Tinh Thần Châu

Chương 315: Có điểm tối




A! Náo nhiệt a! Dược Thiên Sầu từ thật xa liền nhận thấy được một đám người đông đảo đứng ngay cửa sơn trại, ngự kiếm rơi xuống, một đám người liền quỳ lạy trên mặt đất, cùng kêu lên nói: "Gặp qua tiên sinh!"
 
"Ha hả, không cần đa lễ, đều đứng lên đi!" Dược Thiên Sầu cười ha hả đưa tay vẫy, phóng mắt nhìn lại, thứ gì cũng có, màu sắc đủ loại, nhất là đều có bộ long, đây quả thực là thượng vàng hạ cám thật kỳ lạ, không hổ là yêu ma quỷ quái.
 
Lũ yêu quý đang len lén quan sát hắn, thấy gương mặt hắn đầy dáng tươi cười, đều nghĩ hắn không khó ở chung. Mộc Nương Tử đứng thẳng dậy đi tới, vòng tay đón chào nói: "Thỉnh tiên sinh vào trong."
 
Dược Thiên Sầu nhìn mọi người cười gật đầu, đi thẳng vào. Nếu như đặt ở trước
 
Iđây, chỉ sợ một lần nhìn thấy nhiều nhân vật tu vi Độ Kiếp hậu kỳ như vậy, hắn khả năng còn có thể có chút khiếp đảm, nhưng hôm nay tâm tinh lại khác hẳn, đặc biệt hai ngày nay nghe được lời đàm luận ngưu bức của Tất Trường Xuân, lại nhìn đám yêu vương và quỷ vương hùng cứ một phương, thật cảm thấy cũng không có gì đáng sợ.
 
Ánh mắt lũ yêu quý lấy hắn làm trung tâm, theo hắn di động. Xen lẫn với ánh mắt đầy lửa nóng của Vưu Phượng Kiều trong đó, rất có ý tứ hàm xúc chỉ hận không lập tức bước lên bắt chuyện, thế nhưng vì thân phận, nàng ta nhiều ít có điểm sợ, tự mình không dám lỗ mãng, thấy Mộc Nương Tử đi cạnh Dược Thiên Sầu bồi cười, trong mắt toát ra vẻ đố kỵ khó thể che giấu, có điểm vị đạo như nghiến răng nghiến lợi.
 
Ngu Cơ thấy ánh mắt Dược Thiên Sầu đảo qua trên người mình, dù dừng cũng chưa dừng một chút, sắc mặt nhất thời càng trắng thêm vài phần, tâm trạng một mảnh thê thảm, thân phận đối phương hôm nay cao không thể với tới, thanh niên nhân luôn có tính mạng nguy trong sớm tối trong tay mình ngày xưa, quả nhiên đã quên mình, nhớ tới phu quân đã chết đi, nghĩ có chút không đáng.
 
Nàng đã không biết ánh mắt Dược Thiên Sầu nhìn thấy quá nhiều người, lại ăn mặc hình dáng đủ màu sắc, con mắt hắn đã choáng váng, làm gì còn tâm tư phân biệt ai là ai, bằng không chỉ bằng Cửu U Minh động bên dưới Quỷ Vương đại điện của nàng cũng đã đủ hấp dẫn hắn.
 
Mộc Nương Tử đang dẫn đường bỗng nhiên phát giác Dược Thiên Sầu đi chưa được mấy bước liền ngừng lại, không khỏi hỏi: "Tiên sinh, có gì sai sao?" Một đám yêu quỷ cũng ngừng theo.
 
Dược Thiên Sầu lắc đầu, nhìn quanh bốn phía nói: "Hôm qua ta nghe sư phụ nói nơi này có quỷ tu đột phá tới Quỷ Vương hậu kỳ đã độ kiếp, không biết là vị nào?"
 
