn nhìn xem Dược Thiên Sầu làm ra quyết định như thế nào.
 
Thân đang ở trong vòng vây của đám Độ Kiếp hậu kỳ, thấy thần tình mọi người cổ quái nhìn chính mình, Dược Thiên Sầu cũng cảm thấy áp lực, lại nhìn qua chỗ Tử Y, chỉ sợ trong thoáng chốc muốn giết người cũng là khó khăn, đặc chiến đội ở phía dưới hiển nhiên cũng thế.
 
Cũng không nói nhiều, vậy kéo dài đi! Dược Thiên Sầu cần thận đề phòng, dù sao Tử Y và đặc chiến đội đang chiếm thượng phong, kéo thêm thời gian, nói không chừng
 
Lại có khả năng giết chết thêm mấy người, nếu như có thể giết chết được Độ Kiếp hậu kỳ thì càng tốt.
 
Hắn muốn kéo dài, bất quá mấy môn phái chính đạo cũng không nguyện ý, tất cả mọi người là lĩnh pháp chỉ của chưởng môn tới. Sau đó phải hoàn thành công việc trở về phục mệnh. Phù Tiên Đảo Lô Thanh ra mặt nói: "Dược Thiên Sầu, kêu người của ngươi dừng tay đi! Hiện giờ là thời gian nên nhất trí đối ngoại, hà tất phải đuổi tận giết tuyệt, tạm gác lại khí lực đối phó người ngoài chẳng phải là sẽ tốt hơn sao."
 
Nhiều ngưu nhân tụ tập như vậy, Dược Thiên Sầu biết là không thể kéo dài xuống dưới, trong lòng không cam tâm bĩu môi nói: "Kêungười của Đại La Tông dừng tay trước đi, bọn hắn ngừng thì người của ta tự nhiên cũng sẽ ngừng tay."
 
Lô Thanh nhìn xuống phía dưới, nhăn mày nói: "Người của Đại La Tông đang thủ, người của ngươi đang công, ngươi bảo người của Đại La Tông làm sao dừng trước. Bọn hắn dừng lại chẳng phải là muốn chết."
 
Dược Thiên Sầu giật mình, nhìn xuống, ra vẻ thật đúng là như vậy, đệ tử Đại La Tông chỉ cần dừng tay, người của đặc chiến đội liền trong nháy mắt giết sạch bọn hắn. Thầm nghĩ đáng tiếc, nhưng không có biện pháp, một đám ngưu nhân đang ở đây, hắn lập tức lên tiếng hô: "Tử Y trở về, không cần đánh nữa."
 
Tử Y nghe vậy, lập tức triệu hồi gậy trúc, thuấn di đến bên người Dược Thiên Sầu, vẻ mặt vô cùng kinh ngạc nói: "Thế nào không đánh? Cho ta thêm nửa canh giờ, ta nhất định có thể làm thịt hai kẻ kia." Nhìn hình dạng của nàng còn giống như đánh chưa đã ghiền.
 
Các phái không nói gì, không nghĩ tới nữ nhân này hiếu chiến như vậy. Dược Thiên Sầu nói: "Xuống dưới." Tử Y không thể làm gì khác hơn là cùng hắn hạ xuống mặt đất.
 
"Đình chỉ công kích, chuẩn bị chiến đấu." Dược Thiên Sầu ra lệnh một tiếng, đặc chiến đội viên dù có nghi hoặc nhưng cũng không hỏi ra như Tử Y, lập tức toàn bộ quay về, bất quá vẫn là đang cần thận đề phòng.
 
Một đám người Đại La Tông co rúc lại thành đoàn, không dám buông lỏng cành giác, hiển nhiên là bị đánh phát chùn rồi. Các môn phái trên không trung cũng hạ xuống dưới, chen vào giữa hai bên nhân mã, phòng bị hai bên tiếp tục đánh tiếp nhau.
 
La Côn và Chu Chiếu dìu Thôi Triệu Phàm cùng Lý Mộng Bạch về bên phía Đại La Tông, La Côn trầm giọng nói: "Không nên đánh nữa."
 
