Tinh Thần Châu

Chương 327: Trần Phong động dục




Vừa nghe hắn nói như thế, cà ba người đều ngẩn ra. Khúc Bình Nhi có chút nghi hoặc nói: "Làm như vậy cũng được sao?"
 
Quan Vũ cùng Trần Phong trao đổi ánh mắt, bằng vào hiểu biết của hai người đối với Dược Thiên Sầu, thì bọn hắn tin tưởng, Dược Thiên Sầu thật sự có khả năng làm ra những chuyện như vậy.
 
"Ha ha! Ta chỉ đang nói chơi thôi, làm sao có thể làm ra những chuyện đồi bại như vậy chứ!" Dược Thiên Sầu cười ha hả, an ủi Khúc Bình Nhi, rồi ngoảnh mặt hướng Quan - Trần hai người đang kinh bỉ nhìn hắn, nói: "Trần Phong, chuyện tình luyện đan ngươi phải nắm chắc, cần linh thảo gì thì hãy tìm Bình Nhi. Còn Vân Trường, chúng ta đi quân doanh xem qua một chút, thời gian qua, cũng không biết ngươi huán luyện thế nào."
 
Nói đến chuyện tình đánh cượp ở trước mặt Khúc Bình Nhi, quả thực là tổn hại đến thanh danh chói lọi của mình, Dược Thiên Sầu cảm thấy hơi chột dạ nên tìm lý do rời đi. Quan Vũ cùng hắn đi tới cửa, thì lại nghe thấy thanh âm của Trần Phong ở phía sau vang lên: "Tẩu tẩu, ta có thể cầu ngươi một chuyện không?"
 
Hai người dừng bước, tò mò quay đầu nhìn lại, không biết Trần Phong muốn cầu Khúc Bình Nhi chuyện gì. Bạn đang đọc truyện tại Truyện YY - http://truyenfull.vn
 
"Chuyện gì vậy?" Khúc Bình Nhi kinh ngạc nói, trong ấn tượng của nàng, Trần Phong ở trong ô Thác Châu có thể nói là quyền thế ngập trời, huống hồ Dược Thiên Sầu còn đang tại đây. Theo lý thuyết thì nên tìm Dược Thiên Sầu mới đúng, có chuyện gì mà lại hướng nàng cầu khẩn đây?
 
Trần Phong khom lưng cúi đầu nói: "Tẩu, ngươi xem thủ hạ của ta đều là nam nhân, ngay cà một cái nữ nhân để giặt giũ quần áo cũng đều không có. Nghĩ ra thì Trần Phong ta cũng là một đấng nam nhi anh tuán, vậy mà hiện giờ ta lại lôi thôi như thế này..."
 
"Trần Phong, ngươi có ý gì? Chẳng lê ngươi muốn lão bà của ta giặt quần áo cho ngươi sao?" Dược Thiên Sầu hung hăng chen ngang, thần tình âm trầm, trong lòng bất an không yên. Tên hỗn trướng này không phải thấy lão bà của ta xinh đẹp, muốn đánh chủ ý lên nữ nhân của ta đi!
 
"Không phải, không phải, lão đại ngươi chớ có hiểu lầm!" Trần Phong nóng nảy, liên tục khoát tay nói: "Ta chỉ muốn xin Tẩu Tẩu điều một nữ hầu ở bên Phiểu Miêu Cung, sang giúp ta xử lí những chuyện thông thường trong cuộc sống mà thôi."
 
Dược Thiên Sầu cùng Quan Vũ hồ nghi, thật nhiều hứng thú đánh giá Trần Phong. Bất quá, ánh mắt của Trần Phong phảng phất như muốn tránh né, rõ ràng là trong lòng có điểm chột dạ. Dược Thiên Sầu trên mặt treo quanh một nụ cười cổ quái, nhìn Khúc Bình Nhi nói: "Bình Nhi! Nàng chọn trong Phiểu Miêu Cung một cái nữ nhân lớn tuổi, có nhiều kinh nghiệm một chút, rồi đưa sang cho Trần Phong đi!"
 
Trần Phong vội vàng khoát tay nói: "Không cần, không cần, những người làm việc nhiều kinh nghiệm nên giữ lại ở Phiểu Miêu Cung vẫn là tốt hon. Để cho Bạch tỷ cùng Tầu tẩu sai khiến! Một đoạn thời gian trước, ta có trông thấy một nữ hầu vệ khá là chịu khó, tã nghĩ sẽ chọn nàng sang hầu hạ cho bên nhà ta."
 
