Sát khí màu đỏ đen dữ tợn bất an đứng phía trên Dược Thiên Sầu, mở thế tiến công, lộ ra hình dạng như muốn ập tới. Mông Duyên nhìn chằm chằm phía dưới trầm giọng nói: "Quỷ Vương đại điện của bổn tướng quân đâu phải nơi người ngoài có thể tùy tiện đi vào, Dược tiên sinh tránh ra, chớ để bị thương hòa khí giữa chúng ta."
Đã cấp mặt mũi mà còn không biết xấu hổ! Sắc mặt Dược Thiên Sầu trầm xuống, chỉ thấy Ngu Cơ còn đang cười dài không nói, mà Ngao Lực lại quay đầu nhìn qua một bên, lộ ra hình dạng như nhìn không thấy thì không liên quan đến ta.
Kỳ thực cũng không phải Quỷ Tướng Quân Mông Duyên cố ý bày uy phong của chính mình, mà những yêu quỷ bị nhốt trong Yêu Quỷ Vực, trong ngực cực đoan bất bình hành, bọn họ không ra ngoài được, lại không cho người ngoài tùy ý tiến vào Yêu Quỷ Vực, dù là không giết cũng không cho gương mặt hòa nhã để nhìn xem. Nhưng Dược Thiên Sầu làm sao có thể để cho hắn động thủ đối với bốn người Võ Tứ Hải, ném đi cả vạn lý do, chỉ bằng bọn họ là hậu nhân của Tất Trường Xuân, nói không chừng sau đó còn có sự bang trợ đối với mình, như vậy cũng đủ cho mình đến bảo vệ bọn họ.
"Hắc hắc! Rất tốt, tướng quân chuẩn bị xử trí bọn họ như thế nào." Dược Thiên Sầu cười lạnh nói.
"Nếu đổi lại là người khác thì giết không tha! Nhưng nếu là bằng hữu của tiên sinh, mặt mũi bổn tướng quân còn phải cấp cho." Mông Duyên nhìn chằm chằm bốn người không chút biểu tình nói: "Nhìn thấy bổn tướng quân còn không mau mau quỳ xuống, nếu chậm trễ coi chừng đầu không giữ được."
Nghe vậy bốn người vừa sợ vừa khủng, nhưng bọn họ là tộc trưởng tứ đại gia tộc tu chân giới, chết tuy rằng đáng sợ, nhưng mặt mũi làm sao vứt bỏ không cần? Muốn bọn họ quỳ xuống hoàn toàn không thể nào, bọn họ có sự kiêu ngạo của chính mình, chuyện bôi nhọ tổ tiên, bọn họ có chết cũng không làm được.
Đồng thời trong bốn người, Tất Thủ Chế bước ra một bước trầm giọng nói: "Quý Tướng Quân, nếu ngươi không chào đón, chúng ta đi là được, dựa vào cái gì muốn chúng ta quỳ xuống. Hừ! Chúng ta đi." Câu cuối cùng là nói với ba người Võ Tứ Hải, lúc này bốn người quay đầu lại muốn đi, bởi vậy nhìn ra, Tất Thủ Chế mới là người làm chủ trong bốn người.
"lớn mật!" Ngao Lực quay đầu lại quát to, tinh mang trong hai mắt lóe ra. Mông Duyên khặc khặc cười nói: "Dược tiên sinh, đều không phải bổn tướng quân không cho ngươi mặt mũi, mà là những bằng hữu này của ngươi không cho ta mặt mũi, vậy đừng trách ta không khách khí." Dứt lại sát khí màu đỏ đen làm như bốc lên, sắp phóng qua đầu Dược Thiên Sầu, đánh úp về phía bốn người.
"Mông Duyên muốn chết!" Dược Thiên Sầu chợt quát một tiếng, trong bàn tay phóng xuất ra một mảnh liệt hỏa mãnh liệt cuộn trào yêu dị, bật người cách trở hướng đi của luồng sát khí trên không trung, ôn độ trong đại điện đột nhiên tăng cao đến dọa người, ba người Ngao Lực lập tức cảm giác được liệt hỏa Dược Thiên Sầu phóng ra không tầm thường, tuyệt đối không phải là liệt hỏa phổ thông, bằng không không có ôn độ cao như vậy.
