Tinh Thần Châu

Chương 403: Tán tu che mặt




Hắn vừa lên tiếng, mọi người hơi sừng sốt, sau đó cười nhạt. Không ngờ hắn nghĩ có thể chỉ huy đám tán tu giống như chi quân đội trong thế tục, quả thực đúng là người si nói mộng, đừng nói là tán tu, dù là đệ tử các phái, lại có mấy người có thể có tinh thần hi sinh, hoàn toàn đem tính mạng mình giao cho người khác tới chỉ huy?
 
Việc này mọi người xem như lời nói đùa cho qua, mọi người cũng không ai để ý, tiếp tục thương nghị vấn đề phối hợp chỉ huy trong các phái. Dược Thiên Sầu ngồi ở phía sau thành thành thật thật lắng nghe, các phái tựa hồ đang tận lực lảng tránh vấn đề nào có liên quan tới tán tu, từ đầu tới đuôi không ngờ không có một người nào phân chia nhiệm vụ cho họ. Kỳ thực tất cả mọi người là vì không muốn trêu chọc hắn, miễn cho mình bị liên lụy, người này sẽ lập tức mở miệng đòi tiền.
 
Tuy rằng không phải chuyện của mình, nhưng Dược Thiên Sầu nghe được rất chăm chú. Sau khi thương nghị kết thúc, hắn là người thứ nhất vỗ vỗ mông đi ra tu chân liên mình. Một đám tán tu ngoài cửa chưa từng rời đi, đang nói chuyện phiếm chờ đợi hắn. Vừa nhìn thấy hắn đi ra, lập tức đều an tĩnh xuống tới, đôi mắt trông mong nhìn hắn, hi vọng có thể nghe được chút tin tức tốt. Ở đây hầu như đều là người nổi bật trong tán tu, nhưng tán tu vẫn là tán tu, xưng hô này ở trong tu chân giới thật giống như bần dân tầng dưới chót trong thể tục giới, khát vọng dung nhấp thượng tầng xã hội nhưng lại gian nan không gì sánh được. Bởi vậy bọn họ hi vọng có thể mượn cơ hội lần này, được các phái đồng ý thừa nhận.
 
Dược Thiên Sầu đứng ngay bậc thang ngoài cửa lớn bồi hồi, thoáng suy nghĩ, hắn dừng lại nhìn mọi người nhàn nhạt cười nói: "Vừa rồi bên trong có người nghi vấn đại biểu tán tu như ta, sợ ta ở thời khắc mấu chốt không thể ước thúc các ngươi, tuy rằng ta đã vỗ ngực bảo chứng, nhưng ta còn muốn mọi người nói một câu thật tình, các vị có thực sự nguyện ý nghe hiệu lệnh từ ta hay không? Nếu như không muốn, hiện tại hối hận còn kịp, miễn cho sau này phát sinh ra chuyện gì không thoải mái."
 
"Nguyện ý." Có không ít người không chút do dự hô lớn. Cũng có không ít người nhìn nhau, do dự một hồi mới có điểm không tình nguyện hô lên hai chữ "nguyện ý". Xem ra người muốn lợi dụng Dược Thiên Sầu cũng không ít, nhưng chân chính nguyện ý nghe lời hắn sợ rằng không nhiều lắm. Người của các phái từ bên trong lục tục đi ra, nhìn thấy một màn này, đều lắc đầu cười cười rời đi, ý tứ rất rõ ràng, tán tu đúng là tán tu!
 
Cử chỉ thần thái của các tán tu, Dược Thiên Sầu đều nhìn thấy, hai mắt không khỏi hơi nheo lại, lơ đãng hiện lên một tia tàn khốc, hắn cười nói: "Đều nguyện ý là tốt rồi. Có chuyện muốn nói với mọi người một tiếng, vốn tu chân liên mình dự toán linh thạch, chỉ có môn phái có ra tiền mới có phần, chư vị không có ra tiền nên không có phần, nhưng do ta tranh thủ, liên mình đồng ý cho chúng ta hưởng thụ bằng một nửa so với đệ tử các phái đang chuẩn bị chiến tranh được hưởng thụ, tất cả mọi ngời mỗi tháng có thể lĩnh được năm mươi trung phẩm linh thạch. Tuy ít tiền, nhưng tạm thời chúng ta chưa có chuyện làm, nếu sau đó có địa phương nào cần dùng chúng ta, ta nhất định sẽ tranh thủ thêm cho mọi người, sẽ không để mọi người có hại."
 