Từ đó, đệ tử Đại La Tông mới tin tưởng thực sự trường chiến này đã chấm dứt. Cả đám sống sót sau tai nạn thả lỏng xuống tới. Nhất là Chu Tiên Hiền trốn giữa mười người, quả thực vẫn chưa tiêu tan sự kinh hồn. Toàn bộ Độ Kiếp sơ kỳ, chỉ còn một mình hắn còn sống, may mắn có một đám người xem trên thể diện của Chu Chiếu, một mực che chở hắn.
 
Bách Mị Yêu Cơ chậm rãi đi tới, bỗng nhiên phát hiện hàm răng Dược Thiên Sầu nghiến keng két, không khỏi hỏi: "Làm sao vậy?"
 
"Lão tử bị người âm (bị chơi)." Dược Thiên Sầu nhìn chằm chằm Thôi Triệu Phàm và Lý Mộng Bạch sắc mặt trắng bệch được hai gã đệ tử đỡ lấy, hiện tại hắn bừng tỉnh hiểu ra, nguyên lai hai người này đã kiệt sức tới tình trạng như thế, vừa rồi hoàn toàn chỉ là miễn cưỡng chống đỡ, nhưng chính mình lại không công làm lãng phí cơ hội tốt như vậy. Vừa hiểu được, thiếu chút nữa làm cho hắn tức giận đến ói máu, thật tức điên! Một đám Độ Kiếp hậu kỳ đứng trung gian tự nhiên hiểu được lời này của hắn là có ý gì, nhưng đều làm bộ như không có việc gì khác, trong ngực cảm thán, Lý, Triệu hai người mạng lớn, không ngờ có thể nhặt được mạng dưới tay người này, không thể không nói là kỳ tích ah!
 
"Đại La Tông thỉnh về trước thôi!" Lô Thanh nhìn La Côn chấp tay. La Côn sắc mặt âm trầm thi lễ, lại phân phó môn hạ đệ tử thu nhặt thi thể đệ tử chết trận.
 
Không bao lâu, trên sân chỉ còn lại hai trăm thi thể của đặc chiến đội viên, những Độ Kiếp hậu kỳ thấy Dược Thiên Sầu nhìn chằm chằm thi thể nằm trên mặt đất, thần tình co quắp, trao đổi ánh mắt lẫn nhau, yên lặng tứ tán rời khỏi, ở đây không còn chuyện gì của bọn họ.
 
Bốn trăm đội viên đặc chiến đội còn lại không nói gì, vẻ mặt Tử Y cũng nghiêm nghị. Ánh mắt Bách Mị Yêu Cơ chuyển qua trên người Dược Thiên Sầu, chỉ thấy gương mặt hắn trướng lên đỏ bừng, trên cổ nhìn thấy rõ huyết quản, biết hắn đang phẫn nộ tới cực điểm.
 
"Thu thập thi thể các huynh đệ vào trong phi hành pháp khí số bốn." Dược Thiên Sầu gằn từng chữ. Đặc chiến đội viên tán đi, không tiếng động ôm lấy đội hữu, lẳng lặng đưa vào pháp khí phi hành số bốn.
 
Người các phái vây xem chung quanh, nhìn những tán tu che mặt này, lòng bội phục không thôi. Tuy rằng chỉ còn lại bốn trăm người, nhưng hai trăm người bị chết đại đa số bị chết trong tay Độ Kiếp hậu kỳ. Hơn một ngàn người của Đại La Tông, Độ Kiếp kỳ cũng không ít, nhưng hầu như bị những người này tàn sát gần hết, chỉ còn sót lại hơn đệ tử sống sót. Sức chiến đấu quả nhiên là cường hãn!
 
Dược Thiên Sầu yên lặng hướng phi hành pháp khí số bốn đi đến. Tử Y và Bách Mị Yêu Cơ đi theo phía sau, nhưng khi đi tới cửa khoang thuyền, một đám tán tu che mặt đột nhiên ngăn cản, tách hai nàng khỏi Dược Thiên Sầu. Dược Thiên Sầu cũng không quay đầu lại, phảng phất như không hề hay biết. Đi thẳng vào trong, chỉ có hai gã đội trưởng theo vào, cửa khoang thuyền lập tức đóng chặt.
 