Liệt hỏa này tựa hồ đã thoát ly phạm trù liệt hỏa phổ thông, mang theo sự chí dương cương mãnh không chỗ nào không xuyên qua, Mông Duyên và Ngu Cơ thân là quỷ tu bị hỏa quang chiếu trúng, bật người liền cảm giác cả người khó chịu, giống như bại lộ thân thể dưới ánh nắng chói chang. Nhưng tu vi của Mông Duyên Dược Thiên Sầu làm sao có thể so sánh, nghe được câu nói càn của Dược Thiên Sầu, vùng lông mày của Mông Duyên cau lại, xoang mũi phát ra một tiếng hừ lạnh, đoàn sát khí "hô" một tiếng tràn tới, như muốn đập chết liệt diễm kia.
Nhưng hắn lại quên cách nói trên đời này sẽ có một vật khắc một vật, hắn là quý tu, sát khí phóng ra mặc dù ác độc, nhưng cũng là vật chí âm, mà Dược Thiên Sầu phóng xuất liệt hỏa lại tiếp cận chí dương, tự nhiên vừa vặn khắc chế được sát khí của hắn. Sát khí kia vừa đụng tới liệt hỏa liền tiêu tán vô tung vô ảnh.
Dược Thiên Sầu có chút tức giận, hắn từng nói trước mặt Võ Tứ Hải khi còn ở Võ gia, có quan hệ tốt thế nào với Quỷ Tướng Quân, không nghĩ tới mang bọn họ đến đây, Quỳ Tướng Quân lại trực tiếp động thủ, quả thực là quét mặt mũi hắn.
Mắt thấy liệt hỏa do mình phóng xuất có thể khắc chế sát khí, lúc này mở ra năm ngón tay, vô hạn liệt hỏa dâng ra, ở trong đại điện cấp tốc đem sát khí vo lại thành hình
Ừòn. Cả người Mông Duyên chấn động, lập tức cảm giác thần thức cùng sát khí của mình mất đi liên hệ, trong lòng cả kinh, liệt hỏa thật là lợi hại!
Đám người Tất Thủ Chế thấy Dược Thiên Sầu và Quỷ Tướng Quân đã giao phong, trao đổi ánh mắt, bật người lắc mình tiến về phía sau Dược Thiên Sầu, cầm kiếm chuẩn bị tùy thời hỗ trợ động thủ. Bọn họ cũng biết, nếu như Dược Thiên Sầu xảy ra chuyện, thì bọn họ không còn khả năng đi ra Âm Phong Cốc.
Chỉ là chuyện trong nháy mắt, liệt diễm bao vây sát khí không có sức chống lại, đảo mắt đã bị hóa giải sạch sẽ, trong đại điện đỏ bừng chói mắt, liệt diễm dung hợp cùng một chỗ sáng rực như mặt trời có vẻ dị thường đồ sộ, như đồng hồ cát bị đảo ngược, sưu sư hóa thành dây lửa, hấp trở về bàn tay Dược Thiên Sầu.
Liệt hỏa không còn, lúc này cỗ khí chí dương khiến tim Mông Duyên và Ngu Cơ đập mạnh mới tiêu mất. Cả hai phu thê cùng Ngao Lực đều đánh giá Dược Thiên Sầu, cho tới bây giờ ba người chưa từng nhìn thấy qua pháp quyết như vậy. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL
"Nghĩ không ra Dược tiên sinh vẫn thật là chân nhân bất lộ tướng, nhưng thật ra bổn tướng quân đã xem nhẹ tiên sinh." Mông Duyên lại dùng ánh mắt xem kỹ nhìn lại Dược Thiên Sầu, tiện tay mở ra áo khoác màu huyết hồng, cởi ra dây đeo kim giập trước ngực, túm áo khoác xuống, kể cả trường kiếm trong tay ném qua tay Ngu Cơ, quát: "Bổn tướng quân muốn nhìn xem Dược tiên sinh còn có bản lĩnh gì."
