Tinh Thần Châu

Chương 31: Đơn đấu




Thạch Tiểu Thiên vừa vào trong viện, từ chính điện đạo quan đối diện phanh một tiếng một thân ảnh bay ngược ra, nhìn thấy rõ liền lấy làm kinh hãi, đó không phải ai khác mà chính là Dược Thiên Sầu, liền giúp đỡ hắn đứng lên.
 
Ngay sau đó ngay cửa chính điện nhảy ra Linh Thạch tiên nhân, tay cầm kiếm hướng Dược Thiên Sầu chửi mắng: "Ta còn tưởng cao nhân phương nào đến đây nháo sự, nguyên lai cũng là một tu sĩ Luyện Khí thập cấp, thật to gan, không ngờ còn dám theo ta đùa giỡn!"
 
Thạch Hữu Thiên cũng vừa chạy vào, vừa vặn nhìn thấy được tràng diện này, ý niệm tiên trưởng đánh không thắng Linh Thạch tiên nhân liền xuất hiện ở trong đầu hắn.
 
Dược Thiên Sầu nhìn trường sam đã nghiền nát trên người, đưa tay lau khóe miệng ướt át một màu đỏ tươi, hai mắt khép lại, không khỏi cười nhạt.
 
Hắn và Linh Thạch lúc mới vào trong còn đang khách khách khí khí, bởi một ít vấn đề đối phương cũng thành khẩn trả lời. Nguyên lai Linh Thạch tiên nhân đáp ứng Thạch Hữu Thiên làm đồ đệ cũng là có, nhưng cũng không phải nhìn trúng căn cốt của hắn, trên thực tế Thạch Hữu Thiên cũng không có linh căn, Linh Thạch bất quá chỉ coi trọng thân phận, muốn lợi dụng hắn hành sự tại thế tục, sau đó nghe nói trong nhà hắn có giấu tiên nhân, lúc này Linh Thạch đành bỏ đi ý niệm lợi dụng trong đầu, chỉ vì sợ nhóm lửa trên thân, chọc phải phiền phức không nên dây vào.
 
Nhưng làm cho nghĩ không ra chính là, lai lịch của Linh Thạch thật đúng là không tầm thường, hắn xuất thân từ tu chân đại phải Phù Tiên Đảo của Hoa Hạ đế quốc, tổ phụ của hắn từng là trưởng lão của Phù Tiên Đảo. Sau khi tổ phụ của hắn qua đời, đến phụ thân hắn thì gia đình hắn ở Phù Tiên Đảo cũng xuống dốc. Phù Tiên Đảo cùng môn phái khác bất đồng, có một quy định kỳ quái, đệ tử môn hạ nếu như liên tục ba lần không thể trúc cơ, sẽ bị đuổi ra khỏi môn phía tự tìm đường mưu sinh, Linh Thạch chính bởi vì như vậy nên mới bị đuổi ra khỏi Phù Tiên Đảo, cho nên lưu lạc tới đây.
 
Lúc trước, có thể lo sợ Dược Thiên Sầu coi thường hắn, nên đã nói cho Dược Thiên Sầu nghe một bí mật. Hiện tại tuy rằng hắn không được tốt lắm, nhưng vẫn có thể quay trở lại Phù Tiên Đảo, bởi vì tổ phụ hắn từng là trưởng lão. Bất luận người nào có linh căn đều có thể dùng lệnh bài gia nhập vào Phù Tiên Đảo. Nhưng lệnh bài chỉ dùng được một lần sẽ bị lấy lại, cho nên hắn muốn nhìn xem mình ở bên ngoài có cơ hội đạt được Trúc Cơ kỳ hay không, sau đó mới trở lại, bằng không lỗ mãng chạy về, lần sau trúc cơ không được lại bị đuổi trở ra, hẳn là sẽ không còn cơ hội trở về.
 
Dược Thiên Sầu vừa lúc trốn thoát khỏi Thanh Quang Tông, không nơi nào tìm được Trúc Cơ Đan, đến nơi đây chính vì hỏi thăm chuyện Trúc Cơ Đan, hiện tại nghe được trong tay hắn có vật này, trong lòng hắn làm sao không cao hứng, lại hỏi hắn bất luận kẻ nào cầm lệnh bài có thể gia nhập vào Phù Tiên Đảo hay sao?
 