"Vì sao ngăn cản chúng ta?" Bách Mị Yêu Cơ nhìn một đám người bịt mặt ngay phía trước hỏi.
 
"Tiên sinh muốn đưa các huynh đệ đã chết về nhà, thỉnh không nên quấy rối." Một người đứng trước mặt giọng nói hờ hững đáp. Bách Mị Yêu Cơ và Tử Y nhìn nhau, vẻ mặt nghi hoặc.
 
Trong khoang thuyền, Dược Thiên Sầu nhìn hai trăm cỗ thi thể đặt trên sàn thuyền, trên mặt không chút biểu tình, bàn tay nghênh hướng bọn họ, nhàn nhạt nói: "Trở về đi! Quay về Ô Thác Châu ngủ yên thôi! Ta sẽ dùng toàn bộ Đại La Tông để tế điện các ngươi."
 
Lời dư thừa không có, thần thức phóng xuất, hai trăm cỗ thi thể trong nháy mắt biến mất.
 
Trong quân doanh Ô Thác Châu, Quan Vũ sau khi nhận được thông tri, sớm đã tập hợp mọi người, gần vạn người lẳng lặng đợi. Khi hai trăm cỗ thi thể xuất hiện, Quan Vũ vung tay lên, một đội ngũ đi ra, yên lặng cởi bỏ y phục che mặt cho bọn họ, lại lần nữa giúp họ thay vào trang phục của ô Thác Châu.
 
Mọi người không tiếng động cúc cung hành lễ, lễ xong Quan Vũ quát: "Hồng Thất, Trương Bằng, cổ Thanh Vân bước ra khỏi hàng."
 
Đợi ba người đi tới đối diện, hắn tiếp tục nói: "Hai trăm đặc chiến đội viên, đã hi sinh trong cuộc chiến kịch liệt nhất bên ngoài. Thủ lình đặc biệt yêu cầu, do ba người tự tay an táng cho bọn họ, các ngươi có thể làm được không?"
 
"Được!" Ba người đồng thanh đập. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL
 
Quan Vũ vung tay lên: "Lập tức chấp hành!"
 
Dược Thiên Sầu cùng hai gã đội trưởng trầm mặc thật lâu mới mở cửa khoang thuyền đi ra, khi gặp mọi người thì trên mặt đã khôi phục sự bình tĩnh, thu hồi hai chiến thuyền phi hành pháp khí, mệnh lệnh toàn bộ đội viên trở về bốn chiến thuyền còn lại.
 
"Ta phải đi về rồi." Bách Mị Yêu Cơ đột nhiên nhìn hai người cười dài nói.
 
Dược Thiên Sầu và Tử Y nhìn nhau, ngạc nhiên nói: "Quay về?"
 
"Ờ bên cạnh ngươi cũng không giúp ngươi được gì, tự nhiên phải đi về." Bách Mị Yêu Cơ nhìn hai người gật đầu, xoay người rời đi.
 
Trong dáng tươi cười có chút khổ sập, nàng vốn tưởng rằng mình ở lại bên người Dược Thiên Sầu, có thể có tác dụng không nhỏ, kết quả ngay thời gian bắt đầu đại chiến thì nàng phát hiện, một mình Tử Y đối phó hai gã Độ Kiếp hậu kỳ không nói, dù là Dược Thiên Sầu cũng có thể bò lên bầu trời, một mình đánh hai Độ Kiếp hậu kỳ. Lúc này nàng liền bi ai phát hiện, nguyên lai mình lại vô dụng như thế.
 
Chỉ thấy cách đó không xa, giáo chúng Hồng Phấn giáo hướng nàng nghênh đón thật nhanh, cách vài thước đã cùng hành lễ nói: "Bái kiến giáo chủ!"
 
Bách Mị Yêu Cơ đưa tay ra dấu ý bảo không cần đa lễ, quay đầu nhìn hai người cười, lập tức cùng giáo chúng Hồng Phấn giáo rời đi. Tử Y kinh ngạc nói: "Nàng không phải là cung chủ Huyễn Ma Cung bị san bằng sao? Thế nào lại biến thành giáo chủ?"
 