"Ta sợ ngươi sao!" Dược Thiên Sầu quát to, "oanh" một tiếng một đoàn liệt hỏa đột nhiên từ trong cơ thể xuất ra, bao phủ cả người hắn trong lửa đỏ, giống như hỏa thần, khí thế không kém Mông Duyên chút nào, trái lại còn tăng thêm vài phần. Dược Thiên Sầu trong lửa đỏ bỗng nhiên xoay người lại nhìn Tất Thủ Chế bốn người cung kính ôm quyền hành lễ: "Tất tiền bối, còn mời lui ra ngoài điện trước, vãn bối phải thả ra uy lực của Tinh Diễm."
Bốn người nhìn nhau, Tất Thủ Chế gật đầu nói: "Chính ngươi cần thận." Mà Ngao Lực cùng vợ chồng Mông Duyên vừa nghe được chữ "Tất", thần tình đều ngẳn ra, giảng không ra là vị đạo gì.
Dược Thiên Sầu lưu ý nhìn thấy, thật buồn cười, những người này sợ Tất Trường Xuân sợ đến thành bản năng, chỉ nghe một cái họ đã biến thành như vậy, nếu như biết được Tất Thủ Chế là hậu bối của Tất Trường Xuân, còn không biết sẽ biến thành dạng gì. Sự tình tuy rằng có thể đơn giản giải quyết, nhưng phải cho người ta nhìn chính bản lĩnh của mình, miễn cho người ta còn tưởng rằng mình sợ hắn, mặt mũi không phải do người khác cấp, mà do chính mình tìm tới.
Hỏa diễm yêu dị bám vào trên người Dược Thiên Sầu bắt đầu xuất hiện ba động kịch liệt, mặc dù không thấy hỏa thế tăng trưởng, nhưng ôn độ trong đại điện lập tức tăng lên cấp tốc, phảng phất như trong phòng đang bị hút đi không khí. Ngao Lực đứng gần Dược Thiên Sầu cả kinh, bằng tu vi Độ Kiếp hậu kỳ của mình lại không chống cự được nhiệt độ cao như vậy, đây đến tột cùng là loại lửa gì, không ngờ lại lợi hại như thế. Ngao Lực không chút phản ứng thối lui ra xa.
Đáy lòng Dược Thiên Sầu cười nhạt, lần này phỏng chừng cũng không cần đánh nữa, không bằng vào điều gì khác, chỉ bằng vào việc mấy lão yêu quái này sợ họ "Tất" kia. Nhưng hắn lại chậm rãi đem hỏa nguyên tố chỉ còn lại không nhiều trong cơ thề phóng xuất ra ngoài, đem ôn độ trong đại điện đẩy lên tới cực hạnẵ Không vì điều gì khác, chính là muốn cho bọn họ biết mình lợi hại.
Ôn độ trong điện đã cao tới mức làm ba người khó có thể tin, nhưng vẫn còn đang lên cao. Không khí hô hấp đã mất hết toàn bộ, không khí bên ngoài tràn vào đều bị hỏa diễm của Dược Thiên Sầu tập trung, cổ vũ ôn độ tăng lên cao. Những dụng cụ bằng sắt thép đặt trong đại điện để trang trí cũng đã không chút tiếng động hóa thành dịch thể chảy ra, nơi nơi vang lên tiếng đại hỏa thiêu đốt xèo xèo, may là cả tòa đại điện đều là tảng đá điêu khắc mà thành, bằng không hậu quả khó có thể tưởng tượng.
Nội tâm Mông Duyên và Ngu Cơ có chút kinh hoảng lên, hiện tại hai người mới hiểu được, liệt hỏa của Dược Thiên Sầu tựa hồ có thể khắc chế bọn họ, hai người chống lại ôn độ lên cao kịch liệt thì âm nguyên trong cơ thể lại đang nhanh chóng biến mất. Ngu Cơ miễn cưỡng ổn định tâm thần, cầm áo khoác và thanh kiếm nhét trở vào trong tay Mông Duyên, gắt giọng: "Tướng quân, ngài xem ngào nháo như vậy, có đùa giỡn gì không đùa giỡn, lại đem ra vui đùa kiểu này, ngài xem đã chọc giận Dược tiên sinh đây."