Tinh Thần Châu

Chương 262: Yêu vương Ngao Lực




"Ta cũng không nghĩ tới ở tại Vân Thiên Phong trong Yêu Quý Vực có thể gặp được người nho nhã như vậy. Ta thật hoài nghi nơi đây không phải là Yêu Quỷ Vực." Dược Thiên Sầu quan sát bốn phía, cười nói: "Phương viên mấy ngàn dặm nơi này có hai vị chủ tể, một chủ âm, một chủ dương. Các hạ có thể ở Vân Thiên Phong thản nhiên tự nhiên như vậy, chẳng lẽ là dương chủ chưởng quản nơi đây, Yêu Vương Ngao Lực phải không?"
 
Thần tình vốn thanh nhã của người kia đột nhiên hơi khựng lại, có chút ngạc nhiên quan sát Dược Thiên Sầu, nghi hoặc nói: "Ngươi là người phương nào, sao biết danh hào của ta?"
 
"Quý Tướng Quân Mông Duyên từng nhắc qua với ta." Dược Thiên Sầu cười nói. Kỳ thực hắn suy đoán, tuy rằng biết nơi này có nhân vật là yêu vương, nhưng cũng không có nghe Mông Duyên đề cập qua Ngao Lực, chỉ là sau đó có nghe Phí Đức Nam nói qua, mới biết được yêu vương nơi này tên là Ngao Lực, bất quá đã bị hắn đoán đúng.
 
"Đại ca từng đề cập về ta với ngươi?" Ngao Lực lần thứ hai quan sát hắn, hồ nghi nói: "Chẳng lẽ ngươi là Dược Thiên Sầu?"
 
"Chính là ta!" Dược Thiên Sầu chậm rãi giờ lên Quỷ Vương lệnh bài ngăm đen trong tay, cười nói: "Xem ra Mông tướng quân cũng từng nhắc ta với ngươi."
 
Ngao Lực nhìn thấy Quý Vương lệnh bài, nhất thời hết nghi ngờ, hai người nhìn nhau, đồng thời chắp tay nói: "Ngưỡng mộ đã lâu!"
 
Lời vừa nói ra, hai người đều hơi sửng sốt, lập tức cùng bật cười ha ha. Đám người Võ Tứ Hải thoáng kinh hãi, không nghĩ tới người này chính là yêu vương nơi đây, nhìn hai người cười nói, trái tim nhất thời buông thả xuống tới, Dược Thiên Sầu quả nhiên không phải người thường.
 
Hai người vừa cười vừa bước tới gần, xem thần tình như có điểm quen biết nhau đã lâu. Dược Thiên Sầu lại quan sát Ngao Lực, tấm tắc tán thán: "Lời nói thật làm tiền bối mất hứng, nếu không biết thân phận tiền bối, bằng khí chất nho nhã lại phong độ của tiền bối, ai có thể biết tiền bối chính là yêu chủ nơi đây."
 
Nghe vậy thần tình vui mừng của Ngao Lực có điểm khó có thể che giấu, tuy hắn là yêu tộc, nhưng luôn luôn xem trọng nhân sĩ nho nhã trong nhân loại, vì vậy lúc nào cũng mô phỏng theo sinh hoạt của họ. Lời này của Dược Thiên Sầu có thể nói là đã nói trúng tâm tình trong lòng hắn, trong lúc nhất thời hảo cảm tăng nhiều, phất tay vỗ vai Dược Thiên Sầu, sang sảng cười nói: "Có gì cao hứng hay không, nếu ngươi là bằng hữu của Mông đại ca, cũng là bằng hữu của ta, có gì thì cứ nói."
 
Kỳ thực Dược Thiên Sầu vừa nhìn thấy hắn đã cảm thấy kỳ quái, đường đường một yêu vương hóa thành hình người cũng không kỳ quái, nhưng vì sao lại trang phục y như mấy thư sinh mọt sách hủ lậu, nếu như đầu óc không phải có chuyện, chính là hắn có ham mê sở thích như vậy. Vì vậy thử vỗ mông ngựa một cái, quả nhiên cú vỗ mông ngựa làm đối phương rất thoải mái.
 
"Ai! Tất cả những phầm cấp chỉ có đọc sách cao." Dược Thiên Sầu quan sát bản thân lắc đầu thở dài nói: "Thấy phong thái tiền bối, thực sự làm ta tự ti mặc cảm."
 
Vạn bàn giai hạ phẩm duy hữu độc thư cao? Ngao Lực lầm bầm trong miệng vài lần, nhất thời ánh mắt sáng lên, thấy Dược Thiên Sầu lộ ra hình dạng xấu hổ, lập tức vỗ vai hắn cười nói: "Ai! Dược lão đệ hà tất như vậy, thư sinh chi đạo chẳng qua chỉ là sở thích cá nhân ta mà thôi, không đáng nhắc tới, thật sự là không đáng nhắc tới."
 
Dược Thiên Sầu vỗ mông ngựa không lưu chút vết tích, Ngao Lực nhất thời hưng phấn tinh thần, vẻ mặt thần thái phi dương, dáng vẻ này làm gì giống an ủi người mà rõ ràng là đả kích người. Bất quá nhìn ra được, Ngao Lực xác thực vui vẻ, mới nói chuyện mấy câu, đã xưng hô Dược Thiên Sầu biến thành "Dược lão đệ".
 