Lúc này Khúc Bình Nhi cùng Quan Vũ cũng nhìn ra được một chút gì đó. Còn Dược Thiên Sầu thì âm dương quái khí nói: "Ngươi đã chọn rồi ah! Tên là gì mau mau báo danh, để nàng đi theo ngươi cũng được thôi."
 
Lúc này cũng Trần Phong bày ra vẻ mặt cảm tạ lão đại, nói: "Họ Tiếu, tên đầy đủ là Tiếu Uyển Thanh, chính là nàng."
 
Nguyên lai, Trần Phong thấy một nữ tử xinh đẹp ở trong Phiểu Miêu Cung, luôn luôn buồn bực không vui. Nàng đó tên là Tiếu Uyển Thanh, cũng không hiểu chuyện gì, Trần Phong đương trường ngây ngẩn tâm thần, có thể nói là nhất kiến chung tình. Vì thế lén lút đánh chủ ý với Tiếu Uyển Thanh...
 
"Tiếu Uyển Thanh ư?" Dược Thiên Sầu lầm bầm, thần tình có chút quái dị. Theo sau trong đầu hiện ra nữ từ có nụ cười đáng yêu kia, vẫn luôn sang sảng hô "Dược Thiên Sầu", thiếu chút nữa là đã quên mất nàng ta. Sau khi phục hồi lại tinh thần, Dược Thiên Sầu đánh giá Trần Phong, thầm nghĩ, tiểu tử này bình thường lôi thôi hơn cả Quan Vũ, nhưng hôm nay thoạt nhìn lại có điểm bất thường. Nguyên lai cũng là vì chuyện này!
 
Khúc Bình Nhi thấy hắn có chút không đúng, liền dò hỏi: "Ngươi nhận thức Tiếu Uyển Thanh sao?"
 
Dược Thiên Sầu cảm thán: "Nàng ta vốn là đệ tử của Phù Tiên Đảo, chúng ta cũng từng làm bằng hữu với nhau. Bình Nhi, mau gọi nàng ta tới đây đi!"
 
Khúc Bình Nhi gật đầu trng thuận, bước ra ngoài.
 
"Ha ha! Vẫn là lão đại tốt nhất, đa tạ lão đại!" Trần Phong không khỏi vui sướng, khom lưng cúi đầu nói.
 
"Không có chuyện gì đâu! Mà khi Tiếu Uyển Thanh tới đây, ta sẽ cảnh cáo nàng, nhất định phải hầu hạ ngươi chơ thật tốt. Nếu như dám tham lam mến mộ hư vinh đối với người khác, ảnh hưởng đến công việc của ngươi, ta sẽ khiến cho nàng biến mất khỏi thế gian này!" Dược Thiên Sầu nói dứt lời thì sắc mặt liền trầm xuống. Trong lòng bàn tay chợt toát ra Thanh Hỏa, khiến cho nhiệt độ trong phòng lên cao đến mức dọa người. May mắn chính là hắn đã kịp thu hồi Thanh Hỏa trở về.
 
"A..." Trần Phong hú lên quái dị, nhất thời không khỏi trợn tròn hai mắt. Còn Quan Vũ đứng ở bên cạnh thì trên mặt nổi lên một tia tiếu ý, khẽ nâng tay vuốt vuốt chòm râu dài.
 
"Đương nhiên, nếu ngươi thích nàng ta thì..." Dược Thiên Sầu trầm ngâm nói.
 
Trần Phong vội vàng chen ngang: "Nếu ta thích nàng, thì ngươi sẽ làm như thế nào?"
 
Dược Thiên Sầu buồn bực: "Lôi thôi dài dòng làm gì nữa. Nếu ngươi thích nàng, ta còn có lời gì để nói đây. Con người khi sinh ra vốn đã yêu thích cái đẹp rồi. Bất quá, ta nghĩ ngươi cũng sẽ không thích nàng, cho nên tã cần phải hảo hào cảnh cáo nàng tã một phen."
 
"Đừng đừng...Lão đại ngài xin giờ cao đánh khẽ, ta thích nàng còn không được ư?"
 
"Thích ai?"
 