Thần tình mọi người có chút ảm đạm, tu chân liên mình đối xử với họ không bình đẳng như đối với đệ tử các phái. Trong lúc đang trầm mặc, bỗng nhiên có thanh âm một nữ nhân đang nhẹ nhàng oán giận nói: "Còn tưởng rằng đẩy hắn đi ra làm đại biểu, có thể thế nào! Không nghĩ tới chỉ như vậy, chúng ta đây dựa vào cái gì phải chịu hắn tiết chế."
 
Ngay sau đó có thanh âm một nam nhân thấp giọng trách cứ: "Câm miệng! Có chuyện trở lại nói." Mọi người đều hướng hai người vừa nói nhìn lại.
 
Dược Thiên Sầu nghe tiếng nhìn lại, trong đám người có một nam một nữ đang đứng hơi tách biệt, đều có tu vi Kết Đan hậu kỳ. Nữ mặc quần áo bại lộ, lõa lồ phân nửa bộ ngực đầy ắp, rất có vài phần phong tư xinh đẹp. Nam vẻ mặt dữ tợn, lộ ra hung tướng, ánh mắt hai người đang lóe ra lảng tránh ánh mắt Dược Thiên Sầu.
 
"Hay cho một vưu vật đầy đặn mê người." Dược Thiên Sầu tấm tắc nói, ánh mắt không chút kiêng nể dừng ngay bộ ngực của nữ nhân, lập tức bước xuống bậc thang hướng hai người đi đến, mấy người đứng phía trước liền tách ra nhường đường, hắn đi tới trước mặt hai người, nhìn nàng kia cười hỏi: "Không biết vị mỹ nữ này có phải là danh hoa có chủ rồi không?" Ánh mắt hắn vẫn sỗ sàng như cũ.
 
Mọi người nghe vậy sửng sốt, không nghĩ tới Dược Thiên Sầu lại là kè háo sắc. Hai người kia ban đầu còn có chút kinh hoảng, cho rằng Dược Thiên Sầu muốn làm gì đó, ai biết hắn lại nói ra lời như vậy, nữ nhân kia sau thoáng kinh ngạc, trên mặt đầy xuân tình, đôi mắt sáng long lanh, nhìn hắn với dáng vẻ như từ chối như nghênh đón.
 
Sắc mặt nam nhân kia vừa xấu hổ vừa giận dữ, nhìn Dược Thiên Sầu đang đứng trước mắt, tựa hồ đang cực lực áp chế lửa giận, cắn răng nói: "Còn thỉnh tiên sinh tự trọng, đôi ta chính là song tu đạo lữ."
 
"Nga! Nguyên lai là như vậy!" Dược Thiên Sầu nắm tay, nhìn nam nhân kia nhàn nhạt cười nói: "Trước đó ta có nói qua, không muốn nghe theo mệnh lệnh của ta hối hận còn kịp, miễn cho sau đó phát sinh chuyện không thoải mái. Nhưng có người vừa nói qua nguyện ý, chỉ chớp mắt lại không muốn, đây rõ ràng là đang đùa giỡn ta! Ngươi nghĩ người lật lọng như vậy nên xử lý như thế nào?"
 
Nữ nhân kia đã cảm giác có chút không ổn, vô ý thức thối lui về phía sau, nam nhân vội vã chắp tay nói: "Tiên sinh thứ tội."
 
Dược Thiên Sầu ngăn lời hắn nói, chỉ nữ nhân bảo: "Giết nàng ta, ta tha cho ngươi một mạng, bằng không cùng nhau nhận lấy cái chết."
 