Linh Thạch không chút nghi ngờ, bởi trong lòng hắn đã cho rằng Dược Thiên Sầu đã là đệ tử của một môn phái nào đó, rất tự tin nói cho hắn, Phù Tiên Đảo chỉ nhận thức lệnh bài chứ không tiếp thu người.
 
Dược Thiên Sầu vui mừng, hỏi Linh Thạch có thể tặng Phù Tiên Lệnh cho hắn hay không. Linh Thạch nghe đến đó thất kinh, thầm mắng chính mình lắm miệng, lại sợ Dược Thiên Sầu cướp đoạt, đành uyển chuyển dùng lời cự tuyệt.
 
Linh Thạch thật đúng không hề đoán sai, Dược Thiên Sầu thực sự ôm tâm tư muốn đánh cướp, nhìn thấy dùng mềm không được, không thể làm gì khác hơn là mạnh mẽ đòi lấy. Nhưng Phù Tiên Lệnh là hi vọng cuối cùng trởi lại Phù Tiên Đảo của Linh Thạch, tự nhiên không chịu đưa. Một người cưỡng bức, một người không cho, rốt cục hai người vung tay. Linh Thạch bởi vì nhìn không ra tu vi của Dược Thiên Sầu, ban đầu còn sợ hãi, liều mạng phản kháng, mấy chiêu sau đó hắn kinh ngạc phát hiện, không ngờ Dược Thiên Sầu cũng chỉ có tu vi Luyện Khí thập cấp.
 
Lòng tin của Linh Thạch tăng nhiều liền mãnh liệt phản kích. Lúc này Dược Thiên Sầu mới phát hiện tuy rằng tu vi hai người không kém nhau, nhưng kinh nghiệm chiến đấu tại tu chân giới của hắn xa xa không bằng gã kia. Vì vậy mới có một màn vừa rồi mà huynh đệ Thạch Tiểu Thiên đã nhìn thấy.
 
"Lão đại, ta tới!" Thạch Tiểu Thiên trừng mắt nhìn Linh Thạch nói.
 
"Hắc hắc! Không cần, ngươi đứng sang một bên." Dược Thiên Sầu cười nhạt, đẩy Thạch Tiểu Thiên ra.
 
Trong tiềm thức hắn vẫn cho là lão đại xã hội đen, đánh không thắng để tiểu đệ xuất thủ, sau này hắn làm sao mà lăn lộn, huống chi hắn còn đơn đấu với người khác.
 
Lòng tin tăng nhiều Linh Thạch hừ nói: "Thanh niên nhân, ta cho ngươi một cơ hội, hãy trở lại đề cao tu vi rồi hãy tới!"
 
Dược Thiên Sầu vừa muốn mắng trở lại, đột nhiên cảm giác đan điền nóng lên, âm thầm vận công điều tra, chỉ thấy Kim Châu đang vận chuyển trong đan điền phát ra quang mang màu vàng kim, toàn bộ thân thể dột nhiên ấm áp dào dạt, vừa trúng phải một chưởng đánh gãy kinh mạch cũng đang chậm rãi khép lại.
 
Nguyên lai Kim Châu còn có diệu dụng này?Quả nhiên là thứ tốt!
 
Dược Thiên Sầu hoàn toàn ổn định nhìn chằm chằm, trong tay chậm rãi giơ kiếm, đây là thanh kiếm do chính sư phụ Hắc Tam Tư đưa cho hắn, lần đầu tiên mang ra đánh nhau, vừa rồi mấy lần va chạm cũng không sứt mẻ, chất lượng quả nhiên không tệ, nhưng không cảm giác được thuận tiện như dùng khảm đao ở kiếp trước.
 
Mẹ nó! Người tu chân chó má gì, ngày hôm nay rốt cục lãnh giáo, tu vi không đạt được Trúc Cơ kỳ, đánh nhau chẳng khác gì người phàm, bay không bay được, loại này so sánh với Bạch Hồ chỉ dùng tay liền vẽ ra một đạo kiếm quang thì càng không với tới, dùng hết toàn lực lại có thể đùa ra một chiêu gọi là Phách Không Chưởng, nhưng ai mà chịu đứng yên một chỗ cho ngươi đánh? Ta không tin, kiếp trước lão tử là hảo thủ trong nghề một mình đấu quần ẩu, ngày hôm nay còn chơi không ngã ngươi!
 