Lũ yêu quý tự nhiên hiểu được vị sư phụ trong miệng hắn là ai, lúc này liền nghiêm nghị khởi kính, trong thần thái cũng trở nên cung kính không ít. Xem ra đều là sợ Tất Trường Xuân sợ đến tận xương tủy, Dược Thiên Sầu nhìn thấy cười cười, khoát khoát tay nói: "Mọi người không cần lưu ý, ta chỉ thuận miệng hỏi một chút." Vừa nói thì ngừng lại, chỉ thấy Ngu Cơ từ trong đám người đi ra, hành lễ nói: "Bầm tiên sinh, hôm qua chính là thiệp thân độ kiếp."
 
Kháo! Nữ nhân này đã đạt tới tu vi Quý Vương hậu kỳ. Dược Thiên Sầu nhíu mày, bỗng nhiên giọng nói kinh ngạc: "Đại tẩu, sao ngươi lại tới đây? Sao dám cực khổ đại giá của đại tẩu đến đây nghênh tiếp, miễn lễ, miễn lễ." Nói xong lại dìu Ngu Cơ, da thịt thân cận, trong ngực nói thầm một câu, thật trơn!
 
Tiếng đại tẩu khiến lũ yêu quỷ nhìn nhau, cũng không biết Ngu Cơ từ lúc nào đã có quan hệ với Dược Thiên Sầu. Mà thân hình Ngu Cơ run lên, một tiếng đại tẩu giá trị thật xa xỉ a! Nàng cắn chặt môi, nhẹ giọng nói: "Không dám."
 
"Đại tẩu nén bi thương thuận theo, việc này đều do tiểu đệ, nếu không phải tiểu đệ cố ý muốn nhờ, Mông đại ca cũng sẽ không...Ai!" Dược Thiên Sầu lắc đầu tiếc hận, hai tay nâng tay Ngu Cơ hồi lâu không tha, thường thường vỗ vỗ, thoạt nhìn rất giống như đang sờ soạng. Giọng nói của hắn bỗng nhiên nghiêm lại, nói: "Đại tẩu yên tâm, tuy rằng Mông đại ca đã mất, còn có tiểu đệ, đại tẩu cần phải bảo trọng a!"
 
Lời nói nghe vào trong tai lũ yêu quỷ, phân lượng vô cùng nặng, lời này của Dược Thiên Sầu rõ ràng có ý tứ bảo bọc Ngu Cơ, vì vậy thần tình nhìn về phía nàng đầy vẻ
 
Ước ao. Cũng có người bừng tỉnh hiểu ra, nhớ tới trước khi Mông Duyên chết có đi Thiên Lý Hồ, từng gặp qua Dược Thiên Sầu ngồi trên con thuyền phi hành pháp khíệ
 
Thế nhưng bản thân Ngu Cơ lại nghĩ tựa hồ có vấn đề, động tác vừa vỗ vừa sờ của Dược Thiên Sầu, bật người liền để nàng nghĩ tới thâm ý bao hàm bên trong, miên man bất định...Mông đại ca mất, còn có tiểu đệ!
 
Thần tình Dược Thiên Sầu có vẻ tiếc hận nhìn ánh mắt có chút né tránh của Ngu Cơ, thầm nghĩ, lão tử không có ý tứ gì khác, ngươi đừng hiểu sai nha. Hắn ngẩng nhìn quanh bốn phía hỏi: "Thân thể Mông phu nhân có chút suy yếu, ai tới giúp dìu một chút?"
 
Lời này hỏi của hắn có chút dư thừa, Ngu Cơ có suy yếu nhưng đánh chết con cọp cũng còn dư sức, huống chi chỉ là bước đi, hắn thuần túy chỉ là giả vờ, tìm một cơ hội mượn cớ buông tay. Nhưng hết lần này tới lần khác có người nguyện ý xum xoe, xung phong nhận việc nhảy ra, Vưu Phượng Kiều giống như rất sợ có người giành lấy, một lần thuấn di qua, mị nhãn hàm xuân hành lễ nói: "Vưu Phượng Kiều gặp qua tiên sinh, để ta dìu phu nhân." Vừa nói vừa chủ động tiếp nhận, không có một chút keo kiệt còn liếc mắt đưa tình người nào đó. Ngu Cơ bị câu nói "tiên sinh phu nhân" của nàng ta làm trong lòng nhảy mạnh, lại miên man suy nghĩ. Người này quá thông mình, luôn luôn có khả năng lĩnh hội ra điều mà người khác khó có thể lĩnh hội, không có biện pháp.
 