Các tán tu nhìn nhau không nói gì, người này chỉ cần mất hứng liền giết người! Mọi người chậm rãi thối lui, sợ bị liên lụy đến. Nam nhân biến sắc, cùng nữ nhân thối lui ra sau. Đột nhiên từ trong túi trữ vật bên hông hai người lòe ra một đạo hàn mang, hai người nhảy lên bắn lên khoảng không bỏ chạy, gương mặt Dược Thiên Sầu không chút biểu tình, trong hai tay áo cũng bắn ra hơn mười thanh mang trong nháy mắt "tê tê" phá không bay đi, trực tiếp đuổi theo hai người.
 
"A." Hai tiếng kêu thảm thiết vang lên, thanh mang giữa không trung vụt sáng, tung ra hai đoàn huyết vụ.
 
Bằng tu vi hôm nay của Dược Thiên Sầu, Độ Kiếp trung kỳ bình thường hắn cũng không để vào mắt, hai Kết Đan hậu kỳ làm sao là đối thủ của hắn, tiện tay là có thể chém giết.
 
Tiếng kêu thảm thiết thê lương vang lên, bên trong tu chân liên mình, không ít người chạy ra. Cừu Vô Oán và Toàn Đức mình vừa ra nhìn thấy được cảnh cuối, hơn mười đạo thanh mang bay trở về, lưu lưu chui vào trong tay áo Dược Thiên Sầu. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - truyenfull.vn
 
"Chuyện gì xảy ra?" Toàn Đức mình nhìn một gã đệ tử thủ vệ hỏi. Vị đệ tử kia lập tức đem chuyện trải qua kể lại, Cừu Vô Oán và Toàn Đức mình nhìn nhau, người này thật đúng là không khách khí, trước đó nói một người không nghe giết một người, hai người không nghe giết một đôi, thật đúng là nói giết liền giết.
 
Một đám tán tu thỏ tử hồ bi, không ít người trong ngực đã âm thầm hối hận đề cử Dược Thiên Sầu làm đầu lĩnh. Cũng không biết ngày saU Minh sẽ có hạ tràng thế nào, muốn rời khỏi đã chậm. Ai biết đoạn thời gian kế tiếp, cử động của Dược Thiên Sầu lại làm mọi người cảm thấy ngoài ý muốn.
 
Hắn tìm một số tiền, chuẩn bị cho mỗi tán tu một bộ hắc y che từ đầu tới chân, trước ngực còn cố ý thêu hai chữ "tán tu" thật lớn. Bình thường hắn dẫn mọi người du sơn ngoạn thủy khắp bốn phía Bách Hoa Cốc, viện lý do là "thống nhất thao luyện". Trên thực tế mọi người chỉ cần theo hắn đi dạo là được. Mỗi ngày đi sớm về muộn, sau khi trở lại Bách Hoa Cốc, hắn lại tự mình bỏ tiền, rượu ngon thịt ngon mòi mọi người ăn uống miễn phí, làm cả đám người không hiểu hắn làm gì. Đến cuối cùng, mọi người cũng lười suy nghĩ, thẳng thắn cứ đi theo hắn, dù sao bản thân cũng không cần bỏ tiền.
 
Vì vậy mỗi ngày Bách Hoa Cốc đều có thể nhìn thấy một đám người bịt mặt đi sớm
 
Về muộn, che mặt thì cũng thôi, ở ngực lại có hai chữ to tướng làm cho mọi người đều biết họ là ai. Cử động dị thường như vậy tự nhiên hấp dẫn sự chú ý của các phái, họ đều cho người âm thầm điều tra. Kết quả phát hiện đám người này mỗi ngày đều nhàn nhã không gì làm, nếu không phải ở trong núi săn thú, lại ở trong sông bắt cá, hoàn toàn chỉ là cố làm ra vẻ thần bí, cuối cùng họ cũng lười phái người tiếp tục tra xét. Dù sao chỉ là một đám tán tu, cứ đi theo người điên lăn qua lăn lại đi! Chỉ cần không nháo sự là được.
 