"Cái này gọi là đông không sáng, nhưng phía tây sáng, ngươi không hiểu đâu." Dược Thiên Sầu tùy ý hồi đáp. Hắn không nghĩ ra Bách Mị Yêu Cơ lại quang mình chính đại đem thân phận công bố đi ra. Tử Y nghe hắn nói vẫn không hiểu, gương mặt lạnh lẽo trầm xuống.
 
Người của các phái vây xem thì thất kinh. Thật không nghĩ tới Bách Mị Yêu Cơ chính bài danh thứ mười trong ma đạo, giáo chủ Hồng Phấn giáo. Lập tức các phái có không ít người rời đi rất nhanh, hiển nhiên là vội vẫ đem tin tức trọng yếu hồi báo tông môn.
 
Không bao lâu, một gã đệ tử Phù Tiên Đảo vội vàng ngự kiếm bay tới, nhìn Dược Thiên Sầu cung kính hành lễ nói: "Tiên sinh, tu chân liên mình có việc bàn bạc, thỉnh tiên sinh đến nhanh một chuyến."
 
Từ ánh mắt hắn nhìn về phía Dược Thiên Sầu là có thể thấy được, nghiễm nhiên đã xem Dược Thiên Sầu là một đại nhân vật thần bí, đây chính là cao thủ một mình có thế đánh bại hai gã Độ Kiếp hậu kỳ a! Thế nhưng còn từng xuất thân từ Phù Tiên Đảo.
 
"Biết là chuyện gì không?" Dược Thiên Sầu hỏi.
 
Đệ tử kia thành thật trả lời: "Hình như là bàn bạc chuyện tiến công Vô Cực Đảo, chuyện cụ thể ta cũng không biết."
 
Dược Thiên Sầu cau mày, phất tay nói: "Dần đường." Một thanh phi kiếm bắn ra đưa hắn bay lên, đệ tử kia nhanh chóng ở phía trước dẫn hai người bay vào trong trấn.
 
Từ không trung nhìn xuống, ba người tiến vào một ngôi nhà lớn nhất Vọng Hải Trấn, phỏng chừng là nhà của một vị đại phú nào đó, hậu hoa viên vô cùng rộng mở. Đã sớm có không ít người ở đây, Dược Thiên Sầu vừa đến, ánh mắt mọi người toàn bộ tập trung lấy hắn, trước đó đánh một trận, đã làm cho hắn có tư cách ngồi ngang hàng với bất cứ kẻ nào có mặt tại nơi này.
 
Ánh mắt Dược Thiên Sầu chạm phải ánh mắt Đại La Tông La Côn, hai người nhìn nhau liền dời mắt. Nhưng Dược Thiên Sầu theo dõi Chu Tiên Hiền ngồi bên người hắn, khiến cho Chu Tiên Hiền có loại cảm giác lông tóc dựng đứng.
 
Hương thơm cơ thể quen thuộc truyền vào mũi, hắn quay đầu ngạc nhiên phát hiện Bách Mị Yêu Cơ đã ở bên người. Nàng đang đối diện hắn mỉm cười như chào hỏi, nhất thời nhớ tới, hôm nay nàng đã là giáo chủ Hồng Phấn giáo, tự nhiên có tư cách tới nơi này, Tử Y thấy Bách Mị Yêu Cơ liền cao hứng đi đến.
 
Các phái châu đầu ghé tai, đều hướng Phù Tiên Đảo Toàn Đức mình gật đầu ý bảo, Toàn Đức mình đứng dậy chắp tay nói: "Chư vị, trước đó chúng ta đã chuẩn bị một lần đại tiến công Vô Cực Đảo, tranh thủ tiêu diệt bọn hắn một lần. Hiện tại tại Vô Cực Đảo đã có ngoại viện tới không ngừng, đợi thêm nữa tình huống đối với chúng ta càng thêm bất lợi. Sau khi hỏi qua ý kiến các phái, đều nghĩ cấp bách, hiện tại triệu tập mọi người, là muốn hỏi lại một tiếng, chư vị còn có ý kiến gì khác hay không?"
 

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.