Tinh Thần Châu

Chương 333: Sư phụ ta (2)




"Sư nương, ngươi hà tất phải biết tên của sư phụ ta, tuy rằng tu vi của sư phụ ta cao thâm, nhưng ở tại tu chân giới xác thực danh tiếng không hiện, người biết đến không nhiều lắm, nói ra khẳng định ngươi cũng không có nghe qua, thực sự cũng không cần phải nói ra." Dược Thiên Sầu nhàn nhạt cười nói, nhưng trong ngực âm thầm "phi" một tiếng, sư nương không biết tên sư phụ? Đây là đạo lý gì? Lão tử thế nào cảm giác lời này nói ra không được tự nhiên, mẹ nó! Nhượng Tất lão đầu chiếm tiện nghi, ba sư phụ, một sư nương, đối mặt sư nương đàm sư phụ, xác thực không tiện phối họp.
 
Bách Mị Yêu Cơ trừng đôi mắt đẹp, khẽ kêu nói: "Tiểu hồ ly, ít giả vờ, tu vi cao tới đâu còn có thể cao hơn Độ Kiếp hậu kỳ sao? Dù là sư phụ của ngươi là vị cao nhân lánh đời nào, ta cũng không tin cho tới bây giờ hắn chưa từng hành tẩu qua trong tu chân giới, nếu như thật lợi hại như ngươi nói, sao lại bừa bãi vô danh? Ta coi như đã chấp chưởng một phái nhiều năm, xa không nói, chỉ cần là cao thủ còn sống trên đời này, ngươi hãy xưng tên ra, ta đều có thể nói ra ít nhiều."
 
"Sư nương, không nói được không? Ngươi coi như ta nói bậy là được." Dược Thiên Sầu bày ra hình dạng khó xử. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyenyy chấm cơm.
 
"Yêu! Ngươi đem sư nương làm trò cười có đúng hay không?" Bách Mị Yêu Cơ cười quyến rũ ép tới, vị đạo mười phần không hảo ý, cười dài nói: "Tiểu hồ ly, ngày hôm nay ngươi nói thì nói, không nói cũng phải nói, nếu như dám gạt lão nương, lão nương phong ấn tu vi của ngươi, lấy hết y phục ngươi, nhượng các cô nương Vạn Hoa Lâu lưu ngươi mười ngày nửa tháng, hút khô mới thả."
 
Vị sư nương này thật là cường hãn! Dược Thiên Sầu đẩy hai tay, lúng túng nói: "Sư nương dừng chân, đệ tử sao dám gạt sư nương, thật sự là bởi vì sư phụ ta ở hai ngàn năm trước cũng chưa từng gặp qua đối thủ có thể thắng được ông ấy, muốn tìm một lần bị bại mà không được, tịch mịch ần cư đến nay, thử nghĩ sư nương lại làm sao biết được tên ông ấy."
 
Bách Mị Yêu Cơ nghe vậy lúc này sững sờ ngay tại chỗ, con mắt nháy mạnh, nghi hoặc nói: "Tiểu hồ ly, đang nói bậy đi? Là ngươi bị các cô nương Vạn Hoa Lâu làm hách đến hồ đồ, hay lão nương đã nghe lầm? Ý của ngươi là nói, sư phụ của ngươi đã sống hơn hai ngàn tuổi?"
 
"Sư nương!" Dược Thiên Sầu kêu lên một tiếng, cười khổ nói: "Ngươi không có nghe sai, sư phụ ta xác thực đã có hơn hai ngàn tuổi. Tựa như lời ngươi nói, tu chân giới tàng long ngọa hổ, nhưng Độ Kiếp hậu kỳ thực sự không thể tính là cao thủ gì, chí ít ở trong mắt những người như sư phụ ta, thực sự không được tính là cao thủ gì cả."
 