Dược Thiên Sầu đối với chuyện mỹ nữ phóng điện, tương đương mẫn cảm, không chút bỏ sót toàn bộ liền tiếp thu. Ánh mắt sáng lên, nhìn quanh bốn phía ha ha cười nói: "Nghĩ không ra Yêu Quỷ Vực chúng ta mỹ nữ không ít a!"
 
Lũ yêu quỷ lúc này phụ họa bồi cười, Dược Thiên Sầu cảm giác thần thanh khí sảng, trách không được có người nói, đại trượng phu thật không thể không có quyền thế, dù yêu ma cũng biết vuốt mông ngựa, cảm giác này thật không sai. Hắn cũng chợt hăng hái, quay đầu lại nói: "Vưu Phượng Kiều? Là chữ vưu của nhân gian vưu vật sao?"
 
"Dạ." Vưu Phượng Kiều nũng nịu đáp, mị nhãn uyển chuyển xuân tình như nước, đều nhanh muốn chảy ra.
 
"Ha ha! Không sai, quả nhiên là một vưu vật." Dược Thiên Sầu cười ha ha. Nguồn: http://truyenfull.vn
 
Vưu Phượng Kiều bày ra hình thái ngượng ngùng của nữ nhi, dùng giọng nói không biết xấu hổ trả lời: "Tạ ơn tiên sinh khích lệ."
 
Tiểu tao hóa có chút ý tứ! Dược Thiên Sầu nhịn không được có chút hứng thú nhìn những nơi lồi lõm của nàng ta, lập tức cười ha ha vung tay lên, đi nhanh vào trại, một đám yêu vương và quý vương đi theo, khí thế làm cho người nào đó cảm giác đường làm quan rộng mở.
 
Bậc thang ngoài đại thính đã được sắp xếp chỗ ngồi, Dược Thiên Sầu không chút khách khí chiếm giữ địa vị cao, bao quát yêu vương và quý vương, một cỗ hào hùng dấy lên trong lồng ngực. Mộc Nương Tử đứng thẳng bên cạnh hắn cười nói: "Tiên sinh, yêu vương cùng quỷ vương chấp chưởng các nơi đều theo sự phân phó của tiên sinh thu thập không ít linh thảo, đã gửi lại trong khố phòng."
 
"Nga!" Ánh mắt Dược Thiên Sầu sáng lên: "Linh thảo lưa trong ngọc điệp đều đã hái đủ rồi sao?"
 
Mộc Nương Tử cười khổ lắc đầu: "Không có, tiên sinh có điều chẳng biết, bên trong ngọc điệp miêu tả hơn một ngàn loại linh thảo, cực phẩm nhất có chín vị linh thảo cũng chưa hái được cây nào, dù là hơn mười vị đỉnh cấp linh thảo cũng thật quá mức thưa thớt, chỉ miễn cưỡng hái được vài vị, những thứ khác đã gom đủ hết."
 
"Ngươi nói đỉnh cấp linh thảo đã hái được vài vị? Đi, mau đưa ta đi nhìn." Dược Thiên Sầu nhất thời ngồi không yên, đứng bật dậy.
 
Hiểu ra đỉnh cấp linh thảo đều có trình tự không khác với Thất Tinh Huyết Lan a! Về phần cực phẩm, càng khó cầu, đều là cấp bậc không khác gì tru Đàm Bà La Hoạ, loại cực phẩm chỉ có thể gặp mà không thể cầu, hắn vốn chỉ ôm tâm tình xem thử mà thôi. Bất quá hái được đỉnh cấp linh thảo đã làm cho hắn rất ngoài ý muốn.
 

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.