Tử Y cũng không biết Dược Thiên Sầu đang làm gì, đi theo bọn họ vài lần, cũng cảm thấy không có ý nghĩa. Nàng lại đi chơi thật vui vẻ với bốn người tứ đại gia tộc, vì thế cùng bốn người Tất Tử Thông càng đi chơi lại càng đi xa. Từ bắt đầu chỉ có một hai ngày không về, sau đó phát triển tới mấy ngày không về. Dược Thiên Sầu cũng không quản nàng, vẫn mang theo đám tán tu che mặt đi "thao luyện".
 
Gần nửa tháng sau, bên phía Yến Bất Quy bắt đầu phát động công kích vài lần, mấy môn phái đã bị bọn họ san bằng. Hoa Hạ tu chân giới lúc này làm ra quyết định, không thể bị động óng chiến, mà là phải chủ động xuất kích!
 
Nhân mã của chính ma hai đạo được khẩn cấp điều động, bố trí phòng ngự ở một ít địa điểm trọng yếu xong, một nhóm lớn tinh nhuệ bắt đầu tập kết, chuần bị cường công tổ chim của Yến Bất Quy tại Vô Cực Đảo.
 
Tổng đà tu chân liên mình tại Bách Hoa Cốc, ngoại trừ một ít đại biểu các phái, hầu như những người có thể sử dụng đều bị điều đi. Duy nhất không hề bị điều động, chính là Dược Thiên Sầu và đám tán tu của hắn, bất quá bọn họ coi như cũng nhận được một nhiệm vụ hầu như không có gì nguy hiểm, đó chính là hiệp trợ thủ vệ tổng đà tu chân liên mình.
 
Ngày nhận nhiệm vụ, người của tu chân liên mình nên đi đều đã đi, Dược Thiên Sầu vẫn tiếp tục dẫn một đám tán tu ra ngoài du đãng.
 
Đi tới trong một sơn cốc hẻo lánh nằm ngoài Bách Hoa Cốc, Dược Thiên Sầu kiềm tra chung quanh một phen, theo lẽ thường tụ tập mọi người lại, còn cười tủm tỉm đi quanh đội ngũ đứng thưa thớt không chút chỉnh tề này. Nhưng ngày hôm nay là ngày hắn chủ mưu đã lâu, nhất định phải phát sinh điều gì đó.
 
Chỉ thấy hắn nhiễu ra phía sau mấy trăm người, dáng tươi cười bỗng nhiên quý dị lên, hướng mọi người mở rộng năm ngón tay. Một cỗ thần thức trong nháy mắt đem mọi người bao phủ, mọi người lập tức cảm giác không thích hợp, chưa kịp phản ứng thì hoàn cảnh chung quanh đã biến hóa.
 
Đồng dạng là sơn cốc, nhưng không có một ngọn cỏ, hơn nữa bốn phía còn hiện ra một đám người bịt mặt trong tay cầm pháp khí, trước ngực cũng có chữ lớn "tán tu" đang vây quanh họ. Duy nhất không che mặt, là một thanh y nam nhân mặt đỏ râu dài, nam nhân khí độ bất phàm kia ngồi trên một con tuấn mã dị thường hùng tráng, vuốt râu trầm giọng nói: "Các ngươi đã bị vây quanh, buông tha sự chống lại vô vị, tha cho các ngươi không chết."
 
"Đây là đâu?"
 
"Tại sao lại như vậy? Các ngươi là ai?"
 
Một đám tán tu kêu loạn nhìn chung quanh, không nhìn thấy Dược Thiên Sầu, kinh hoảng cấp tốc rút ra pháp khí chuẩn bị phòng ngự.
 
Đôi mắt xếch của Quan Vũ hơi khép lại, vung tay lên, người bịt mặt bốn phía không nói một lời, đều tự lấy ra Phá Cương Phù ném tới, "bang phanh phanh" nổ tung, khí lãng cường liệt làm một đám tán tu chấn đến ngã trái ngã phải, tiếng kêu sợ hãi nổi lên bốn phía. Lập tức người bịt mặt khấp bốn phía giống như sói nhấp bầy dê, triển khai một hồi điên cuồng giết chóc...
 
■■■■■■■■■■■■■■■■■■■■■■■■■■■■
 

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.