"Tiếu Uyển Thanh!"
 
"Nghe chưa rõ, nói to lên xem nào!"
 
"Ta thích Tiếu Uyển Thanh!" Trần Phong vội vàng rống lên. Bình thường hắn không bao giờ làm trò trước mặt mọi người, nhưng tình yêu a! Chữ tình khiến cho nam nhân thông mình nhất cũng trở nên ngu xuẩn.
 
Kết quà Dược Thiên Sầu còn rống lên cao giọng hơn so với hắn: "Trần Phong, ngươi là tên vương bát đản, sau này đừng bao giờ tính toán khôn ngoan ở trước mặt lão tử. Riêng về phương diện tình cảm này, ngươi còn chưa nhiều kinh nghiệm bằng ta đâu! Làm lão tử điên lên, ta cho ngươi cả đòi làm thái giám!"
 
Thấy Trần Phong ngây ra. Dược Thiên Sầu cũng thu hồi bộ dạng hung dữ, ngữ khí chợt bình thản xuống: "Không phải là thích nữ nhân thôi sao? Có cái gì mà ngượng ngùng chứ? Thích là thích, đâu có ai thèm tranh giành với ngươi? Không nên quanh co lòng vòng, không biết thời gian của lão tử đáng giá lắm hay sao?"
 
Khúc Bình Nhi trên mặt tràn đầy tiếu ý, dẫn người đi vào trong phòng. Tiếu Uyển Thanh ở phía sau cúi đầu hưóng mấy người hành lễ. Theo sau, Dược Thiên Sầu xua tay ý bảo nàng ta không cần phải đa lễ, cười nói: "Tiếu Uyển Thanh, đã lâu rồi không gặp."
 
"Thủ lĩnh cho gọi tới đây, là có chuyện gì cần phân phó sao?" Tiếu Uyển Thanh cung kính nói. Cách xưng hô đã thay đổi, mà nụ cười sáng lạn như hoa trước kia, Dược Thiên Sầu cũng không còn trông thấy nữa. Tựa hồ nàng có chút ai oán thản nhiên.
 
Dược Thiên Sầu cũng không quanh co lòng vòng, chỉ vào Trần Phong nói: "Đây là tổng quản của chúng ta. Ở trong ô Thác Châu chuyên phụ trách công việc luyện chế, Trần tổng quản! Nói vậy ngươi cũng nhận thức đi. Từ hôm nay, ngươi sẽ được điều sang làm thủ hạ củã Trần tổng quản, chăm nom cuộc sống cá nhân riêng cho hắn. Đây là một cái nhiệm vụ phi thường quan trọng, ngươi nhất định phải chiếu cố hắn cho tốt. Để Trần tổng tâm tình vui vẻ mà hoàn thành công việc ta giao. Hơn nữa, Trần tổng đối với ngươi cũng tương đối có hảo cảm, hắn đã đích thân chọn ngươi, nếu Trần tổng đối với ngươi..."
 
Nói tới đây, chính hắn đều có điểm không nói được nữa. Như thế nào cảm giác mình giống như đang ép hôn con gái nhà người ta. Dược Thiên Sầu ngượng ngùng sờ mũi, nói: "Chuyện kia, cụ thể như thế nào thì ngươi và Trần tổng quản về nhà bàn bạc sau đi. Trần tổng sẽ giải thích rõ ràng cho ngươi biết, ta cũng không muốn nói nhiều."
 
Tiếu Uyển Thanh không phản đối cũng không đáp ứng. Chỉ nhìn chằm chằm vào Dược Thiên Sầu, thật lâu sau bỗng dưng phun ra một câu: "Thủ lĩnh, ý của ngài là muốn để ta làm nữ nhân của Trần tổng quản sao?"
 
Nàng cũng là một người thông mình, vừa nghe một chút liền đã đoán được.
 
"Không có.., không có, các ngươi tùy tiện phát triển thôi. Đương nhiên, ta rất thích trông thấy hai người các ngươi thành đôi thành cặp." Dược Thiên Sầu nói xong câu này, thì thiếu chút nữa cũng đã đỏ mặt.
 
Trần Phong đứng ở bên cạnh vui mừng hớn hở, hai tay xoa xoa vào nhau. Dược Thiên Sầu liếc mắt chửi thề! Con mẹ nó, thật không có nhân tính, đúng là cái đồ súc sinh!
 