Nghĩ tới đây, hắn dùng kiếm chỉ vào Linh Thạch lạnh lùng nói: "Ta hỏi lại một lần, thứ kia rốt cục ngươi đưa hay không đưa?"
 
Linh Thạch sửng sốt, đánh không thắng còn dám mạnh miệng, không khỏi âm hiểm cười nói: "Thực sự không biết sống chết, cho ngươi cơ hội lại không biết nắm bắt, vậy ngươi cứ lưu lại không cần đi!" Nói xong lao tới đâm ra một kiếm.
 
Hiệp lộ tương phùng dũng giả thắng! (Hai bên gặp nhau ai là người dũng sẽ thắng)
 
Trong đầu Dược Thiên Sầu hiện lên một câu nói, hét lên một tiếng, huy kiếm đâm tới, lập tức hai tay cầm chuôi kiếm dùng hết toàn lực chém tới, trường kiếm xe gió gào thét chém qua.
 
Linh Thạch hơi kinh hãi, đưa kiếm ngăn cản, thân thể nghiêng qua, đương! Một tiếng vang, hắn cảm giác bàn tay tê dại, thiếu chút nữa buông bỏ thanh kiếm, liền nhanh chân thối lui vài bước. Đối phương lại như liều mạng lao tới, hai tay cầm kiếm lại dùng như đao, hướng hăn điên cuồng chém lung tung.
 
Dược Thiên Sầu đuổi theo Linh Thạch, từng kiếm đều bện hận như muốn chém hắn thành hai nữa.
 
Đương đương đương…
 
Trường kiếm va nhau liên tục, nguyên Thạch Tiếu Thiên còn đang âm thầm lo lắng cho Dược Thiên Sầu nhìn thấy đến trợn mắt há hốc, ngày hôm nay cuối cùng hắn cũng đã hiểu được một đạo lý, kiếm, nguyên lai còn có thể dùng như vậy. Lão đại múa kiếm khí phách kinh người, quả thực làm cho người ta xem qua thật khó quên, con mẹ nó chém như một tên điên không muốn sống.
 
Thạch Hữu Thiên trốn sang một bên mắt cũng choáng váng, nguyên lai tiên nhân đánh nhau là như vậy, hình như không khác gì lưu manh du côn ngoài đường, căn bản không có chút phong độ nào như trong truyền thuyết, không khỏi để tay lên ngực tự hỏi: "Dù là sau này có thể tu tiên, chính mình có thể làm được như vậy sao?" Trong nháy mắt tâm trạng buồn bã, ý niệm tu tiên trong đầu lạnh đi vài phần.
 
Linh Thạch vừa rồi còn tự tin tràn đầy, qua mấy chiêu liền cảm giác khổ không nói nổi, làm gì từng gặp qua người nào sử dụng kiếm kiểu như vậy, thanh kiếm cầm trong tay đã tê dại, đáng tiếc mình chưa từng luyện qua cầm kiếm tay trái, nếu không có thể đổi tay, như vậy cũng có thể chống đỡ thêm một hồi.
 
Linh Thạch chạy trốn chung quanh viện, thực sự tránh không khỏi, mới huy kiếm cản lại một lần, nhưng chuyện làm lòng hắn run sợ lại xảy ra, chính mình bất tri bất giác đã trốn vào ngay giữa hành lang hai gian phòng, bàn tay cầm kiếm đang run run lên, không khỏi hoảng sợ đến hồn phi phách tán, thầm nghĩ: "Mạng ta xong rồi!"
 
"Đừng tổn thương sư phụ ta!" Phía sau Dược Thiên Sầu truyền đến tiếng quát của đồng tử, đồng tử đang giơ cao gậy gõ chuông, mạnh mẽ đập vào đầu Dược Thiên Sầu.
 