"Hơn hai ngàn tuổi, hơn hai ngàn tuổi, là tu vi gì có thể sống hơn hai ngàn tuổi? Lẽ nào...Chẳng lẽ là Hóa Thần kỳ trong truyền thuyết?" Bách Mị Yêu Cơ thì thào lầm bầm bỗng nhiên thân thể mềm mại chấn động, gương mặt trở nên có chút trắng bệch, nghĩ tới khả năng không thể có được kia. Nàng cắn cắn môi, ánh mắt kinh nghi bất định nhìn Dược Thiên Sầu nói: "Tiểu hồ ly, tu vi của sư phụ ngươi lẽ nào đã đạt được Hóa Thần kỳ trong truyền thuyết?"
 
Dược Thiên Sầu thần tinh nghiêm túc ôm quyền nói: "Tu vi của sư phụ ta đã đạt tới đỉnh cao nhất của Hóa Thần hậu kỳ, thành tiên đối với lão nhân gia mà nói, cũng không xa." Hắn nói ra lời này, rất có điểm vị đạo hù chết người không đền mạng.
 
Đôi môi mê người của Bách Mị Yêu Cơ há ra, có điểm trợn tròn mắt, hồi lâu mới cấp thiết truy vấn: "Ngươi vừa nói những người như sư phụ ngươi, chẳng lẽ có tu vi Hóa Thần kỳ như sư phụ ngươi cũng không chỉ một người?"
 
Dược Thiên Sầu gật đầu nói: "Tự nhiên là không hề ít, bất quá người đã đạt tới tu vi như bọn họ, hầu như đều chỉ chuyên tâm tu luyện, không hỏi thế sự, nên trong tu chân giới ít có người biết."
 
Thần tình trên mặt Bách Mị Yêu Cơ thay đổi, cũng không biết suy nghĩ chuyện gì, sau đó nói: "Hơn hai ngàn năm, thời gian bảo ngắn cũng không ngắn, nói dài cũng không phải rất dài, sư phụ ngươi có tu vi như vậy, nói vậy ở hơn hai ngàn năm trước cũng không phải hạng người vô danh, ngươi không ngại đem tên của sư phụ ngươi nói cho ta biết, hay là ta từng ở trong điển tịch nào gặp qua đại danh của sư phụ ngươi cũng không nhất định."
 
"Tục danh của sư phụ thật sự không có phương tiện báo cho biết, huống..." Dược Thiên Sầu lắc đầu cười khổ nói: "Huống chi sư phụ ta ở hai ngàn năm trước cũng không hề lưu lại đại danh gì trong tu chân giới, lão nhân gia luôn luôn tương đối điệu thấp."
 
"Khanh khách!" Bách Mị Yêu Cơ bỗng nhiên nở nụ cười, cười đến run rẩy hết cả người, chỉ vào Dược Thiên Sầu cười mắng: "Quả nhiên là một tiểu hồ ly, thiếu chút nữa bị ngươi lừa gạt, hoàn hảo ta biết tiểu tử ngươi từ trước tới nay không hề nói lời thành thật. Ngươi nói sư phụ của ngươi thiên hạ vô địch, là Hóa Thần kỳ thì cũng thôi, nhưng còn nói hắn là đỉnh cao của Hóa Thần hậu kỳ gì đó, dù là những lời này đều thực sự, ngươi còn dám nói trên đời này còn có không ít Hóa Thần kỳ, thật cho như ra chợ mua rau, Hóa Thần kỳ chỉ cần trảo sẽ ra một xấp dầy? Muốn gạt lão nương, nói hoang cũng không biết biên trước, lão nương cho ngươi báo tên sư phụ ngươi, chính là thử ngươi, ngươi vẫn luôn che lấp giấu diếm. Tiểu hồ ly, quả thực không phải là thứ tốt."
 
"Ách...Dược Thiên Sầu hoàn toàn hết chỗ nói, hắn thực sự không nghĩ ra, hắn nói dối cũng không ít, nhưng nói dối lại có người tin, nói thật trái lại không ai tin tưởng, ủy khuất này đi giảng với ai? Sau này lão tử không thể quá thành thật.
 