"Dược Thiên Sầu, nếu ngài muốn ta làm nữ nhân của Trần tổng quản thì ta sẽ làm. Uyển Thanh nhờ ngài nên mới có ngày hôm nay. Hiện giờ tất cà chuyện gì ta cũng đều nghe theo ngài. Uyển Thanh chỉ hỏi một câu thôi, làm hay không làm?" Đột nhiên Tiếu Uyển Thanh phun ra những câu như muốn sát tâm, cung cách xưng hô thủ lĩnh không còn, mà trực tiếp kêu tên.
 
Chà chà! Ba đạo mục quanh đều quẳng ném lên trên người Dược Thiên Sầu. Khúc Bình Nhi ánh mắt hoài nghi cực điểm, Quan Vũ thì bình thản vuốt râu, còn ánh mắt của Trần Phong thì gần như là đang van xin hắn, đừng nói ra hãi chữ "Không Làm".
 
Dược Thiên Sầu tiếng lòng rung lên, âm thầm ai hô ai tai! Tiếu Uyển Thanh thầm mến lão tử sao? Sớm biết như thế, lúc trước ngươi cần gì phải làm như thế đây? Nếu không giữa ta và ngươi cũng chưa chắc sẽ không có duyên phận đâu!
 
Vội vàng liếc mắt nhìn Trần Phong, Dược Thiên Sầu ngoan tâm, cắn răng nói: "Nhìn ra được Trần tổng quan thực yêu thích ngươi. Vậy ngươi liền làm nữ nhân của hắn đi!"
 
Nói xong xoay người hướng Quan Vũ phân phó: "Vân Trường, chúng ta đi tới quân doanh nhìn xem một chút."
 
Dứt lời Dược Thiên Sầu đi ra ngoài trước, hắn có điểm chịu không nổi ánh mắt của Khúc Bình Nhi. Tốt nhất là tránh đi trước rồi giải thích sau. Liên tưởng đến Phù Dung cùng Võ Lập Tuyết ở bên ngoài, trong đầu Dược Thiên Sầu có điểm nhức nhối, nếu ba nữ nhân này mà chạm mặt, thì không hiểu sẽ xảy ra chuyện gì?
 
Quan Vũ đi ra, nhanh chân đuổi theo, dò hỏi: "Lão đại, Tiếu Uyển Thanh nói cái gì thế. Giữa hai người đã từng xảy ra chuyện gì sao?"
 
"Kỳ thật cũng không có chuyện gì. Chỉ là cô ta suy nghĩ quá nhiều mà thôi." Dược Thiên Sầu thờ dài: "Lúc trước ta ở Phù Tiên Đảo có mấy vị bằng hữu. Tiếu Uyển Thanh cũng là một ở trong số này. Khi ta mòi bọn hắn cùng đi, bọn hắn cự tuyệt, cho nên ta liền dùng biện pháp cứng rắn. Chuyện này thủ hạ của ngươi cổ Thanh Vân cũng biết mà."
 
"Ưm." Quan Vũ thanh âm có vẻ hoài nghi, trong lòng đang cân nhắc xem có nên tìm Cổ Thanh Vân hỏi qua một chút không.
 
Hai người ra khỏi Phiểu Miêu Cung, Dược Thiên Sầu cũng không muốn dây dưa trên đề tài này nữa, cho nên đánh lạc hướng: "À Vân Trương này, ngươi đã nhìn trúng ý người nào chưa? Cần ta làm mai mối thì cứ việc nói cho ta biết, ta nhất định sẽ ủng hộ nhiệt tình."
 
Đáng tiếc ta muốn nữ nhân kia, chỉ sợ ngươi sẽ không đáp ứng. Trong đầu Quan Vũ hiện ra dung mạo khuynh quốc khuynh thành của vị nữ tử áo trắng phiêu phiêu! Hắn buồn bực nói: "Tìm người mai mối! Không cần, nếu quà thực nhìn trúng ý người nào đó. Ta sẽ trực tiếp đi cầu Bạch tỷ, không cần lão đại phải nhọc tâm!"
 
"Ha ha! Vậy là tốt...Vậy là tốt...Ta đang bận rộn đây, sợ rằng cũng không có bao nhiêu thời gian." Dược Thiên Sầu xấu hổ nói.
 

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.