Dược Thiên Sầu tranh thủ nhìn thoáng qua, quay người bổ ra một kiếm, cây gậy làm bằng sắt thường lập tức bị chém thành hai đoạn. Đồng tử đâu có khí lực lớn như vậy, hai cổ tay bị chấn rung, nhất thời nhìn hai đoạn gãy nằm trên mặt đất trợn tròn mắt. Dược Thiên Sầu hét lớn một tiếng: "Cút qua một bên!" Lập tức đá ra một cước, vừa vặn đá trúng ngay bụng đồng tử.
 
"A!" Đồng tử kêu lên thảm thiết, thân thể bay lên, người còn trên không trung đã phun ra một búng máu, nện xuống mặt đất lại phun thêm búng máu, chết ngất ngay tại chỗ. Nguồn: http://truyenfull.vn
 
Hai huynh đệ Thạch gia gương mặt co quắp, nghĩ không ra Dược Thiên Sầu ngay cả một hài tử cũng không buông tha, cũng ra tay quá ngoan độc. Ánh mắt Thạch Tiểu Thiên chợt lóe, bỗng nhiên hô: "Lão đại cẩn thận!"
 
Tuy rằng đồng tử đánh lén không thành công, nhưng cũng giành được chút thời gian cho sư phụ hắn. Linh Thạch thấy Dược Thiên Sầu một cước đá bay đồ đệ, vừa vặn đưa lưng về phía mình, liền tận dụng thời cơ, sắc mặt dữ tợn cầm kiếm mãnh liệt đâm tới.
 
Nghe được nhắc nhở của Thạch Tiểu Thiên, dù Dược Thiên Sầu không nhìn thấy được tình hinh phía sau, nhưng dùng cái mông cũng có thể nghĩ ra Linh Thạch muốn làm gì, hét lớn một tiếng: "Cút mẹ ngươi đi!"
 
Hắn mạnh mẽ huy kiếm xoay người bổ tới, lúc này nhìn thấy trường kiếm của đối thủ đâm thẳng vào bụng của mình, trong mắt hiện lên một tia tàn khốc, mặc kệ thanh kiếm đâm tới, hai tay cầm kiếm hung hăng bổ thẳng vào đầu đối thủ.
 
"Đưng!" Thạch Tiểu Thiên thấy lão đại liều mạng chịu bị thương nặng cũng không quan tâm tới, chỉ muốn lấy cho được tính mạng của đối thủ, nhịn không được kêu lên một tiếng sợ hãi.
 
Lại không biết Linh Thạch càng hoảng sợ, vốn cho rằng tuy giết không được đối thủ nhưng cũng có thể bức lui hắn, tạo cho mình cơ hội bỏ chạy, nhưng tên này quả thực là người điên, căn bản không hề quan tâm sự chết sống.
 
"Ta với ngươi có thù giết cha a! Đáng giá cho ngươi làm như vậy!" Tâm niệm vừa hiện, Linh Thạch liền thu kiếm bật lui ra sau.
 
"Phanh!"
 
Dược Thiên Sầu cuồng tính bộc phát, không thu được thế kiếm, trực tiếp chém đứt một góc tường sụp đổ, thiếu chút nữa chôn luôn Linh Thạch bên dưới. Người sau trong lòng run sợ nhìn phía sau đã không có đường lui, phía trước lại có Dược Thiên Sầu đang đạp lên đất đá vụn, xuyên qua bụi mù, đằng đằng sát khí cầm kiếm chém tới.
 
Liều mạng! Linh Thạch huy kiếm đâm tới, hàn quang hiện lên, đương một tiếng, trường kiếm trong tay chấn động, không còn hình bóng, một thanh kiếm băng lãnh gác lên trên cổ hắn.
 
"Dừng tay! Ta cho ngươi!" Linh Thạch tiên nhân cuống quýt hô.
 
Dược Thiên Sầu khặc khặc cười nói: "Giết ngươi thì đồ vật cũng là của ta."
 
Linh Thạch lộ vẻ sầu thảm cười: "Giết ta bảo chứng ngươi tìm không được, thứ đó bị ta giấu đi rồi."
 
Dược Thiên Sầu cau mày, lại nhìn thẳng vào hai mắt Linh Thạch, bỗng nhiên thu thanh kiếm gắc trên cổ hắn trở về, lạnh lùng nói: "Không cần dông dài, lấy thứ đó ra, ta không giết ngươi nữa!"
 

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.