Nếu như bị Mông Duyên nghe được Ngao Lực tự nói mình là thư sinh chi đạo gì đó, chắc chắc trợn tròn mắt há hốc, nhớ lại năm xưa Mông Duyên từng thuận miệng nói qua một câu như vậy, thiếu chút nữa Ngao Lực đã trở mặt ngay tại chỗ với hắn,
 
Hôm nay không ngờ lại tự hạ mình nói ra lời như vậy. Nguồn truyện: Truyện FULL
 
Bốn gã kiệu phu đứng cách đó không xa, vẻ mặt cũng thật khó tin, bọn họ làm sao từng nghe qua Ngao Lực tự hạ mình đến như thế, câu nói đó chính là cấm kỵ của Ngao Lực, đừng nói là chính mình nói ra, người khác nhắc cũng không dám nhắc tới. Bốn người đều sùng bái nhìn Dược Thiên Sầu.
 
Bốn người Võ Tứ Hải không hiểu sâu cạn, thấy Yêu Vương Ngao Lực xưng huynh gọi đệ với Dược Thiên Sầu, chỉ có thể cảm thán Dược Thiên Sầu thần thông quảng đại, nhân mạch rộng rãi, dù là tại Yêu Quỷ Vực cũng có thể thẳng đường, trong lòng rốt cục hoàn toàn buông xuống.
 
"Lão đệ nên khởi lên tinh thần, chúng ta lần đầu gặp mặt không nên ủ rũ như vậy." Ngao Lực thấy hắn còn có chút rầu rĩ không vui, lần thứ hai an ủi nói: "Ngu Cơ tẩu tử khen ngươi không dứt miệng a! Nói ngươi tài hoa hơn ngươi dù là ta cũng còn kém hơn, nguyên bản ta còn không phục, nhưng sau khi nghe qua khúc ca Yêu giang Sơn Càng Yêu Mỹ Nhân, ca ca thật sự tâm phục khẩu phục rồi."
 
Nói đã đến mức này, còn tiếp tục giả vờ thì có vẻ quá mức làm kiêu. Dược Thiên Sầu ho khan hai tiếng, lúng túng nói: "Sáng tác ca khúc bất quá chỉ là dâm kỹ tinh xảo, sao so được với phong nhã của Ngao đại ca, không đề cập tới cũng được." Hắn cũng đập rắn thuận đường, gọi luôn "Ngao đại ca".
 
Ngao Lực cười ha ha nói: "Tốt, không đề cập tới, tới đây thì dừng." Nói xong liếc mắt nhìn bốn người Võ Tứ Hải, hỏi: "Lần này lão đệ tới Yêu Quý Vực có gì phải làm sao?"
 
Thần tình Dược Thiên Sầu nghiêm túc nói: "Lần này đến xác thực có việc, đang muốn đi Âm Phong Cốc tìm Mông tướng quân hỗ trợ."
 
"Ha hạ, ngươi ta vừa gặp đã quen, đã như vậy, ta cũng ngươi đi Âm Phong Cốc, vừa lúc tìm Mông đại ca uống rượu." Dứt lời, Ngao Lực hướng bốn người phía sau phất tay nói: "Các ngươi về trước đi."
 
Bốn gã tráng hán khom ngươi lĩnh mệnh, nâng nhuyễn kiệu màu xanh lược lên khoảng không bay đi. Dược Thiên Sầu cười nói: "Vừa vặn còn chưa đi qua Âm Phong Cốc, không biết đường, có thể đi theo phía sau Ngao đại ca, thật ra cũng giảm không ít phiền phức."
 
"Lão đệ! Khách khí." Ngao Lực vỗ vai hắn, phiêu nhiên bay lên không trung, đưa tay chỉ hướng nam nói: "Đi thôi!"
 
Dược Thiên Sầu nhìn bốn người Võ Tứ Hải ý bảo đuổi theo, một thanh trường kiếm bắn ra lại nâng hắn lên bay theo Ngao Lực. Bốn người Võ Tứ Hải có tu vi Độ Kiếp kỳ, tự nhiên không cần ngự kiếm, không xa không gần đi theo phía sau Dược Thiên Sầu. Sáu người ngự khoảng không bay đi, xuyên phá mây đen rậm rạp, tiến nhấp vào trong khu vực Yêu Quỷ Vực âm trầm kinh khủng phi hành.
 
Ngao Lực phi hành bên cạnh Dược Thiên Sầu, hai người dọc theo đường đi vừa cười vừa nói, về phần bốn người đi theo phía sau, Ngao Lực cũng không nhìn tới, cũng lười hỏi họ là ai, yêu vương cũng có ngạo khí của yêu vương. Bốn người Võ Tứ Hải cũng không dám tùy ý xen mồm, uy danh yêu vương tạo thành áp lực cực lớn cho bọn họ.
 
Võ Tứ Hải bọn họ lần đầu tiên thâm nhấp Yêu Quý Vực, liên tục đánh giá bốn phía, chỉ thấy thường xuyên có đủ loại yêu quái thường lui tới, đều dùng ánh mắt tham lam nhìn chằm chằm mấy người, nhưng vừa nhìn thấy Ngao Lực bay phía trước, đều cuống quýt thối lui, có yêu quái không kịp lui, liền quỳ xuống triều bái. Những nơi Ngao Lực đi tới, đủ loại tiếng kêu quái dị đều câm như hến, không dám tạo ra một chút động tĩnh, bốn người kinh hãi, uy danh yêu vương quả nhiên không phải tầm thường.
 
Ngao Lực cùng bốn người đều phi hành theo tốc độ của Dược Thiên Sầu, vừa đi đến Âm Phong Cốc thì sắc trời đã tối, may là Dược Thiên Sầu biết cách nói chuyện, làm Ngao Lực gặp hắn chỉ hận gặp quá muộn, bằng không sao hắn có thể kiên trì bay chậm rãi như vậy với Dược Thiên Sầu. Mấy người Võ Tứ Hải tự nhiên lại càng không có ý kiến.
 

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.