Trên mặt Dược Thiên Sầu cũng dần dần hiện lên dáng tươi cười, bất quá cười như nhìn thấy kẻ ngu ngốc, hắn cười nhạo nói: "
Trên đời này cao nhân tâm cao khí ngạo, không muốn cùng người thường làm bạn thì có thể lý giải. Sư nương đau khố tương bức, đệ tử mới nói đi ra, nếu không tin thì thôi, coi như ta chưa từng nói qua. Bất quá may là có một môn phái có mấy người từng kiến thức được, sẽ biết đệ tử không phải nói dối."
 
Bách Mị Yêu Cơ có chút cười không nổi, thần tình cứng ngắc nói: "
Người của môn phái nào từng gặp qua?"
 
Dược Thiên Sầu đạm nhiên nói: "
Phù Tiên Đảo Ma Cửu Cô cùng bốn gã cung phụng Độ Kiếp hậu kỳ, còn có nhóm trưởng lão như Đông Phương Trường Ngạo, ngẫu nhiên chọc phải một vị tu sĩ Hóa Thần kỳ, kết quả còn chưa gặp mặt, đã bị một đạo thần thức của người nọ đánh cho trọng thương toàn bộ, sợ đến hốt hoảng chạy trốn, may là vị Hóa Thần kỳ kia hạ thủ lưu tình, bằng không đừng mong có một người nào còn sống trở lại Phù Tiên Đảo. Chuyện này ở trong cao tầng của Phù Tiên Đảo cũng không phải là bí mật gì, kể cả ba đại môn phái đứng đầu chính ma hai đạo cũng biết rõ nội tình, chỉ là gạt những môn phái khác mà thôi."
 
"
Ngươi nói là thực sự?" Bách Mị Yêu Cơ kinh hô. Bằng một chiêu thần thức là có thể đánh năm tên cao thủ Độ Kiếp hậu kỳ bị trọng thương, tu vi thật quá kinh khủng, nhượng nàng làm sao mà không giật mình.
 
"
Bằng bàn lĩnh tìm hiểu tin tức của sư nương, nếu có tâm tư đi thăm dò, nói vậy không phải là việc gì khó." Nói xong khom Minh Hành lễ: "Tạ ơn sư nương báo cho biết tình hình tu chân giới gần đây, đệ tử còn có chuyện quan trọng trong người, ngày sau trở lại bái phỏng." Lời này là muốn cáo từ.
 
"
Chậm đã! Ta còn có chuyện muốn hỏi." Bách Mị Yêu Cơ gọi hắn, nghi hoặc nói: "Đây nếu là chuyện chỉ có cao tầng mấy đại môn phái biết được, ngươi làm sao mà biết được?" Nàng cũng không biết thời gian phát sinh chuyện này, lúc đó Dược Thiên Sầu vẫn còn ở Phù Tiên Đảo.
 
Dược Thiên Sầu mỉm cười nói: "
Sự tình đúng dịp, đả thương bọn họ chính là sư phụ ta. Sư nương nếu không còn vấn đề gì khác, đệ tử xin cáo lui."
 
"
Là sư phụ ngươi? Chậm đã!" Bách Mị Yêu Cơ ngạc nhiên gọi lại hắn lần nữa, cười ngâm ngâm quyến rũ nói: "Hóa Thần kỳ ta không dám chọc, bất quá thật vất vả đụng tới đệ tử Hóa Thần kỳ, tự nhiên muốn thỉnh giáo một phen, ta thật muốn nhìn ngươi đi theo một sư phụ Hóa Thần kỳ, đã học được tuyệt thế bản lĩnh thế nào."
 
Kháo! Dược Thiên Sầu cau mày, người đàn bà này lẽ nào muốn trở mặt? Hắn còn chưa nói ra miệng, liền thấy thân hình Bách Mị Yêu Cơ chợt lóe, trong gian phòng đã tràn đầy hình ảnh nàng ta, thân thể diệu nhân phủ hồng sa đã dùng đủ loại tư thế huyễn ảnh vây quanh người hắn...
 

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.